Vài lời của trans: Ban đầu mình tính dịch tiếp từ bản dịch cũ của bạn Nigrum Diaster , nhưng vì vài định kiến cá nhân nên mình sẽ dịch lại từ đầu.
****
Không còn lựa chọn nào khác dành cho ngươi cả.
Nhắc lại. Ngươi không có lựa chọn nào khác cả.
Đừng nói gì cả và hãy tiếp tục đấm đi.
Phải, phẫn nộ đi.
Nhiều hơn nữa.
Giết.
Khi đó ngươi có thể giết.
**
Người ngoài hành tinh xâm lăng?
Hay đó là sự phán xét của Chúa?
Kết thúc của thế giới này đến một cách đột ngột.
Sau đó, mọi người như thể rơi vào địa ngục. Không, chính cuộc sống của chúng ta đã trở thành địa ngục.
Vào một buổi trưa.
Khi tôi đang ở trường.
**
Đứa trẻ này là một thiên tài đánh nhau.
Bản năng giúp cậu biết nên đánh vào đâu, đánh như thế nào, tấn công hay đẩy ra, bẻ gãy hay túm lấy tóc đúng lúc mà không cần phải luyện tập. Kể cả với độ tuổi còn nhỏ, chiều cao hay khả năng thể chất không hề ảnh hưởng đến cậu. Chỉ đơn giản rằng cậu là một thiên tài.
Khi lên 5, cậu đã đánh thắng được một đứa nhóc 8 tuổi trong sân chơi.
Vào lớp 2, cậu cân luôn cả ba đứa lớp 4.
Lúc đầu, mẹ cậu rất lo lắng, Cô sợ con mình sẽ bị thương nặng khi đánh nhau với những đứa lớn hơn.
Đó là một nhận xét sai lầm.
Vào lớp 6, cậu đã đã đánh nhau với một nhóm 5 thanh niên 16 tuổi đang cố trấn lột cậu trong quán PC. Cậu bị thương ở khóe mắt và chảy máu rất nhiều. Tuy nhiên, phía bên kia mới là bên có nhiều thiệt hại hơn. Một tên trong số chúng đã bị mù và một tên khác thì đã tử vong.
Dù đã phạm tội giết người nhưng cậu không phải chịu án hình sự vì vẫn còn đang trong tuổi vị thành niên.
Nhưng mẹ cậu thì trở nên sợ hãi.
Một đứa trẻ 13 tuổi…Chỉ mới 12 trong năm nay [note17573] đã hạ gục và giết một người lớn hơn cậu rất nhiều. Cậu không hề giết người đó bằng sức mạnh của mình. Sau khi điều tra, họ biết được nạn nhân chết do chấn động bởi cú quật ngang qua vai của cậu. Tuy nhiên, cậu chưa từng học judo. Đó là lúc mà mẹ cậu nhận ra khả năng của cậu không bình thường chút nào.
Người mẹ nài nỉ con mình trong khi khóc.
Đừng bao giờ.
Đừng bao giờ đánh một ai nữa.
Nếu có ai đánh cậu, cứ chịu đòn.
Nếu gặp chuyện gì bất công, cứ chịu đựng. Nghĩ về những tội lỗi mà mình đã gây ra.
Không được đánh một ai nữa.
Cậu là một thứ vũ khí giết người.
Sau đó mẹ cậu ngăn cách cậu khỏi những bất cứ hoạt động thể chất nào và từ dó cậu không còn được xem thể thao khi ở nhà.
Cậu bé, một người không có cha, hoàn toàn chấp nhận yêu cầu của mẹ mình.
Sau đó, dù là một người yêu thể thao, cậu không còn cơ hội để động đến chúng nữa. Trong những giờ học thể chất thì cậu dùng lí do bị bệnh để được nghỉ.
Nhưng cậu vẫn ngày một cao lớn và khỏe mạnh hơn.
**
Choi Hyuk đang học năm 2 cấp 3. Thành tích của cậu không tốt lắm và không có nhiều bạn bè.
Cao 181cm. Cơ thể cậu khá cân đối mặc dù chẳng tập tành gì.
Cậu cũng chẳng bao giờ khoe khoang về điều này. Cậu thường ngồi một mình và nhìn ra cửa sổ. Rồi đột nhiên lắc đầu như thể bị hội chứng Tic. Cậu trông như một tên thiểu năng. Nếu ai đó đánh nhau với cậu, cậu sẽ chỉ cười và nói “xin lỗi”.
Vì thế mà cậu đã trở thành nạn nhân của vấn nạn bắt nạt.
Choi Hyuk chuyển đến trường này trong học kỳ đầu tiên năm hai. Thấy cơ thể to lớn của cậu, những tên bắt nạt lo lắng cậu sẽ đánh trả nhưng chuyện đó đã không xảy ra, chúng bắt đầu quấy rối cậu.
Có ba tên bắt nạt trong lớp cậu.
“Ê Hyukie!”
Thằng khốn biết tuốt, Lee Mingi. Kang Minho đặt biệt danh ‘Thằng khốn biết tuốt’ cho hắn vì hắn biết khá nhiều nhưng lại không giỏi đánh nhau. Cao 170cm. Gầy. Mỗi khi gặp hắn đều đấm Choi Hyuk. Chỉ vì hắn thích đấm vào cơ thể to lớn của Choi Hyuk.
Bốp!
“Argh!”
Sau khi hoi Hyuk cúi xuống vì bị đánh vào bụng. Lee Mingi khóa cổ cậu lại.
“Hyukie. Mày ăn gì vào bữa sáng vậy?”
Hắn nói một cách nhẹ nhàng trong lúc đánh vào đầu Choi Hyuk.
“ Hôm nay mình không ăn. Haha.”
Mọi ngày của cậu đều trôi qua như thế này với nụ cười gượng trên môi của cậu.
“Dù sao thì, tao thấy Hyukie của chúng ta đã nhìn Minji khi bước vào lớp, mày muốn lên giường với cô ta chứ? Tao có nên giúp mày không ~?”
Jung Minji. Cao 170cm. Cô khá nổi tiếng vì thân hình mảnh khảnh và khuôn mặt xinh đẹp của mình. Cô là cô gái duy nhất nói chuyện với Choi Hyuk. Cô đứng đầu ở trường và cũng là lớp trưởng ở lớp này. Là học sinh duy nhất lên tiếng về những gì mà Choi Hyuk đã chịu đựng. Dĩ nhiên, sau cùng thì cô cũng chẳng làm gì được.
“Haha, không phải vậy đâu.”
“Cái gì không phải? Hả? Cái gì hả? Mày đang cửng lên đấy à?”
Lee Mingi đấm vào hạ bộ của Choi Hyuk.
Cậu không hề có người bạn nào, những người khác trong lớp cũng chỉ làm như chẳng có gì xảy ra. Khi tiết học bắt đầu, Choi Hyuk vẫn bị khóa cổ bởi Lee Mingi, người nhỏ con hơn cậu rất nhiều.
Sau khi tiết đầu kết thúc, tên trùm ở đây, Kang Minho gọi Choi Hyuk.
“Này, cái đó.”
Kang Minho. Cao 190cm. to xác và cơ bắp. Hắn là tên đánh nhau giỏi nhất trường chỉ sau Choi Junsung. Hắn đang bảo Choi Hyuk đưa cho mình bài tập toán của ngày hôm nay.
“À, đây, haha.”
Choi Hyuk cười ngượng khi đưa quyển tập cho hắn.
“Lần này mày có làm đúng không đấy?”
Lần trước, Minho đã copy đáp án của Choi Hyuk và bị giáo viên phạt. Ngày đó, Choi Hyuk đã bị gọi ra và bị Kang Minho cho 3 đấm vào ngực.
“Có, lần này mình đã tự làm chúng. Haha.”
“Tốt đấy.”
Kanng Minho nói vậy trước khi quay đi. Hắn rất ít khi tự mình đánh Choi Hyuk.
Khi tiết học thứ hai kết thúc, mọi người đều đã đói.
“Gilsoo! Gilsoo! Mày đâu rồi? Gilsoo. Mày đây rồi thằng khốn chết tiệt!”
Rầm!
Ngay khi giáo viên rời đi. Người đã lên tiếng gọi ‘Gilsoo’ và đánh vào đầu cậu là Bae Huynsung. Cao 175cm. Thích đá bóng và rất nhanh nhẹn. Tên này rất to mồm và dễ mất bình tĩnh.
Người bị đánh vào đầu, Yang Gilsoo. Cao 162cm. Da đen và gầy. Tình trạng của của cậu còn tệ hơn cả Choi Hyuk.
“Thằng chó, mua cho tao cái pizza.”
Khi Huynsung nói thế, Mingi cũng mở miệng.
“Tao nữa.”
Thinh thoảng chúng đưa cho cậu tiền nhưng khi nhìn vào cách nói chuyện ‘Mua cho tao.’ Có lẽ cậu sẽ phải bỏ tiền túi.
Trong lúc dùng bữa sau tiết hai, không ai đụng đến Choi Hyuk cả. Nên cậu có thể ngẩn ngơ mà nhìn ra cửa sổ. Cậu đang nghĩ đến Lee Mingi trong đầu mình. Cậu liên tưởng đến cảnh Mingi tung đấm đến mình.
Nhưng cậu không hề giận.
‘sao cú nào cũng tệ thế nhỉ?’
Một câu hỏi đơn giản.
Không có đủ lực trong cú đấm của Lee Mingi. Thế chân của hắn quá dễ dao động. Khi đấm thì vai hắn xoay chưa đủ. Không có gì để nói về hông của hắn và cái cú vung tay vô dụng đó sẽ không thể đánh trúng mục tiêu chính xác và lãng phí sức lực. Cổ tay hắn sẽ bị chấn thương.
Thật lòng thì cú đấm vào bụng đó cũng không đau mấy.
Như mọi khi, cậu chỉ diễn như thể nó đau.
‘Ít ra thì cú đấm của Kang Minho cũng khá tốt…’
Đòn của Kang Minho cũng không đạt yêu cầu của cậu. Choi Hyuk nghĩ về cách tung một cú đấm trong đầu. Cơ bắp của cậu không thể bị nhìn thấy do lớp quần áo. Kể cả khi cậu không tập luyện thì chúng vẫn cứ thế mà phát triển.
‘Không… Không được.’
Choi Hyuk lắc đầu.
‘Đừng nghĩ đến nó nữa…’
Choi Hyuk nhìn ra cửa sổ để quên đi chúng. Tuyệt vọng. Cậu nhìn về phía bầu trời.
Tuy nhiên, cậu vẫn tiếp tục nghĩ đến nó.
‘Cú đấm của mình sẽ giống với tưởng tượng không nhỉ?’
‘Nếu đánh lại mình sẽ thắng chứ?’
Cậu lại lắc đầu lần nữa. Với cảm giác tội lỗi, câu tuyệt vọng xóa nó khỏi đầu.
‘Thằng ngu này. Mày điên rồi à? Mày là một thằng sát nhân. Đánh lại cái gì chứ? Mày phải chuộc tội hết phần đời còn lại của mình.’
Choi Hyuk ngáo ngơ nhìn ra cửa sổ, nhưng bên trong cậu vẫn vật lộn với mớ suy nghĩ đó.
‘’…Mình…vẫn tò mò…’
Choi Hyuk chống cằm. cậu xoay vai nhìn.
‘…Ai cũng trông thật yếu ớt.’
Lại nhìn ra cửa sổ. Choi Hyuk tiếp tục lắc đầu mình.
Lớp trưởng Jung Minji nhìn Choi Hyuk với ánh mắt thương hại.
‘Nếu cậu ta không lắc đầu nhiều như thế thì có lẽ đã không trở thành mục tiêu bắt nạt…’
Rồi cô lại nhìn vào quyển tập của mình.
‘Thật khó chịu…’