Sonomono, nochi ni...

chương 31 cấp a toàn là bọn ngốc hay sao vậy?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi nhẹ nhàng đặt Tata-san xuống.

- Cô ổn chứ? Có bị thương ở đâu không? (Wazu)

-............ (Tata)

Nhìn sơ qua không bị thương gì, nhưng tôi đã hỏi cho chắc vì có thể có những phần không thấy được dưới lớp áo. Nhưng không có sự đáp lại nào từ Tata-san. Hả? Cô bị đau ở đâu sao? Ể? Mình nên làm gì đây? Trong khi tôi lo lắng về chuyện này, một giọng nói giận dữ phát ra đằng sau.

- Khốn kiếp!! Sao ngươi dám lấy con đàn bà của tao!! Nhanh mang cô ta lại đây!! Không thì ăn đòn nhá!!

Ai là người đàn của ngươi? Bất đắc dĩ tôi nhìn lại một chút, thú thật đây là lần đầu tiên tôi thấy họ. Diện bộ áo giáp đắt tiền điển hình như những cấp A, một gã hói đầu và một gã râu ria xồm xoàm thân hình vạm vỡ với nụ cười thô bỉ trên khuôn mặt.

- Garret-san! Và.... ông bảo vệ!? Hai người ổn chứ? (Wazu)

Tôi gọi lớn để xác nhận tình trạng sức khỏe của họ đồng thời không để tâm đến hai tên đầu đất kia. Cả hai đều giơ tay tương ứng như thể nói với tôi rằng không sao cả. Cám ơn chúa. Các nhân viên khác vội vã tới chỗ họ và bắt đầu sơ cứu.

- Ồ hắn lơ chúng ta kìa!!

Gã hói đầu và gã có râu vạm vỡ rút thanh kiếm ra khỏi thắt lưng của họ. *Sigh*.... họ sao thế nhỉ.... Hay bọn cấp A đều giống như thế này. Tôi muốn gặp một Mạo Hiểm Giả lịch sự và trách nhiệm có thứ hạng cao một lần. Còn bọn này tôi chỉ biết thở dài.

- Khốn kiếp!! Tao nghĩ mày muốn chết rồi

Gã hói đầu và gã râu vạm vỡ vung thanh gươm của họ vào tôi. Tôi đỡ bằng kẹp thanh gươm giữa ngón trỏ và ngón giữa, và rồi *eii!*,

nó gãy rồi.

[ [Hả?] ]

trong khi ở đó, tôi dùng tay đấm họ với sức mạnh vừa phải. Kết quả là, chỉ áo giáp của họ bị tan vỡ thành từng mảnh. Gã hói đầu và gã có râu vạm vỡ cho biểu hiện bộ mặt vô cùng kinh ngạc, lúc đó tôi mỉn cười.

- Những kẻ giống như các ngươi không được chào đón ở đây (Wazu)

Tôi đã xoay người sút văng hai người này vào tường. Cảm giác vài cái xương của họ bị gãy truyền qua chân tôi. Và miệng họ đã sùi bọt mép. Được, không vấn đề gì. Họ vẫn còn sống.

Tôi nhìn lại Tata-san người vẫn còn bối rối.

- Tôi sẽ đưa những người này cho quân lính, vậy thứ lỗi cho tôi ngày hôm nay nhé. Buổi nói chuyện hôm nay vui lắm, gặp lại cô sau Tata-san (Wazu)

Sau khi chào tạm biệt, tôi đi ra ngoài trong khi kéo theo sau hai người họ. Tiếng la vui mừng và biết ơn liền vang khắp biệt thự. Tôi rời khỏi nơi đó

- Ngày hôm nay thật sự làm mình mệt lừ (Wazu)

Sau khi trao những tên ngốc này và giải thích tình huống cho những người lính,

tôi về thẳng quán trọ. Meru đang chơi với Lula, khi thấy tôi về cô ấy

như chim bồ câu bay đậu lên đầu tôi và ngay lập tức ngủ như thường lệ. Đầu tao là cái giường chắc?

Lula cũng có vẻ hài lòng khi chơi với Meru, sau đó, em ấy quay lại giúp mẹ mình. Tôi muốn nói lời cảm ơn nhưng... Tôi đã rất lo liệu Meru có bị Quán Đạo của Lula tẩy não

không. Tôi lên giường ngủ liền lập tức ngay sau khi về đến phòng mình.

Ngày kế tiếp tôi đến phòng chủ guild vì tôi lại được gọi nữa . Câu đầu tiên tôi nói với ông ấy khi vào phòng rằng---

- Ông không mệt sao cứ gọi hoài vậy? (Wazu)

- Ấy, đừng có như

thế

chứ. Ta đã nghe câu chuyện từ Garret và cậu ấy cứ luôn mồm muốn ta gởi lời cảm ơn tới cậu (Regan)

tôi ngồi xuống mặt đối mặt với Regan như thường lệ.

- Garret-san và ông kia ổn chứ? (Wazu)

- Ổn cả. Mà cho dù có gì đi nữa, cậu ấy là một cựu Mạo Hiểm Giả có nghĩa là cậu ta có một cơ thể mạnh mẽ.Cậu ta sẽ lành lạnh sau một vài ngày thôi (Regan)

- Vậy sao (Wazu)

Tôi đã thấy an tâm. Hôm qua ông ta có vẻ ôn nhưng tôi hỏi lại cho chắc.

- Đúng rồi, Tata đã gởi một thông điệp cho cậu

--[Phải tới lần nữa đấy vì tôi muốn nói lời cảm ơn cậu đã giúp đỡ]--

cô ta nói vậy. Mà ta không phải là liên lạc viên của cậy, rõ chứ? (Regan)

- Xin lỗi về việc đó (Wazu)

Garret-san đang không rảnh, tôi nghĩ là họ đang bận rộn dọn dẹp phòng

tiếp tân lúc này. Có lẽ để sau...

- Nhưng, những tên hôm qua là sao vậy? Tôi không nghĩ còn có Mạo Hiểm Giả cấp A khác ngoài nhóm Hắc Hỏa trong thành phố này. Họ không phải là người ở đây chứ? (Wazu)

- À đó là... họ đến để hỗ trợ, cậu biết đấy... (Regan)

- Hỗ trợ? Cho cái gì? (Wazu)

- ....Cho sự cố majin (Regan)

- ......Nhưng vụ đó tôi lo rồi mà (Wazu)

- Sao biết được!! Cậu làm nhanh quá!! Lúc đó ta đã gởi yêu cầu được hỗ trợ khẩn cấp tới thủ đô!! Họ đã đến đây trước khi ta hủy bỏ nó!! Mà, ta không nghĩ họ cũng sẽ gây rắc rối (Regan)

Tôi thấy, điều này thật vô nghĩa. Thật sự phiền phức. Họ đã đi một chặng đường đến đây và mọi thứ đã kết thúc, vì thế mà họ đi gây sự. Đúng lúc Meru ai ở lại quán trọ, hên thật....

Tôi muốn tiếp tục phàn nàn nhưng tôi nghĩ phải ngưng lại rồi, vì tôi nghe âm thanh ai đó chạy tói rồi bỗng nhiên dừng lại trước cửa căn phòng, không biết sao họ lại vội vậy.

- Chủ hội!! Có tin xấu!! Một đầm lầy độc được phát hiện ở trong rừng!! (Emma)

Ặc, đúng lúc vậy Emma-san!!!

Truyện Chữ Hay