Song Of The Dead - Khúc Ca Của Tử Thi

chương 4: rừng erika (3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một giờ chiều Ngày 23 tháng 5 năm 1888 Lịch Thống Nhất. Đệ Nhị Đế Quốc Brassia / Tây Nam Rừng Erika /

Cuộc đời thật trớ trêu làm sao, chỉ vì một vài tên cặn bã mà những người lính chúng ta phải phí thời gian, dòng suy nghĩ ấy bớt chợt hiện lên bên trong nỗi lòng Felix. Bọn chúng đã cướp đi khoảng thời gian quý báu yên bình của người quân nhân, đã thế còn cướp đi sinh mạng những người vô tội. Và rồi nó cứ thế nhen nhóm, rồi lớn dần chút một.

Nếu có phép màu, mong sao bọn chúng chết hết đi.

Biết là không được mang theo cảm xúc cá nhân, nhưng trong lòng anh vẫn không kìm nổi sự cay tức đến bất lực của mình. Chỉ biết cố gắng giục hai người đằng sau tăng hiệu suất làm việc và nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.

Dù cho ánh sáng mặt trời chiếu rọi bên trên đỉnh đầu, khu rừng vẫn trông thật tăm tối, tựa như đang ở trong một chiếc hộp kín vậy, khoảng không của khu rừng rộng rãi với hơn năm mươi mét nhưng bên trên lại bị bao phủ bởi các tán lá xum xuê che kín bầu trời. Đó chính là điểm bất lợi của Erika.

Chúng tôi có thể dễ dàng bay lượn trong khu rừng khổng lồ này, nhưng thiếu đi ánh sáng khiến cho nó trở nên khó khăn hơn rất nhiều.

"Đây là Tiểu Đội số 1 thuộc Trung Đội 2 quân Cảnh Vệ. Tiểu Đội số 2 nghe rõ trả lời !"

Anh cố gắng sử dụng ma pháp để liên lạc với những người đồng đội của mình, nhưng chả thu được gì cả, không một tín hiệu nào được tìm thấy.

Điều đó có nghĩa là bọn họ đang ở quá xa nhau, hoặc là phía bên kia đã bị tiêu diệt toàn bộ, nhưng nếu vậy thì thật vô lí, quân Cảnh Vệ của Đế Quốc không thể thua dễ vậy được, thua Đầu Lâu ư ? Thật nực cười !

Nếu như Tiểu Đội 2 thất bại, thì anh và Tiểu Đội 1 sẽ tự tay tiêu diệt toàn bộ bọn chúng. Đầu Lâu vốn dĩ chỉ là một đám ô hợp thích chơi trò trốn tìm với quân Cảnh Vệ mà thôi, nửa năm qua chúng đã suy yếu đến mức thảm hại rồi, quân Cảnh Vệ của Đế Quốc làm sao dễ dàng bại trận chứ ?

Vì vậy nên bản thân anh nghiêng về phương án thứ nhất nhiều hơn, có thể do bọn họ ở quá xa nhau, hoặc cũng có thể là họ muốn truy bắt nên lẩn sâu vào rừng.

Anh tự thôi thúc bản thân mình cố gắng bay nhanh hơn, anh muốn bay thẳng đến chỗ họ, muốn xác nhận lại giả thuyết của mình, muốn biết họ có an toàn hay không. Họ không đơn thuần chỉ là cấp dưới của anh, mà tận sâu trong thâm tâm anh đã thật sự coi họ như anh em ruột thịt.

Dấu hiệu ma lực ?

Cái gì vậy ? Có một thứ gì đó tỏa ra ma lực đang bay song song với mình, từ phía những hàng cây bên phải, là kẻ địch sao ? Nhưng mình chưa từng nghe lũ khủng bố này biết dùng ma pháp bay.

Gã đó định tấn công mình ?! Không, không phải... dường như hắn không nhận ra sự hiện diện của bọn mình ở đằng này. Nếu vậy thì tốt thôi, không cần tìm mà con mồi đột dưng tự chạy tới. Một công đôi việc, mình sẽ mau chóng giết hắn rồi quay trở về hội quân với Trung Đội 1.

Anh không nhận mình là một người giỏi, sinh ra là để sử dụng ma pháp và bay lượn như những thiên tài xung quanh, nhưng ít nhất trình độ cảm quan ma lực của anh là cực kì đặc biệt trong quân đội, anh có thể tự động nhận biết kẻ đang ẩn nấp bên trong những ngọn cây đằng kia mà không cần mất thời gian để tập trung cảm nhận làm gì cả.

"Có một tên ở hướng ba giờ"

Đúng lúc lắm, ta đang rất bực mình đây !

Anh giơ cây súng của mình lên ngắm bắn về phía hắn, có thể đối với những người khác, ở bên cạnh vẫn là những chiếc cây to lớn với tán lá bao phủ không có gì đáng lo ngại, và nhìn anh trông giống như một gã khùng điên bị ám ảnh về chiến tranh. Nhưng với anh, kẻ thù đang hiện rõ mồn một ở ngay trước mặt mình mà không có vật nào ngăn cách cả.

"Đoàng !!" Viên đạn từ nòng súng của anh bay xuyên qua những chiếc cây rộng lớn, găm thằng vào bụng người lính bên kia một cách chính xác mà không quá chí mạng.

Tài năng hiếm có này đã giúp anh đạt được một thứ hạng cao trong quân đội, nó ngay lập tức gây ấn tượng đối với các thực tập sinh cùng khóa hay các chỉ huy. Nói chung anh là một kẻ ngay từ đầu đã sinh ra ở vạch đích rồi, giá trị của anh gần như được định sẵn ban đầu là cao hơn những kẻ khác nhiều lần. Nếu như anh cố gắng luyện tập thêm khả năng bắn xa, tương lai thăng chức sẽ rộng mở chào đón.

"Bách phát bách trúng, đúng là chỉ huy của chúng tôi rồi !!"

"Quá khen, quá khen"

Anh cùng với đồng đội mình bay đến chỗ của kẻ mà anh vừa mới bắn hạ, hắn ta đã kịp đáp xuống đất an toàn rồi dựa vào gốc cây vì vẫn còn ý thức, vết đạn bắn cũng không nhắm vào những phần quá nguy hiểm.

"Các người thích chơi trò trốn tìm thật đấy" nhìn thấy kẻ ở trước mặt đang sắp ngất đi vì quá đau đớn, anh liền thượng cẳng chân hạ cẳng tay bồi hắn thêm một cú đá vào mặt.

"Thôi nào đừng có ngủ khi đang trò chuyện chứ, thằng khủng bố ? Cho ta biết chỉ huy của chúng mày đang ở đâu" anh vốn dĩ có thể giết hắn ngay tức khắc, nhưng làm vậy thì chả được gì cả. Chi bằng moi móc được ít thông tin từ hắn sẽ giá trị hơn nhiều.

"Không biết, mà ta có biết cũng không nói đâu"

Quả nhiên đúng như anh nghĩ là nói miệng không được, niềm tin của con người là rất lớn và không dễ bị lay động, ngay cả lúc sắp chết cũng không muốn nói.

Nhưng đó là trong trường hợp chết vì mất máu, chết vì một vết thương không chí mạng. Nói cách khác, bọn họ cảm thấy an yên hơn khi chết một cách lịm dần như vậy, và cứ thế họ sẽ chẳng hé nửa lời.

Felix rút một chiếc dao găm từ thắt lưng của mình ra và chĩa về phía kẻ đang thoi thóp vì mất máu. Đôi mắt của hắn ta vẫn không hề thay đổi, vẫn sắc bén không một cái chớp mắt nhìn về phía Felix với vẻ khinh thường. Ngay cả khi chiếc dao đã kề sát cổ, tinh thần ấy vẫn cứng rắn, kiên định và trung thành với tổ chức của mình.

Đó là trước khi anh ta bị cắt đứt ngón út của mình, có lẽ con người rất trung thành với lí tưởng của bản thân, nhưng cũng có khi bị rơi mất một bộ phận trên cơ thể mình thì niềm tin mãnh liệt ấy tự khắc sẽ tan vỡ thành từng mảnh.

"Giờ thì nói, hoặc mất ngón còn lại" anh chàng một phút trước còn đang tỏ vẻ kiêu ngạo, ánh mắt thù hận gán lên Felix, giờ đang phải la hét hoảng loạn về việc ngón tay mình vừa rơi ra, ngước mặt nhìn lên kẻ đang cầm dao cười đùa điên loạn kia.

Giờ đây ánh mắt kiên định đã không còn nữa, thay vào đó là ánh mắt của sự sợ hãi, pha lẫn với sự van xin. Nhưng tiếc là anh ta quá mất thời gian cho việc trả lời, kẻ cầm dao trước mặt lại lấy đi ngón út còn lại của anh.

"Trời ạ, nhìn ngươi xem, trông thật thảm hại làm sao, cú lườm vừa nãy biến đâu mất rồi ? Lần này mà không khai là mất ngón trỏ nhé !"

Anh biết chứ, anh hiểu anh đang làm một thứ công việc bẩn thỉu, ngay cả chính bản thân anh cũng thật ghê tởm nó. Nhưng nếu đó là với những kẻ này, sự ghê tởm khi chặt ngón tay người giảm đi một nửa.

Anh đã từng đọc một bài báo, nó nói về việc lũ Đầu Lâu đã bắt cóc một cô bé chín tuổi, đó là con gái của một viên chức ngoại giao Đế Quốc. Chúng hành hạ cô bé, lạm dụng cô, và cuối cùng là chặt đứt hết tứ chi rồi treo đầu cô lên trước cổng nhà của cô ấy.

"Đừng làm phí thời gian của bọn ta nữa, ngươi biết đấy, các quân nhân bọn ta rất bận việc, họ khác với lũ sát nhân bọn bay đó !"

"Thằng khốn nạn, mày nói gì thế ? Bọn tao đã giết ai đâu ?"

Chậc, giờ này mà còn giả ngơ à ?

Vẻ mặt vô tội của hắn nhìn lên trông thật làm anh sôi máu, cái bọn sát nhân giết người rồi tự nhận mình là nạn nhân ! Biết rằng dao là chưa đủ, anh cúi xuống nhặt cho mình một hòn đá vừa tay nhưng đủ sức.

"Chờ đã, định làm gì vậy ?!"

Anh liên tục cầm viên đá đập vào bàn tay hắn, mặc cho hắn gào thét van xin, anh vẫn đập, đập mãi cho đến khi xương tay của hắn vỡ vụn.

"Khoan đã ! Tôi biết !" cậu trai trước mặt cố gắng báo tin với kẻ điên loạn phía trước, nói đúng hơn là cậu hét, vì sợ rằng khi nói thì hắn không nghe thấy hay lờ đi rồi tiếp tục kéo dài. Kể từ bây giờ, liêm sỉ hay niềm tin, bạn bè đồng đội đâu còn quan trọng nữa chứ, thứ quan trọng nhất hiện giờ đối với chàng trai này là mạng sống của bản thân mình.

Ngược lại, Felix chờ mãi mới được nghe câu này, anh bỏ hòn đá xuống, cơ mặt giãn nở ra, không còn tàn nhẫn như hồi ban nãy. Câu nói của anh thật chậm rãi, từ tốn, âm giọng nhẹ nhàng, trầm lắng nhưng vẫn chứa đầy sát ý về phía kẻ đối diện.

"Nói"

"Chỉ huy của bọn ta đang ở cùng năm người khác hướng Đông Bắc, họ đang chiến đấu với các người"

"Ồ ra vậy" Anh ngừng lại suy nghĩ một chút, bọn chúng không hề cố gắng rút lui hay chạy trốn gì cả mà vẫn dám ở lại chiến đấu với đồng đội anh. Kể từ sau trận đánh của bộ binh Đế Quốc vào Đầu Lâu đêm qua, chắc hẳn bọn chúng sợ hãi rồi trốn vào rừng.

Chúng muốn chạy trốn, nhưng khi gặp bọn anh thì chúng tuyệt vọng rồi tử chiến sao ?

Anh không muốn thừa nhận, nhưng bọn chúng thật dũng cảm khi làm điều đó, cơ mà chuyện này không liên quan đến anh vì Cảnh Vệ chắc chắn sẽ thắng thôi ! Việc của họ cứ để họ làm, giờ thì anh nên tập trung làm điều khác thì hơn.

"Thế còn con tin của chúng mày thì sao ?" Mặc dù không phải vấn đề mình cần quan tâm, nhưng nhiệm vụ lần này vẫn ưu tiên việc giải cứu con tin nhiều hơn. Tất nhiên mình chẳng mong đợi một câu trả lời nào đâu, có khả năng cậu ta bị chúng giết rồi.

Hoặc cũng có thể là cậu ta chết trong cú bắn đầu tiên của Trung Đội 1, nếu con nhỏ Zara đó không vội vàng nã ma lực thì mình đâu khổ thế này cơ chứ ? Nếu cậu bé con tin đó chết dưới tay quân Cảnh Vệ thì mình biết nói gì đây.

"Con tin nào cơ chứ ?"

"Chẳng phải chúng mày đã bắt giữ một cậu bé à ?"

"Các ngươi vu khống cũng vừa vừa phải phải thôi chứ ! Bọn ta làm quái gì có con tin nào ?!" Thái độ của cậu thật sự rất tức giận, uất ức, nếu đã muốn giết cậu thì tại sao không giết ngay đi ? Đằng này còn tự bịa chuyện để giết cậu. Thật sự cậu không phục chút nào.

"Vớ vẩn, rõ ràng các ngươi có bắt giữ một cậu bé mà"

"Thôi được rồi xin anh đó, muốn giết thì giết tôi đi"

Nếu như hắn nói là cậu bé đó đã chết dưới tay chúng thì còn hợp lí, đằng này trông như hắn chả biết gì thật vậy. Rốt cuôc chuyện này là sao chứ ? Mình hỏi thêm vậy.

"Chẳng phải có một cậu bé tóc vàng cao mét năm mà các ngươi đã bắt giữ được sao ? Thôi được rồi, nếu như các ngươi giết cậu ta rồi sao không nói thẳng"

Một cậu bé tóc vàng cao mét năm ư ? Chẳng phải đó là ngài Meyer sao, chúng nhầm cậu ấy với con tin ư ? Không, mình không muốn khai. Lời nói thầm trong lòng cậu trai trẻ như hiện lên trên sắc mặt cậu, đồng tử cậu ta nở to, đôi môi cứ mấp máy không ngừng. Dường như đôi chút chi tiết thoáng qua đó làm Felix phải chú ý đến.

"Nhớ ra gì rồi ?"

"Giết ta đi !" Nước mắt cậu ta giàn dụa, lăn xuống gò má rồi rơi xuống áo mình. Cậu không gào thét, không hoảng loạn nữa, chất giọng cậu bình thản đến lạ kì, cứ như đã thật sự chấp nhận kết cục của mình. Thà rằng cứ thế mà chết, chẳng phải sẽ tốt hơn trải qua nỗi đau ? Suy nghĩ ấy cứ thế xoay tua trong đầu cậu trai vô danh trước mặt.

"Nếu ngươi nói ra vị trí của cậu bé đó thì ta sẽ kết liễu ngươi ngay lập túc" Felix thật sự muốn hỏi thêm nhiều điều, anh đưa ra lời đề nghị cho cậu ta, rằng nếu cậu ta thật sự muốn chết thì anh sẵn lòng.

Một vài giây, vài chục giây trôi qua nhưng cậu vẫn không nói gì cả, người đó chỉ chằm chằm trưng mắt lên nhìn anh, không phản hồi anh dù rằng đó là lời đề nghị tuân theo nguyện vọng.

"Này" Anh cố gắng giao tiếp với người trước mặt, nhưng anh lại không nhận được câu trả lời mà mình mong muốn, anh chả nhận được gì cả.

"Xin chào ?"

Không phản hồi.

"Ê"

Không phản hồi.

Anh bắt đầu thấy kì lạ, nhưng sau đó vẫn bồi cậu ta một cú thúc vào giữa bụng.

"Giờ thì mở mồm ra !"

Một giọt máu nhỏ lăn dài từ môi cậu ta ra, chúng cứ thể rồi chảy xuống cằm. Điều này thật sự làm Felix ngạc nhiên, nhưng đó chỉ là một cú thúc bình thường, làm sao có thể gây nghiêm trọng đến nội tạng được ?

Không lẽ nào...

Felix nhận ra điều gì đó bất ổn với cái tên trước mặt, anh dùng tay nhẹ nhàng ấn hàm dưới cậu xuống, mở khoang miệng cậu ta ra. Thật đúng như anh dự đoán, lưỡi của hắn hoàn toàn bị cắn nát, hắn thật sự đã chơi anh một vố rất đau đấy.

Không ngờ kẻ địch lại tự sát, không, đáng ra mình nên lường trước điều này, sau cùng là do mình bất cẩn.

Thôi được rồi, kẻ địch tự tay kết liễu thì đôi tay anh đỡ dính máu bẩn. Mặc dù bản thân anh muốn cứu cậu bé ấy, nhưng biết sao giờ đây ? Anh đành chịu thua thôi.

"Được rồi Weber, Wagner, chúng ta hội quân cùng với Trung Đội 1 thôi" Bây giờ chắc bọn họ đã xử lí đám tàn quân xong xuôi rồi, giờ anh chỉ cần quay về bắt giữ bọn chúng, viết báo cáo, nộp cho Lukas rồi lên giường ngủ là xong.

"Này" Anh quay đầu nhìn họ, nhưng anh không nhìn thấy họ đâu nữa cả, họ ở đâu ? Dường như nó mang tới cho anh cảm giác không lành y như vừa nãy.

"Hai cậu đâu rồi Weber, Wagner ?"

"Thôi nào đừng đùa nữa, ra đây đi" Không đúng, có gì đó không đúng, bọn họ đã mất tích chứ không cố trốn đi. Kẻ địch sao ? Cũng có khả năng lắm, nhưng nếu dùng ma thuật thì mình sẽ phát hiện ra ngay.

Felix ngó nghiêng xung quanh mình một hồi, chả có gì ngoài rừng và cây cả, tất cả mọi thứ đều bình thường. Anh ngay lập tức bay lên trên cao để dễ quan sát hơn, thật lòng mà nói chỉ có kẻ ngu mới đứng dưới đó.

Ở trên không trung này, anh sẽ là vô đối thật sự, bất cứ kẻ nào dám tiếp cận anh đều sẽ bị phát hiện trong chốc lát, trên hết là ở trong khu rừng rậm rạp này, tài năng ma thuật của anh như là lá át chủ bài giúp anh thoát khỏi nguy khó.

Từ từ đã nào, suy nghĩ lại chút đã, rốt cuộc là bọn họ đã đi đâu chứ ? Không hề có bất kì một dấu hiệu ma lực nào cả, cũng chả có tín hiệu nào phát ra, họ cứ thế mà biến mất ở đằng sau lưng anh, như thể họ chưa từng ở đó vậy.

"Bắt được ngươi rồi"

"Hả ?"

Trong thoáng chốc suy nghĩ của mình, anh cảm thấy đằng sau lưng của mình nóng rát kinh khủng, rồi như một thứ gì đó vừa găm vào sâu trong người anh. Thứ mùi này, cơn đau này mách bảo anh rằng anh đã bị bắn từ phía sau lưng mình.

Anh quay lại nhìn đằng sau mình, một tên địch đã ở sẵn từ đó, hắn ta trèo lên chiếc cây cao này rồi ngồi ở đó, bên cạnh là xác hai người bạn của anh nằm trên cành cây to lớn hơn cột nhà. Anh biết rồi, anh đã bị dụ lên trên trời, tất cả là cái bẫy giết anh sao ?

"Đi này thằng khốn !"

Một kẻ khác nữa ở bên trên anh, hắn ta thả mình rơi tự do theo trọng lực, cầm trên tay thanh kiếm lớn đó của hắn rồi vung về phía anh một lực mạnh.

Sử dụng lá chắn, sử dụng lá chắn, nếu không mình sẽ chết

Anh kích hoạt lá chắn ma pháp bảo vệ bản thân mình, có nỗ lực nhưng vẫn chưa đủ, lá chắn ma pháp hoàn toàn vỡ tan trước mặt anh. Cú chém ấy găm trực tiếp vào da thịt, vào cơ thể anh, nó hằn lên cơ thể anh vết chém dài với máu không ngừng túa ra từ vết thương chí mạng.

Tại sao lá chắn của mình lại vỡ ? Là do nó không hoàn thiện, hay là do hắn ta mạnh hơn ?

Anh không ngừng tự hỏi khi đang thả mình rơi xuống đất, đặt nghi vấn to lớn về sức mạnh của bản thân. Đội Trưởng Trung Đội 2 Felix chính thức bại trận, toàn bộ trung đội gồm sáu người khác đều đã chết.

Liệu anh ấy đã chết hay chưa ?

Truyện Chữ Hay