Sovereign of Judgment

chương 04

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Yoon Girim bị kéo về phía trước như thể bị ai đó đẩy từ sau.

“Không, Không. Mingi! Làm ơn đừng!”

Nhưng hắn chẳng bận tâm. Cô gái vẫn từ từ bị kéo đến cái vòng.

Mọi người xung quanh đều im lặng.

Những suy nghĩ như ‘Làm sao đây? Minh có thể làm được gì không?’ Không hề xuất hiện trong đầu họ.

Vẫn như trước, người duy nhất di chuyển là lớp trưởng Jung Minji.

Cô nắm lấy vai Yoon Girim.

Cả đám đều có chung suy nghĩ.

‘Cố gắng kéo cậu ta lại sao? Gilsoo cũng có được cứu đâu.’

Nhưng cô không hề cố để giữ lại.

“Tôi sẽ thay cô.”

Cô nói và bước về phía bức tường.

Nó đã để cô bước vào thay cho Yoon Girim.

Giờ thì mọi người đều nhớ lại luật lệ của trò này.

{Người bước vào trước sẽ được chọn đối thủ. Nếu có ai đó tình nguyện thay cho người bị chọn thì người đó sẽ vào thay.}

Jung Minji đã tình nguyện thay cho Yoon Girim.

Không còn lực kéo về phía trước, Yoon Girim ngã xuống sàn.

Jung Minji nhảy lên cái vòng. Khi vừa bước lên, cô kiểm nhanh chóng kiểm tra cơ thể mình bằng cách siết chặt nắm đấm, vung tay và chạy tại chổ.

“Ý da~ Minji, mày muốn đánh với tao sao?”

Jung Minji không đáp lai, còn Lee Mingi cười. Cô lúc nào cũng thế. Chẳng quan tâm đến Lee Mingi. Bất kể khi nào Lee Mingi nhìn Jung Minjii, hắn không thể nào chịu nổi việc cô ấy nhìn hắn như một con côn trùng.

Lee Mingi chầm chậm soi vào đùi và hông cô. Hắn chẳng chú ý đến phía ngoài cái vòng nữa. Bản chất của một người sẽ bị lộ ra khi người đó có được sức mạnh. Lee Mingi cười gian xảo và nói.

“Cũng tốt thôi. Tao sẽ hiếp mày tại đây… làm một show trực tiếp nào.”

Jung Minji khi đã kiểm tra xong những thay đổi về cơ thể mình sau khi nhận được karma đột nhiên mỉm cười.

Một nụ cười ngây thơ và ấm áp, cô cử động đôi môi mỏng của mình.

“Câm mồm và đi chết đi.”

**

Trận chiến của Jung Minji và Lee Mingi khá bình thường.

Sau khi đã mạnh hơn nhờ việc giết Yang Gilsoo, mọi thứ bao gồm cả sức mạnh và tốc độ của Lee Mingi đều hơn hẳn Jung Minji. Jung Minji đã cố giữ khoảng cách cho đến khi cổ áo của cô bị chộp lấy.

Lee Mingi trở nên thoái mái hơn sau khi thấy Jung Minji yếu hơn mình. Hắn tóm lấy áo cô và cố cởi nó ra.

“Minji à ~ Cởi đồ ra nào.”

Và đó cũng là những lời cuối đời của hắn.

Phập!

Trong tay phải của Jung Minji là một cái dùi kim loại cô lấy từ hộp dụng cụ và cô đã đâm nó vào đầu của Lee Mingi.

Rẹc..

Jung Minji dùng tai trái bám vào vai Lee Mingi và rút cái dùi ra khỏi đầu hắn. Vết thương sâu đến mức có thể nghe thấy tiếng ma sát giữa kim loại và xương của hắn.

“Ớ?”

Lee Mingi ngã xuống trút hơi thở cuối cùng. Máu chảy ra ướt đấm và hắn biến thành tro. Trận chiến kết thúc.

“Haa….”

Jung Minji thở ra một hơi ngắn. Một cái dùi bình thường, nếu bị nó đâm vào đầu thì dĩ nhiên là chết. Đó là điều mà hiển nhiên ai cũng biết, nhưng tận mắt chứng kiến việc đó thì lại khác.

Jung Minji thản nhiên rời khỏi lớp.

“C..cảm ơn, Minji!”

Yoon Girim vẫn đang ngồi trên sàn bày tỏ lòng biết ơn với Jung Minji.

“Vì cái gì? Sao cô lại cảm ơn? Nếu cứ như thế thì kiểu gì cô cũng sẽ chết.”

Yoon Girim trở nên cứng đờ. Jung Minji đi lướt qua cô.

Cánh cửa mở ra. Jung Minji nói mà không ngoảnh lại.

“Cô nghĩ rằng tôi đã cố để cứu cô? Vẫn chưa hiểu tình hình à? Hãy giết đi nếu có thể. Kẻ thua cuộc mới là người sai.”

Và cô đi ra hành lang.

Rầm!

Một vài học sinh cố theo sau cô.

“Cái !! Không ra được!”

“Nhanh lên coi!”

Cả đám nhốn nháo cả lên. Có một bức tường vô hình chắn trước cửa nên họ không ra được.

“Bọn ngu này…ồn ào quá đấy.”

Những lời đó phát ra từ miệng Kang Minho. Hắn đã thừa cơ hội và tiến vào cái vòng. Người đánh nhau giỏi nhất trường chỉ sau Choi Junsung.

“Đúng không, Choi Hyuk?”

Hắn đã chọn Choi Hyuk, người được gọi là tên vô dụng to xác.

“Bước lên đây.”

Cổ của Choi Hyuk kêu lên một tiếng crac khi cậu quay lại.

Trên mặt cậu là một nụ cười kỳ lạ.

Trong đầu cậu lúc này chỉ có một suy nghĩ liên tục lặp đi lặp lại.

‘Lee Mingi và Jung Minji đã giết người.’

Nếu vậy,

Cậu, người đã giết người 5 năm trước.

Lee Mingi, kẻ đã giết Yang Gilsoo.

Jung Minji, kẻ đã giết Lee Mingi.

Tất cả đều là sát nhân.

“Haha…”

Một tiếng cười cất lên.

‘… chuyện quái gì đây nhỉ?’

Một con sói được sinh ra giữa bầy cừu.

Ngay khi bị con sói nhắm tới, con cừu đó xác định phải lên dĩa.

Những người khác rất dễ bị tổn thương… đó là những gì mẹ đã nói với cậu.

Không phải do họ yếu đuối, mà bởi cậu khác biệt.

Đó là lí do con sói phải giấu đi nanh vuốt và sống giữa bầy cừu.

Những con cừu thì lại ảo tưởng mình là đầu đàn và dẫm đạp con sói.

Nhưng một con cừu lại giơ móng lên trước mặt con sói, nó cho rằng con sói yếu đuối và có thể giết được con sói.

‘Mày? Giết tao?’

“hahahahaha.”

Choi Hyuk cười. Cậu thấy như được gột rửa. sợi xích trói buộc từ lâu nay bị phá vỡ. Hắn đang cố giết cậu. Cho rằng cậu yếu đuối.

‘Mày nghĩ mày mạnh hơn tao?’

Cậu không thể hình dung được mình thua thế nào.

Khoảng thời gian từ lúc lớp 6 đến nay đã quá dài. Chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nhưng…

‘Mình sẽ tự kiểm chứng nó.’

Và.

‘Kẻ yếu sẽ chết.’

Cậu sẽ không cảm thấy hối hận.

Choi Hyuk tự mình bước vào cái vòng.

Trên đó, tay và chân Choi Hyuk có chút run rẫy. Kang Minho cười khi thấy thế.

“Thằng chó hèn nhát này… chiến đấu đi. Mày là đứa duy nhất trong lớp có thể trạng tương đương tao.”

“Haha. Được thôi.”

Choi Hyuk vẫn tiếp tục cười. Tay và chân cậu run lên vì phấn khích tột cùng.

Không phải vì sợ hay lo lắng.

Đó là niềm vui.

Truyện Chữ Hay