Ai đó hét lên.
“Kyaaaaaaaa!”
Lee Mingi đã cố giết Yang Gilsoo trước mặt mọi người. Mọi người đều kinh ngạc vì hành động này.
Khuôn mặt da ngăm của Gilsoo dần trở nên đỏ.
“Chúng ta phải làm sao đây…cậu ấy chết mất…”
Một nữ sinh nói trong sướt mướt. Con người là thế. Nếu Gilsoo bị giết chết ở cái nơi khỉ gió nào đó thì chúng cũng chỉ tặc lưỡi và thấy tiếc cho cậu. Nhưng khi sự việc đó đang ở trước mặt mình thì chúng chỉ sợ hãi và lo lắng khi nào sẽ đến lượt mình.
Yang Gilsoo nhỏ bé, chỉ cao có 162cm đang chết dần bởi Lee Mingi. Dù giáo viên la hét, chửi mắng thế nào thì Lee Mingi cũng không nghe thấy một câu vì đang ngập trong phấn khích.
“Ặc. Ặc.”
Yang Gilsoo, người giống như sắp chết bất cứ lúc nào, cố chụp lấy tay Lee Mingi bằng đôi tay run rẩy của mình. Một tình huống không lường trước được đã xảy ra.
“Hả? Hả?”
Yang Gilsoo đang bị đè dưới đất cố đứng dậy. Cậu ta cố đẩy tay Lee Mingi ra và đứng lên.
Lee Mingi cuối cùng cũng từ bỏ nổ lực bóp ngộp Yang Gilsoo và gạt tay cậu ta ra.
Rẹc…
Cái áo bị rách, vết hằn lộ rõ trên tay của Mingi.
Một tình huống ngoài dự tính, mọi người đều tập trung trên cái vòng. Kể cả Choi Hyuk.
“Gaahh! Thằng chó chết!”
Yang Gilsoo Yang Gilsoo hét lên và lao vào Lee Mingi. Yang Gilsoo đang trong tình trạng say adrenaline.
‘Mình khỏe hơn hắn. Nhìn thằng khốn sợ chết đó chạy đi kìa. Mình sẽ giết hắn. Thằng khốn!’
Nỗi đau và phẫn nộ tích tụ từ lâu bùng nổ. Cậu ta tung nắm đấm trong lúc lao vào Lee Mingi.
Rầm!
Cú đấm của Yang Gilsoo khá yếu. Nhưng nó đã trúng vào vai của Lee Mingi và đẩy hắn về phía sau khoảng ba bước. Thứ sức mạnh nực cười.
Yang Gilsoo tự tin lao đến.
Choi Hyuk đứng đó và nhăn mặt.
‘Không…phòng thủ đi.’
Chỉ cần nhìn thì cậu cũng biết. Chính cái sự tự tin đó sẽ khiến cậu ta thua.
Yang Gilsoo có thể mạnh hơn, nhưng Lee Mingi lại nhanh hơn. Hắn xoay người và né cú đấm của Yang Gilsoo.
Bốp!
Hắn tung một cú đấm trong lúc Gilsoo sơ hở. Trong mắt Choi Hyuk, cú đấm của Lee Mingi trông thật thảm hại nhưng có lẽ là nhờ vào karma mà nó lại cực mạnh.
Bốp, bốp!
Nhưng sức chịu đựng của Yang Gilsoo cũng khá tốt. Nhưng không may thay, vấn đề thật sự lại nằm ở chỗ khác.
“Haa! Haa! Haa…thằng chó… một đấm… một đấm thôi…”
Không như Lee Mingi luôn chực chờ cơ hội, thể lực của Yang Gilsoo liên tục bị bòn rút do đấm quá nhiều.
Những cú đấm bị chậm dần. Trái lại, Mingi chuyển động thoải mái hơn.
Choi Hyuk không thể rời mắt khỏi trận đấu. Nếu là thường ngày thì cậu đã lắc đầu rũ bỏ suy nghĩ đó, nhưng hôm nay thì không. Cậu hoàn toàn chìm đắm vào trận đấu vô vọng trước mặt mình. Thứ tài năng đã từ lâu phải kiềm nén của cậu khao khát được chiêm ngưỡng nhiều hơn.
Lee Mingi đang di chuyển xung quanh Yang Gilsoo, người đang thở hỗn hển, đột ngột lao lên vào đấm vào mặt Yang Gilsoo.
Bốp!
Yang Gilsoo không né được do kiệt sức. Cậu ta hứng trọn cú đấm. Răng của Gilsoo rơi và máu chảy thành dòng từ miệng.
“Kyaaa!”
Một tiếng hét khác.
Sau cùng thì nó trở về trận chiến một chiều.
Đấm! Đấm! Đấm!
Lee Mingi đẩy Yang Gilsoo xuống và điên cuồng đấm. Cậu ta ngận ngụa trong máu.
“Cứ..u…”
Giọng van xin yếu đuối của Yang Gilsoo vang lên.
Nhưng Lee Mingi liên tục đấm, đấm và đấm.
“Thằng chó điên. Khốn kiếp. Biết thân biết phận đi.”
Yang Gilsoo ngừng cử động.
Một người nào đó lẩm bẩm.
“Cậu ta chết rồi…”
Xác của Yang Gilsoo hóa thành tro xám và biến mất. Đống tro đó lượn vòng quanh Lee Mingi rồi bay hết vào mũi hắn.
Một vụ giết người đã diễn ra ngay trước mắt họ. Không khí xung quanh chìm trong sự sợ hãi và yên lặng.
Từng khoảnh khắc của trận chiến in sâu vào đầu Choi Hyuk như một bản slow-motion.
Máu. Hơi thở hấp hối của một người. Một cơ thể sẽ không bao giờ thở nữa.
Choi Hyuk nhớ lại ký ức về năm lớp 6 của mình. Cái chết. Tên học sinh trung học đã chết một cách dễ dàng nhưng người đau khổ lại là mẹ của cậu.
Đây là vụ giết người đầu tiên mà cậu chứng kiến kể từ lúc đó.
Lần này, không phải do cậu mà là người khác.
Nhưng thái độ sau khi giết người của cả hai lại khác hoàn toàn.
“Haaaa…”
Trên cái vòng, Lee Mingi duỗi eo mình và thở dài. Hắn cảm thấy một sự kích thích mạnh trong cơ thể. Đứng yên bình tĩnh.
‘Mình trở nên mạnh hơn. Sức mạnh đang thổi khắp cơ thể mình. Càng giết người thì mình càng mạnh lên sao?’
Lee Mingi nghĩ.
‘Mình phải mạnh lên.’
Bản năng sinh tồn đã mách bảo cho hắn. rằng trò giết chóc này sẽ không ngừng lại ở đây.
‘Nó nói mình có thể giết 5 người… chỉ cần mình mạnh hơn.’
Hắn đã giết một người trước mặt mọi người. Chẳng gì có thể thay đổi nữa. Lee Mingi quyết định.
‘Thêm một trận nữa. Nên chọn một tên yếu đuối để tránh kiệt sức.’
Ai đó yếu hơn Yang Gilsoo… Không có tên con trai nào như thế cả. Lee Mingi quyết định mục tiêu của mình.
“Yoon Girim, lên đây.”
Một nữ sinh đang khóc ngẩng mặt lên trong ngạc nhiên. Mặt cô trở nên tái mét.
Vào lúc đó, mọi học sinh đã nhận ra ý nghĩa của {Vòng Phục Sinh}. Lee Mingi đã tái sinh thành một tên sát nhân.