Tiết 3 vẫn như mọi ngày.
Đột nhiên, mọi thứ thay đổi.
Đầu tiên là cậu nghĩ rằng người ngồi cạnh đã đẩy mình. Nhưng không phải. người đó cũng đang bị đẩy đi. Phần ở giữa lớp học bắt đầu bị vặn vẹo còn những học sinh ở đó thì bị đẩy ra sát tường cùng với bàn ghế của mình.
Những tiếng thét, la hét và âm thanh đổ vỡ trộn lẫn với nhau một lúc và sau đó là một cảnh yên lặng rùng mình.
Ở giữa lớp học, một cái vòng tròn trồi lên, cao gần nửa chiều cao của lớp học. Nó trông như một võ đài boxing vậy. Tuy nhiên, xung quanh nó có một bức tường gần như trong suốt bao quanh.
Ngay khi nó hình thành, xung quanh lại trở nên ồn ào.
“Đau quá…”
Một học sinh nữ bị va vào một cái gì đó rên rỉ.
Có nhiều học sinh dễ dàng bị một vài chấn thương vì thể trạng yếu.
Thậm chí trong tình huống này mà họ vẫn nhìn vào màn hình điện thoại.
“A…vỡ màn hình mất rồi.”
Ai đó vừa thốt lên. Sau đó là những giọng nói khác cất lên.
“Hả?của tớ cũng vậy.”
“Tớ cũng thế.”
Chỉ là những tiếng than thở về điện thoại của mình.
Cánh cửa thì không thể mở.
“Nó không mở được.”
Thằng khốn biết tuốt, Lee Mingi dùng hết sức để đẩy, cánh cửa vẫn không nhúc nhích dù chỉ một chút.
“tránh ra.”
Lee Mingi giật mình bởi giọng nói của Kang Minho và tránh sang một bên.
Ngay sau đó, Kang Minhho chạy đến là đạp vào cánh cửa. Nếu Mingi không tránh đúng lúc thì hắn mới là kẻ hứng cú đạp. Kang Minho nâng chân mình cao lên tới ngực và đạp mạnh về phía trước. Nó chứa đựng sức mạnh của một người cao 190cm. Nhưng…
Rầm!
Cánh cửa vẫn không di chuyển.
‘Làm sao có thể vậy được?’
Choi Hyuk đã rất ngạc nhiên. Nó không không hề chịu tổn thương về mặt vật lý. Cậu cảm thấy một điều cực kỳ vô lý.
Chân của Kang Minho có lẽ đã bị thương vì hắn đang đi không vững. Mặc dù làm như không có gì cả nhưng biểu cảm của hắn tối sầm lại.
“Yên lặng! Yên lặng! Bình tĩnh nào. Kang Minho, về chỗ của em đi.”
Giáo viên đang trong độ tuổi 40 phụ trách tiết học đang cố kiểm soát học sinh của mình. Nhưng trong tình cảnh này thì việc đó không dễ dàng tí nào.
“Thầy ơi! Có thứ gì đó được viết ở trước cái vòng.”
Khi học sinh đứng gần cái bảng đen của lớp nói to, tất cả học sinh đều tập trung về phía trước của lớp học. Cái vòng ở giữa lớp và có chút chật chội cho tất cả 30 học sinh tụ tập quanh nó.
Sau khi bị đẩy mọi người đẩy đi, Choi Hyuk chậm rãi đi đến phía trước lớp. Có chữ được viết lên bức tường trong suốt xung quanh cái vòng. Chẳng có ai cao hơn cậu trong lớp trừ Kang Minho nên cậu có thể đọc được nó từ phía sau.
{Vòng phục sinh}
1.Karna sẽ được trao cho bạn khi bạn leo lên cái vòng.
2.Người bước vào trước sẽ được quyền chọn đối thủ của mình. Nếu ai đó tình nguyện thay cho người bị chọn thì người đó sẽ vào thay.
3.Chỉ khi giết ít nhất là một người trên cái vòng thì bạn mới được rời đi.
4.Có thể giết tối đa là năm người.
5.Bạn không có lựa chọn. Giết. Ngay lúc này ngươi sẽ giết.
“Giết người nào đó?”
Một nữ sinh ngạc nhiên nói.
“Mẹ kiếp, là thật à? Cho má nhà nó.”
Bae Huynsung la lớn.
“Yên lặng, yên lặng! Ở yên đó cho đến khi tất cả đã hiểu được tình hình.”
Mặc dù giáo viên dạy toán đã cố để kiểm soát tình hình nhưng một nữ sinh lại ta toáng lên.
“Làm sao mà hiểu được khi mà mấy cái điện thoại đều hỏng thế này?!”
Giáo viên không thể giải quyết được vấn đề này. Chỉ có hỗn loạn trong này, không ai có thể lí giải chính xác tình huống trong đây.
Choi Hyuk ngồi gần đó. Nhìn sơ thì cậu giống như đang sợ hãi. Nhưng thực sự thì cậu đang suy nghĩ.
‘Nếu những thứ được viết đó là thật thì mình nên làm gì?’
Những người khác đã kiếm tra cửa sổ, nhưng nó cũng không mở hay phá vỡ được. Chúng còn chẳng động đậy.
‘Nếu không rời khỏi đây được, mình sẽ chết đói à? Mà trước đó thì mình xử lí đống phân và nước tiểu kiểu gì?’
Đây là một vấn đề lớn.
“Yên lặng nào Bae Huynsung, thằng ngu ngốc. Sao không đi chỗ khác mà ngồi xuống đi?”
Giáo viên nắm lấy tay của tên đó và ép hắn ngồi xuống chỗ của mình. Mặc dù Bae Huynsung và vài người khác trông không hài lòng nhưng vẫn cố để không xây xát với giáo viên. Ông ta trong cũng khá khỏe.
Các học sinh ngồi xuống ghế của mình lắng nghe giáo viên của mình, nói chuyện với nhau và kiểm tra điện thoại của mình.
‘Mình không nghĩ mọi chuyện sẽ được giải quyết bằng cách này.’
Tim Choi Hyuk đập mạnh hơn.
‘Chỉ cần ngồi và đợi ư? Nếu những dòng chữ kia là thật thì chúng ta sẽ có thể rời khỏi đây bằng cách giết ai đó?’
Choi Hyuk cố làm chậm nhịp tim lại.
‘Mình có thể sống sót bằng cách giết người khác?’
Choi Hyuk không thể quên cái ngày mà mẹ cậu đã khóc trong vô vọng. Cậu đã không đánh nhau nữa từ hôm đó. Và mỗi khi nghĩ đến việc đánh nhau thì cậu sẽ lắc đầu. Đó đã trở thành thói quen của cậu.
Choi Hyuk quyết định.
‘Nếu…mọi người đều có kế hoạch chờ đến chết thì mình cũng thế.’
Nhưng nếu họ không chịu chờ thì sao? Cậu sẽ làm gì? Choi Hyuk không nghĩ đến đó. Có lẽ cậu đã tránh đi suy nghĩ đó.
Tuy nhiên. Tim cậu vẫn đập ngày một mạnh hơn.
Tay cậu run rẫy. Không phải vì sợ hãi…
‘Không…’
Choi Hyuk liên tục lắc đầu.
Và những người không muốn ở lại đây bắt đầu suy nghĩ về cái vòng.
“Chúng ta có thể vào đó không?”
Lee Mingi vừa nói vừa đẩy nhẹ bức tường trong suốt xuống. Khi hắn đẩy nó xuống, bức tường liền hạ xuống.
“Đ*t m*, tao đã nói là chỉ có thể rời đi khi giết ai đó!”
Bae Huynsung cố thuyết phục Kang Minho.
Kang Minho chỉ im lặng.
“Lee Mingi! Đừng có động vào đó!”
Giáo viên dạy toàn la lớn vào Lee Mingi. Hắn liếc giáo viên một cái rồi lại tiếp tục đẩy bức tường xuống.
“Chúng ta phải coi thứ này là gì. Và em cần phải đi vệ sinh.”
Sau khi đẩy xuống đủ thấp, nó để Lee Mingi vào trong. Ngay khi đó, bức tường liền hiện ra rõ ràng.
“Lee Mingi!”
Giáo viên tiến tới nhưng Lee Mingi đã vào trong. Làm như thể mình đang đứng trên một sân khấu. Hắn bình tĩnh nhìn quanh và múa máy vớ vẩn.
Giáo viên dạy toán đã trở nên cực tức giận, nhưng ông ta không thể bước vào trong.
“Bước ra đây ngay!”
Ông ta chỉ có thể la lớn lên. Lee Mingi làm như chẳng nghe thấy và tiếp tục múa.
“Keke, thằng ngu ngốc này.”
Bae Huynsung cười thầm.
Sau một hồi nhảy múa, Lee Mingi ngây người đứng đó.
“Cái gì thế này? Sức mạnh, tốc độ…”
Lee Mingi lầm bầm và nhảy lên đột ngột.
Rầm!
Mọi học sinh đều hướng mắt về phía trần nhà.
Lee Mingi vừa thực hiện một cú nhảy cao 80cm. việc đó đã đạt đến trình độ thượng thừa của một vận động viên bóng rổ.
Lee Mingi rất ngạc nhiên.
“Wow..cơ thể mình tràn ngập sức mạnh! Thứ này là Karma sao?”
Mọi người đều ngạc nhiên. Mặc dù là một tên bắt nạt và biết tuốt nhưng hắn lại có thể chất khá kém.
Hắn bắt đầu nở nụ cười.
“À, Vì đã bước vào đây nên mình cần một đối thủ. Chẳng ổn tí nào nếu cứ đứng đây. Minh sẽ thử nó.”
Mingi nói với giọng hào hứng.
“Gilsoo, bước lên đây.”
Mọi người nhìn sang Yang Gilsoo, người có tình trạng tệ nhất lớp.
Gilsoo vẫn đứng yên. Nhưng đột nhiên có thứ gì đó đã đẩy cậu đi từ đằng sau, càng lúc càng tời gần cái vòng.
“CLGT…đáng sợ thật.”
Bae Huynsung lên tiếng.
“Hả? Hả?”
Cứ như bị ai đó đẩy đi, Gilsoo liên tục tiến lại gần cái vòng.
“Không! Không! Đừng!”
Yang Gilsoo tràn ngập sợ hãi. Mọi người, kể cả giáo viên đều sợ hãi cảnh tượng đó.
Ngay khi đó, một người nào đó túm lấy Gilsoo.
“Mọi người hãy giữ cậu ta lại!”
Chính là lớp trưởng, Jung Minji. Cô đang cố hết sức để kéo Gilsoo ra khỏi cái vòng.
Choi Hyuk làm theo cô và kéo Gilsoo lại. Lúc đó mọi người xung quanh cũng giúp Gilsoo. Nhưng…
Rầm!
Gilsoo vẫn bị kéo vào đó và mọi người bị văng ra.
“Ây da…Gilsoo chắc đã phê lắm. Được Minji ôm lấy cơ mà.”
Trong cái vòng, Mingi cười châm chọc.
“Hyukie túm lấy mày ngay sau Minji. Mày không hề có bạn bè nào ngoài người đồng đội đáng thương Hyukie nhỉ? Hay không phải nốt? Có lẽ Hyukie chỉ cố gắng làm theo cô ta?”
Lee Mingi choàng tay quanh Yang Gilsoo đang sợ hãi, một cách thoải mái và tự nhiên.
Tuy nhiên, người đang sợ hãi hơn là Lee Mingi.
‘Là thật, giống như những gì nó nói…’
Lee Mingi căng thẳng run rẫy hai chân.
‘Mình không muốn phải chết.’
Đó là lí do hắn bước vào đây đầu tiên. Chỉ tính toán đơn giản thôi, dù là một tên bắt nạt nhưng hắn lại biết rõ rằng kỹ năng đánh nhau của mình khá tệ.
Nếu mọi thứ sẽ xảy ra như mấy cái luật lệ kia, chẳng ai có thể rời đi mà không giết người. Sẽ là kết thúc nếu hắn bị chọn bởi một ai đó mạnh hơn mình.
Nên hắn bước vào trước và chọn Yang Gilsoo.
‘Nó thật sự đã xảy ra.’
Trên đó, Lee Mingi đang choàng tay quanh Gilsoo. Hắn đã tự mình trải nghiệm được việc sức mạnh tràn vào người mình khi bước lên đó.
‘Yang Gilsoo có thể cũng sẽ mạnh hơn. Không nên xem thường vì đó là Yang Gilsoo. Hãy cố kết thúc trong một đòn.’
Lee Mingi vòng tay quanh cổ Gilsoo.
Rầm!
Hắn đẩy cậu ta xuống sàn và bắt đầu siết cổ cậu.