Vài ngày sau đó, tôi đến thăm nơi Garret-san một lần nữa như đã hứa. Khi tôi nói với Meru mà tôi sắp đi, lần này em ấy chỉ hành động như thể nói "Đừng để ý đến em!" và bắt đầu chơi với Lula, *sigh*..... Vì vậy tôi đã để lại cho em ấy ở quán trọ.
Tôi đã tới ngôi biệt thự. Mặc dù các lính gác tốt bụng để tôi vào, tôi cảm thấy một cái nhìn trực tiếp vào tôi. Khi tôi nhìn qua, tôi đã thấy một nữ người thú bộ tộc mèo nhìn chằm chằm vào tôi. Nhận ra cô ấy đã bị phát hiện, cô ấy biến mất vào ngôi biệt thự. Gì thế nhỉ? Có phải cô ta ghét tôi đến đây hay gì đó...
Tôi nói tên mình cho lễ tân và không phải khó nhọc gì tôi được dẫn đến một căn phòng phía sau.
Bên trong căn phòng nhỏ tối lờ mờ tôi cố gắng nhìn xung quanh tôi. Tường màu xanh và cách sắp xếp đồ đạc ngăn nắp. Tôi có thể ngửi thấy cái gì đó ngọt ngào đang bay tới mũi mình và rồi Tata-san từ phía trước đang từ từ hướng tới chỗ tôi.
- Xin lỗi đã để cậu chờ. Tôi rất vui vì cậu đã đến như đã hứa (Tata)
- K-không.... (Wazu)
Chúng tôi ngồi mặt đối mặt ở trong phòng. Ugh.... tim tôi chưa sẵn sàng... không thể thốt nổi một lời.... Tôi nhìn xuống với khuôn mặt đỏ bừng và sau đó Tata-san bắt đầu chậm chạp cởi quần áo của cô ấy.
- Chờ-chờ đã, cô làm gì vậy? (Wazu)
- Hả? Bằng cách này chúng ta có thể biết nhau rõ hơn, không phải sao? (Tata)
- Kh-không phải!! C-chúng ta trò chuyện trước nhé (Wazu)
- Được! Tôi cũng nghĩ vậy (Tata)
Hả? Nhìn thấy phản ứng của tôi, tôi nhận thấy Tata-san mỉn cười khúc khích.
- Cuối cùng thì cậu cũng nhìn thẳng tôi. Cậu bình tĩnh lại một chút rồi chứ? (Tata)
Rõ ràng là cô ấy ghẹo tôi để làm giảm căng thẳng của tôi. Một lần nữa, tôi quay mặt đi trong khi gãi cọ đầu.
- Thôi được rồi, chúng ta nói về cái gì đây? Để xem, trước hết tôi sinh ra và lớn lên ở thành phố này. Vì vậy, cảm ơn cậu rất nhiều vì đã cứu thành phố (Tata)
- Không, đó là... Tôi rất vui khi nghe điều đó. Tôi nghĩ cứu thành phố là việc tốt (Wazu)
Từ đó đối với tôi cuộc hội thoại trở nên dễ dàng hơn. Tôi đã kể cho cô ấy câu chuyện về tôi trước khi tôi đến thành phố này. Nhưng đúng thế tôi không thể kể với cô ấy về Aria và Sarona-san, hoặc về cách làm sao mà tôi sống được trên Núi.
Cuộc đối thoại trở nên u ám một chút khi Tata-san nói với tôi về tình huống riêng của cô. Sự thật là cô ấy làm việc ở đây bởi vì cha cô ấy mắc nợ. Nhưng cô ấy không hối tiếc đã đến đây bởi vì --[mọi người ở đây đều thân thiện]-- cô ấy nói trong khi đang mỉm cười, tôi không biết phải nói gì. Nhưng từ những gì tôi có thể cảm thấy, cô ấy không nói dối để giành được sự thông cảm của tôi.
Trong lúc bầu không khí đang căng thẳng....
--[Ok! Câu chuyện đã kết thúc ở đây]-- cô ấy nói như vậy, trong khi vỗ tay và mỉm cười. Sau đó cô ấy chỉ tôi về đặc sản của thành phố này, thắng cảnh nổi tiếng, v.v... Lần sau hãy đưa Meru tới đó.
Lo lắng trong tôi không hoàn toàn biến mất, nhưng tôi nghĩ chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện vui vẻ. Nhưng sau đó, có một tiếng ồn từ bên ngoài phòng, có vẻ như là một giọng nói như huênh hoang. Dù vậy Tata-san chú ý đến nó, cô ấy hướng tới cánh cửa để kiểm tra tình hình bên ngoài.
- Mang cô ta ra đây!! Ta nghe nói có một cô gái siêu đẹp tên là Tata làm việc ở đây phải không? Ta muốn bao cô ta !! Nhấc cái mông mày lẹ đi nào!!
- Tôi nói rồi, chúng tôi không tiếp khách dùng vũ lực giống như các anh---
- Im đi!! Mày muốn bọn tao phá nát cái tiệm này không?
Bọn tao là Mạo Hiểm Giả cấp A đó nhá!!
*Dogann!!!*
Một âm thanh như một cái gì đó đổ vỡ ở hướng phát ra tiếng cãi lộn. Phản ứng với tiếng động đó, Tata-san vội bước với khuôn mặt nhợt nhạt không còn chút máu.
- Ấy tệ quá. Tao không nghĩ mày yếu đến vậy. Nhưng chỗ này... à, đúng rồi, bọn tao làm bảo vệ thay nhá? Để trả công chỉ cần một con đàn bà hầu bọn ta mỗi đêm!!
- Ồ ý hay đó!! làm vậy đi!! Này mang chủ tiệm tới đây nhanh lên!! Trong khi ở đó, bọn tao sẽ quản lý nơi này!! Gyahahahaha!!
Tôi nhìn vào cánh cửa nơi Tata-san đã đi ra ngoài. Tôi thở dài đứng dậy và đi về hướng nơi phát giọng nói ngay sau Tata-san. Ôi trời, bọn Mạo Hiểm Giả cấp A có phải toàn là bọn ngốc không nhỉ...
- Ta là Garret chủ của nơi này?. Bọn ta không cần bọn đầu đất giống như các ngươi ở đây!! Biến mẹ đi!!(Garret)
- Hả? Chắc sẽ nhanh hơn nếu chúng ta cho hắn ăn đòn một chút
- Garret-san!!! (Tata)
- Ồ... người đẹp xuất hiện rồi!! Được, quyết định vậy đi!! lại đây nào, hôm nay em sẽ đi với bọn anh
- Kyaa!! Thả tôi ra!! (Tata)
- Thôi đi!! Bọn mày!! (Garret)
- Im đi ông chú!! Ông tránh ra
*Dogann!!!*
âm thanh như thể cái gì bể gãy phát ra lần nữa. Tôi đã tới quầy tiếp nơi xảy ra lộn xộn. Bàn ghế gãy vỡ nằm rải rác. Garret-san và ông Mặt-đáng-sợ đã nằm ở hai bức tường trái và phải. Ở trung tâm có hai người ăn mặc giống Mạo Hiểm Giả, là thủ phạm của lộn xộn. Quanh đó, tôi có thể thấy khách và vệ sĩ đứng xung quanh chúng. Nữ-người-thú lúc nãy cũng ở đây. Nhìn theo hướng mọi người đang nhìn, Tata-san đang bị bắt là bởi những người này.
- Gyahahaha!! Cô ta đúng là xinh đẹp thật!! Được, bây giờ em là người phụ nữ của ta
- Này, không công bằng chút nào!! Tao tham gia với chứ!!
- Tao biết rồi!! Vậy thì, ta sẽ làm trước!!
- Tôi từ chối!! - Thả tôi ra!! (Tata)
Tata-san cố thoát khỏi họ, nhưng không có vẻ như bất khả thi với cô ấy.
*Sigh....*
Trong chốc lát, hình bóng Tata-san biến mất trong mắt của họ. Tôi đã bế Tata-san trên tay như kiểu bế công chúa.
- Ấy... Đừng lo lắng, Tata-san (Wazu)