Song Of The Dead - Khúc Ca Của Tử Thi

chương 3: rừng erika (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

12 giờ 45 phút cuối trưa Ngày 23 tháng 5 năm 1888 Lịch Thống Nhất. Đệ Nhị Đế Quốc Brassia / Tây Nam Rừng Erika /

Tiết trời mùa hạ oi ả nóng nực, mưa nhiều khiến cho không khí xung quanh trở nên ẩm ướt hơn bao giờ hết. Những điều kiện tự nhiên này, một người có thân hình nhỏ bé như Elias Meyer đơn giản không thể thoải mái nổi.

Ngay cả việc ngồi chịu đựng sự rung lắc sau xe ngựa càng làm cho cậu cảm thấy mắc ói, bản thân bên trong thì lại phải mặc một chiếc áo sơ mi dài tay, chiếc áo choàng đen bên ngoài phủ kín toàn thân cậu, ngay cả đôi tay nhỏ bé ấy cũng không được phép lộ ra ngoài mà phải bao bọc bởi găng tay.

Đơn giản vì nếu làm vậy sẽ giúp ích hai thứ, nó làm cậu trở nên có quyền thế hơn trong đôi mắt mọi người thay vì trông giống như một đứa trẻ cần chăm sóc, nguyên nhân còn lại là để phòng chống muỗi. Nếu bị muỗi đốt, sẽ dễ mắc phải những căn bệnh truyền nhiễm nguy hiểm, thuốc thì đắt, kinh tế thì eo hẹp, vậy nên cậu không muốn mình vướng phải thứ như vậy.

Cậu bé với đôi mắt đỏ ngần như có thể phản chiếu hết những mặt tối của người khác, mái tóc vàng xõa lộn xộn, những đường nét rõ ràng trên gương mặt, vì hàng lông mi dài ấy, vì chiếc mũi cao như dùng tay nặn ra ấy không khỏi khiến người khác bồi hồi, đứa bé trông chỉ cao bằng trẻ mười hai ấy đang tỏ ra ngứa ngáy khó chịu vô cùng vì thời tiết tại Erika.

"Nếu biết là khó chịu thế thì lần sau đừng đòi theo như vậy chứ ?" Ariel ngồi ở bên cạnh tất nhiên nhận thức được sự khó chịu của cậu, vì những thứ ấy đang hiện rõ mồn một trên biểu cảm cậu ta rồi.

Elias Meyer phớt lờ sự quan tâm của cô và những người khác, cậu thơ thẩn dựa vào thành xe, cố gắng chống đỡ cơn say bằng cách đọc lại trang thứ bảy của cuốn "Lịch Sử và Chiến Tranh Asnia", thế nhưng mặc dù cố nheo mắt tập trung vào chữ viết trên cuốn sách nhưng không tài nào tập trung được.

"Tôi thấy Ariel nói đúng đó" Lãnh đạo của tổ chức, Albert ở bên cạnh cũng không thể ngồi yên khi thấy cấp dưới của mình cứng đầu như vậy được. Gạt bỏ ra những thứ như là vị thế, cái gọi là trách nhiệm của một người lớn không cho phép anh mặc kệ. "Lần sau đừng đến đây nữa Elis"

Tất nhiên là cậu không thể không đi theo được rồi, bởi vì đây là chuyến xe hàng cuối cùng Vương Quốc Oria hỗ trợ vũ khí cho bọn họ trong hè này. Một mình Albert đi cũng được, nhưng nếu cậu không đi chào hỏi bọn họ một chút thì thật là bất lịch sự.

Mình mang tiếng là nợ họ rất nhiều thứ, vậy mà một câu cảm ơn, một câu xin chào hay một câu thăm hỏi còn không có thì thật dơ mặt. Cậu muốn phát triển mối quan hệ với họ nhiều hơn vì mục đích của Bồ Câu Đen trước mắt.

"Tôi nghĩ anh không cần quan tâm đến tôi hiện giờ đâu"

"Xin lỗi..."

Trách nhiệm thì trách nhiệm, nhưng tất cả những người trong tổ chức ai mà chả biết cậu ta uy quyền đến mức nào, bản thân chỉ mang chức vụ phó chỉ huy, nhưng quyền hành lại gần như ngang bằng với Albert.

Hay thậm chí là lớn hơn một chút, đến ngay cả Albert cũng hơi lo sợ cậu ấy. Elias Meyer dường như có phẩm chất thống trị tất cả bằng quyền lực của bản thân ngay cả với hình hài là một đứa bé dễ thương đi chăng nữa.

Vậy tại sao cậu ta lại ở đây ? Cái độ tuổi mà đáng lẽ ra phải được cắp sách đến trường, vui mừng khi được tặng đồ chơi mới hay làm nũng chạy vào lòng mẹ các thứ.

Albert vốn dĩ không biết nhiều về cậu ấy, chỉ biết rằng lí lịch của cậu ta vốn rất mơ hồ, nhớ là trong một ngày đẹp trời lúc đang công tác tại vương quốc Astonia. Cậu đột ngột đến gõ cửa nhà, nói rằng bản thân được gửi đến và muốn sống ở đây vài tháng. Trong khoảng thời gian sau đó thì Bồ Câu được thành lập.

Chiếc xe ngựa lao nhanh trong gió, con đường Erika vốn gồ ghề không dễ đi, xóc lên xóc xuống cũng dễ hiểu. Nhưng những điều đó đối với người say xe, cụ thể là Elias Meyer giống như một cơn ác mộng vậy. Tính cả đi lẫn về cậu đã nôn hai lần rồi, lần này thì có vẻ như là lần thứ ba...

Cậu ta cố gắng kìm chế hết mức có thể, những thứ bên trong dạ dày chuẩn bị trào lên thì lại được đẩy xuống, cứ thế từ nãy giờ như một vòng lặp, còn cậu bé đáng thương này gần như sắp ngất rồi.

"Albert..."

"Hả ? Sao vậy Elis"

"Sắp..."

"Nếu sắp thì làm đi"

Cố gắng bấu víu vào thành xe, cậu ta nhìn xuống dưới mặt đất. Những hòn sỏi, viên đá bị bỏ lại phía sau một cách dễ dàng, tiếng gió cây bên trên xào xạc liên hồi tạo ra thứ âm thanh dễ chịu của thiên nhiên, gió mát lùa qua thành xe ngựa xoa dịu tâm hồn đầy mệt mỏi của bọn họ.

Những người ở trên chuyến xe này đều tận hưởng thiên nhiên Erika một cách bình thường và thoải mái nhất, vậy tại sao chúa trời lại sinh ra cậu với một thân hình nhỏ bé, ăn mãi bao năm cũng chả lớn bao nhiêu, thể chất thì yếu ớt.

Tại sao cậu lại không thể được như họ cơ chứ ?

Elias Meyer vừa nghĩ vừa buồn trong lòng một chút, nếu đây là phán quyết của thiên đường thì ông trời quả là một gã độc tài độc ác, không quan tâm đến nhân quyền. Nhưng chúa chỉ là một thực thể ảo, một khái niệm, một nơi để mọi người ném những cảm xúc tích cực hay tiêu cực vào, làm vậy vốn chẳng đáng tí nào cả. Cuộc sống thì vốn vẫn luôn như vậy, không quan trọng vị trí của bạn ngay từ khi sinh ra, không quan trọng da bạn là đen hay trắng, mọi người đều luôn luôn phải chạy về đích.

"Một tín hiệu nhiệt ?"

Albert dường như cảm nhận thấy một thứ gì đó ở phía xa, anh lộ ra vẻ mặt đầy hoảng hốt của mình rồi bắt đầu quan sát phía đằng sau họ, sâu thẳm bên trong khu rừng Erika rộng lớn.

"Có chuyện gì thế Albert ?" Elias Meyer đang hơi uể oải ngắm nhìn mặt đất rời ánh mắt sang Albert, cậu vẫn đang đợi thời cơ tốt để "làm việc đó".

"Dừng, dừng xe mau !"

Chuyến xe ngựa đã nhanh chóng dừng lại giữa đường theo yêu cầu của chỉ huy tổ chức, lúc này anh mới bắt đầu dùng cảm quan của mình để cảm nhận môi trường xung quanh rõ hơn. Bởi vốn dĩ đặc trưng cơ thể của một ma pháp sư là có thể cảm nhận được ma lực, tín hiệu hay tàn dư của nó, như việc biến cả cơ thể họ thành một cây kính lúp di động dò tìm từng dấu hiệu nhỏ.

Đó là lí do tại sao anh ấy yêu cầu dừng đột ngột chuyến xe ngựa, vì anh cảm thấy được một thứ gì đó có ma lực đang bám theo.

"Dù chỉ là phỏng đoán, nhưng hình như chúng ta đang bị bám đuôi thì phải"

"Gì cơ, bám đuôi ? Quái vật hay gì đó à ?"

Tất cả mọi người trên chuyến xe cũng đều bắt đầu nhận thấy lượng ma lực dồi dào đằng xa của khu rừng, dễ dàng nhận thấy họ đang bị một thứ gì đó bám đuổi. Duy chỉ có Meyer là không nhận ra, vì cậu hoàn toàn không có khả năng đặc biệt này.

"Nhanh quá, nó đang bay tới chúng ta rất nhanh"

"Nó cách chúng ta bao xa ?"

"Tầm 200 mét"

"Anh đoán được số lượng của thứ đó không ?"

"Khoảng mười lăm..."

Đến đây Meyer bắt đầu nhận ra thứ gì đó đang bám đuổi mình rồi, số lượng đông như vậy dù không muốn tin nhưng chỉ có thể là quân đội đang bám đuổi họ. Tổ chức Bồ Câu Đen chưa từng giáp mặt với lực lượng vũ trang nào của Đế Quốc, bọn họ cũng chưa từng bị bại lộ danh tính lần nào cả.

Tuy nhiên không gì là không thể, chuyện phải chiến đấu với Đế Quốc cũng là ngày một ngày hai. Cậu luôn chuẩn bị tinh thần cho những ngày này từ lâu lắm rồi, và tất nhiên là Meyer luôn dặn những người lính của mình phải chuẩn bị tinh thần giao chiến bất cứ lúc nào.

"Nhanh quá, chúng chỉ còn cách ta 100 mét"

"Các anh đang làm gì vậy hả, có thì giờ hoang mang thì mau kiểm tra lại trang bị đi !" Cậu quay sang nhìn những ma pháp sư của tổ chức trên xe, bọn họ đơn giản ngồi đó nghệch mặt ra và chưa thích ứng kịp tình hình. Vài phút trước họ còn đang tận hưởng gió trời, bây giờ lại sắp phải chiến đấu mà không biết có toàn mạng trở về hay không.

"Khẩn trương lên !"

Nhưng lời của Meyer có khi còn đáng sợ hơn cả chiến trường nữa, điều đó khiến họ nhanh chóng sốc lại tinh thần của mình, cầm lấy cây súng trên tay và bắt đầu kiểm tra lại băng đạn.

"Nhanh chóng triển khai đội hình phòng không, nghe rõ này, tôi sẽ không tha cho bất cứ kẻ nào bỏ mạng ở Erika cả ! Kẻ nào dám chết thì tôi sẽ xuống tận địa ngục để trừng trị"

"Rõ !"

"Chúng tôi sẽ không chết ở đây đâu !"

Bọn họ đã chọn gia nhập nơi này , đơn giản vì họ không muốn nhìn thấy đất nước của mình hưởng lấy nền hòa bình giả tạo, bọn họ muốn nhìn thấy Đế Quốc sụp đổ bởi tổ chức, muốn nhìn thấy tên Hoàng Đế tham lam kiêu ngạo phải quỳ gối dưới chân chỉ huy họ. Bọn họ sẽ đấu tranh cho tới chừng nào quê hương mình được giải phóng.

Vậy nên...

"Chúng tôi không muốn chết !"

Bọn họ không được chết cho đến ngày đó...

Khát vọng sống mãnh liệt dâng trào lên bên trong họ khi ngày càng cảm nhận được lượng ma lực tăng cao bất thường, chỉ trong vài giây tiếp theo bọn họ sẽ phải giáp mặt với lực lượng vũ trang của Đế Quốc. Thứ lực lượng họ sợ hãi và căm thù đến tận xương tủy.

Những giây phút này, những người lính ấy dành thời gian để nghĩ cho gia đình của mình, về cha mẹ già và đứa con thơ mới chào đời, họ lại càng có thêm lí do để sống sót trở về.

Thế này có ổn không, có nên rút lui hay không đây ? Cậu không khỏi băn khoăn về lựa chọn có nên chiến đấu hay không. Số người trên xe có tổng là mười một người nếu tính cả người lái, số người chiến đấu được là tám. Tám chọi mười lăm, trận đánh này sẽ chỉ thiệt hại về quân số, rút lui sẽ tốt hơn nhiều.

Trên thực tế, chọn phòng không trên xe ngựa với vài tấm lá chắn ma pháp được tạo ra là một ý tưởng ngu ngốc. Đối với ma pháp sư đối phương, chúng ta không khác gì một miếng mồi béo ngậy chờ đợi được nuốt trôi vậy.

Nhưng mình không nghĩ ra được cách nào khác, nếu như bọn họ bỏ xe và tản ra trong rừng, họ sẽ càng dễ bị tóm hơn bao giờ hết. Không được, bọn họ là những quân nhân mình tốn rất nhiều thời gian để chiêu mộ và đào tạo được, để họ chết ở đây mà không được sử dụng đúng cách thì mình khác nào sát nhân.

Và tất nhiên là mình cũng không muốn chết ở nơi khỉ ho cò gáy nhiều côn trùng này đâu, nếu phải chết thì chết ở chỗ nào thoáng mát lãng mạn một chút thì sẽ dễ chịu hơn đấy, muốn chết thanh thản khó tới vậy ư ? Cái tình huống này đúng là bất đắc dĩ, muốn tránh cũng không được mà.

"Chỉ tám người phòng thủ thôi ! Ariel dẫn Elis thoát ra nhé" Gì cơ, tám là sao chứ ? Không lẽ anh ta định ở lại chiến đấu ?

"Hả ?! Khoan..." Ý mình, người phải thoát ra là anh mới đúng đó Albert à, chỉ huy mà chết thì cái tổ chức này khó sống. Mà số đen tới đâu mà cả mình lẫn anh ta đều đang ở cùng một chỗ chứ.

Cô nàng Ariel bên cạnh ôm chặt lấy eo của cậu, dường như định xách cậu đi theo, cô liếc mắt quan sát những người trên xe lần cuối cùng, rồi nhìn về hướng những chùm tia ma lực đỏ tươi đạt công suất đến cực đại sắp phóng về phía họ.

"Khoan mà ! Sao anh lại chiến đấu chứ?" Albert có ma lực, còn tôi thì không có, có lẽ đó là lí do anh ấy chọn ở lại chiến đấu. Cơ mà làm thế thì khác nào bọn họ phải chết để bảo vệ mình đâu.

"Yêm tâm !" Sau câu nói đó của Albert, một tiếng nổ lớn vang lên khắp khu rừng Erika. Vụ nổ xóa sổ hoàn toàn chiếc xe ngựa ấy, khói bụi bay ra tỏa khắp khu rừng, dường như là Ariel đã xách cậu rồi nhảy ra ngoài.

Cô ôm lấy Meyer vào trong lòng, còn cô thì thả mình rơi xuống nền đất, để tránh cho cậu những tổn thương không đáng có khi thoát khỏi vụ nổ.

"Cậu không bị thương ở đâu chứ ?"

"Ta không sao, cảm ơn cô nhưng nếu như làm vậy thì cô cũng sẽ bị thương đó !"

"Bị chày da chút xíu thôi, lát nữa nếu được cậu quấn băng lên là khỏi ngay !"

"Giờ nào rồi mà còn đùa được nữa ?" Bởi vậy, cậu không có thì giờ cho việc quan tâm bản thân như nào sau khi thoát khỏi vụ nổ, mạng sống của binh lính quan trọng hơn nhiều. Tiếng hét ai oán ở bên kia gần như giúp cậu quay trở lại hiện thực cuộc chiến tàn khốc.

"Aaa- cứu tôi với, ai đó... tay tôi đâu rồi, không nhìn thấy gì cả ?!"

Tiếng hét ấy là của ai ? Những người còn lại thì sao rồi, có thoát ra được khỏi vụ nổ không ? Nếu được thì giờ họ đang nấp ở đâu để chiến đấu ? Cậu muốn quay sang để nhìn xem ai đang gào thét, một phần nhỏ thì là tò mò, nhưng lớn hơn đang là sự thương xót đau lòng khi thấy lính dưới cấp của mình đau khổ.

Cậu quay đầu mình sang, nhưng liền bị tay của Ariel cản trở lấy tầm mắt, cô không muốn cậu phải nhìn thấy, khung cảnh chiến trường đẫm máu ở phía trước mặt.

"Bỏ tay xuống"

"Tôi nghĩ là không nên"

Dùng miệng yêu cầu không được, cậu đành dùng hành động để hất tay của Ariel sang một bên. Khung cảnh phía trước đúng thật là tàn khốc hơn cậu nghĩ rất nhiều, cậu chỉ muốn xác nhận rằng mọi người có ổn không, nhưng làm thế chỉ càng khiến nội tâm cậu thêm giằng xé.

Những mảnh gỗ của chiếc xe văng khắp mặt đất, máu và nội tạng ngựa vương vãi. Cậu lính trẻ tuổi nhất trong số họ, Finn nằm trên mặt đất kêu gào thảm thiết. Cậu ta dường như đã nhảy ra khỏi xe nhưng vẫn bị dính đòn chí mạng, hai cánh tay cậu bị nổ tung hoàn toàn, đôi mắt bị mảnh vỡ đâm vào làm cậu quằn quại đến điên loạn.

Nhưng những người khác dường như đã nấp thành công vào rừng, tiếng súng đạn giao tranh vang khắp đất trời.

"Hỗ trợ họ đi Ariel"

"Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ ngài"

"Ngu ngốc, ta đang ra lệnh đây"

"Nhưng tôi nhận lệnh từ chỉ huy Albert rồi"

Một lần nữa thất bại trong việc ra lệnh khiến cậu bé này bực mình, cậu ta cau mày trừng mắt nhìn, đồng thời rút khẩu súng từ hông mình ra và chĩa về đầu cô.

"Vậy thì đi mà bảo vệ chỉ huy của cô đi, ta sẽ nấp ở một chỗ an toàn" Giao tiếp không được thì phải dùng đến bạo lực, có vẻ như cách này luôn thành công và hiệu quả ở một mức độ nào đó.

"Khẩu súng đó không thể làm tôi bị thương đâu, nhưng nếu cậu cứng đầu như vậy thì cứ làm theo ý muốn đi"

Chứng kiến đôi mắt sắt đá đó, lòng quyết tâm đó của cậu, cô cũng không muốn cản thêm nữa, đơn giản vì cô cũng đang muốn lao vào đánh nhau sống chết với bọn chúng đây.

Khu rừng Erika vốn dĩ rất rộng rãi, những chiếc cây thân gỗ khổng lồ cao hơn sáu mươi mét cùng tán lá rộng che kín bầu trời càng làm thêm chỗ này dễ dàng chiến đấu hơn. Erika cứ như được sinh ra là để cho các ma pháp sư bay lượn vậy.

"Chết đi !"

Ở phía bên kia của khu rừng, bốn ma pháp sư quân Cảnh Vệ đang bay theo truy cùng giết tận hai ma pháp sư của tổ chức. Họ điên cuồng liên tục xả đạn về những kẻ đang cố tìm đường thoát thân kia, chỉ tiếc là không trúng phát nào, có thể là do họ quá nhanh, cũng có thể là do quân Cảnh Vệ ngắm bắn quá tệ.

"Chết tiệt, chúng ở đâu rồi ?"

Trong cơn say khát máu, bọn họ muốn bay tiếp nữa để bắn nát đầu những kẻ kia, nhưng giữa đường thì lại bị chặn bởi một chiếc cây gỗ lớn. Bây giờ ở trong khu rừng này, họ đã mất đi dấu vết tổ chức hoàn toàn.

"Bình tĩnh đi ! Chúng ta có thể dùng cảm quan để xác định vị trí mà, chúng không thể chạy đâu"

Một người trong số họ bắt đầu nhắm mắt sử dụng cảm quan, ba người khác ngó nghiêng xung quanh chỗ họ bay để tìm kiếm. Nếu như không tìm được, bọn họ đành phải quay về lực lượng chính để truy sát những tên còn lại.

"Khốn nạn, lão Lukas nói lũ Đầu Lâu chỉ biết sử dụng ma pháp cấp thấp, thế mà sao chúng có thể bay thành thạo vậy chứ !"

"Này sao vậy ? Cậu tìm lâu quá đấy" mất đi sự kiên nhẫn, những người lính xung quanh cố gắng giục tên còn lại khẩn trương báo cáo tình hình, sắc mặt của anh ta trông khá tệ, không biết là chuyện gì đã xảy ra mà khiến anh lo lắng đến vậy.

"Bọn chúng... hai bên !!" những viên đạn đồng ló rạng từ trong những tán cây phía hai bên của họ. Người sử dụng cảm quan đã cố gắng hét lớn lên, chỉ tiếc là nỗ lực của anh ấy quá chậm chạp. Những viên đạn bọc ma pháp xuyên thủng lấy tấm lá chắn được tạo kịp thời của bọn họ, phát nào phát nấy đều trúng chỗ chí mạng.

Lá chắn ma pháp chỉ được tạo ra bởi độ nhạy bén của người sử dụng, nó rất cứng cáp nhưng không phải lúc nào nó cũng ở đó, vậy nên sống chết đều phụ thuộc vào nhanh hay chậm. Trong trường hợp này, bọn họ đã kịp phản xạ và tạo lá chắn thành công, nhưng tiếc là tấm lá chắn đó quá thưa và không tránh khỏi sát thương quá lớn từ đạn bọc ma thuật.

Cả bốn người bị bắn hạ rơi thẳng xuống bên dưới, đầu ốc đều bị va đập mạnh xuống nền đất, không chết vì đạn thì cũng chết vì ngã từ độ cao hơn hai mươi mét xuống. Đây chính là bốn ma pháp sư đầu tiên mà họ giết được, và cũng là chiến quả đầu tiên của tổ chức.

"Làm tốt lắm, mọi người !"

Albert cùng năm người trong bụi bước ra ngó nhìn chiến công của mình lâu thêm một chút, rồi lại ẩn nấp vào trong khu rừng để săn đuổi những kẻ tiếp theo. Lần này, kẻ đi săn dường như đã biến thành kẻ bị săn rồi.

Truyện Chữ Hay