Song Of The Dead - Khúc Ca Của Tử Thi

chương 2: rừng erika (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

8 rưỡi sáng Ngày 23 tháng 5 năm 1888 Lịch Thống Nhất. Đệ Nhị Đế Quốc Brassia / Thủ Đô Baras / Tổng Cục Chiến Lược

Khoảng vài tiếng trước đó.

Sáng sớm, bầu không khí ở đây nhộn nhịp hẳn, lão già Ortwin đã cố gắng dậy sớm hơn mọi khi để chải chuốc lại đầu tóc, chỉnh chu lại bộ quân phục sĩ quan đẹp đẽ của mình, sở dĩ ông ta làm như vậy là vì hôm nay sẽ có một vị khách đặc biệt ghé thăm.

Ở bên ngoài, chiếc xe ngựa sang trọng đi đến rồi dừng ngay trước lối vào của Tổng Cục Chiến Lược, những người lính vệ binh tay cầm kiếm xếp thành hai hàng hai bên, tạo thành một lối đi nhân tạo, chiếc thảm đỏ được dải ra vừa đúng đến cửa xe chào đón vị khách.

Nhân vật chính trên chiếc xe ngựa cuối cùng cũng bước xuống, người này cũng rất chỉnh chu, mái tóc đen óng được vuốt gọn gàng, gương mặt khôi ngô tuấn tú đi đôi với bộ quân phục của Cộng Hòa Shoma.

"Hân hạnh gặp mặt cậu, Chuẩn Tướng Raymond !" Lão ta đi ra cửa tiếp đón trước, nói xong liền cúi người ngỏ ý muốn bắt tay người đối diện.

"Vâng thưa Chuẩn Tướng Ortwin, chúng ta lại gặp nhau lần nữa rồi nhỉ ?" Chàng trai trẻ điển trai đối diện hưởng ứng lại cú bắt tay của người kia, nhưng phong thái của cậu ấy vẫn vô cùng nghiêm trang và lịch lãm, không để lộ một chút sơ hở nào.

Ngược lại ở đằng trước, Ortwin có cùng cấp bậc quân hàm với cậu nhưng lại vô cùng khép nép, khúm núm hệt như một viên chức đang gặp gỡ sếp của mình vậy.

"Vậy giờ thì chúng ta đi vào trong trước nhé ?"

Lính vệ binh liền đi trước dẫn đường cho hai người đến khu vực tiếp khách, rồi nhanh chóng đi ra bên ngoài canh gác làm phần việc của mình. Người hầu ở bên trong nhanh chóng tiến đến mời họ ngồi xuống hai chiếc ghế sofa đối diện.

Nhanh chóng và chuyên nghiệp, đó là những gì tinh túy nhất của bọn họ, những việc này nối tiếp tuần tự nhau mà không có một sai sót. Đây là lần thứ ba anh đặt chân đến đây rồi, nhưng chưa bao giờ anh thất vọng về cách làm việc của họ cả.

"Bọn họ lúc nào cũng nhanh nhẹn như vậy nhỉ ?" Chuẩn Tướng Raymond mở lời trước, mỉm cười nhẹ nhàng để thể hiện tinh thần hợp tác với Ortwin.

"À phải, bọn họ đều là những người được tuyển chọn kĩ lưỡng mà". Cô nàng hầu sau đó lấy một chiếc ấm trà để rót nước cho hai vị khách, cô rót cho cốc của Ortwin rồi đến cốc của Raymond, từng cử chỉ và nhịp điệu cũng đều được suy tính kĩ lưỡng, nét mặt điềm nhiên của người rót trà tô lên sự quý phái và sang trọng, cũng như góp phần tăng thêm hương vị cho ly trà đó. Nhưng hôm nay, cô ấy lại mắc một sai lầm nghiêm trọng.

"Nhưng có vẻ họ không nhớ tôi ghét trà chăng ? Lần thứ ba..."

"Thật lòng xin lỗi ngài ! Tôi sẽ lấy cho ngài cà phê ngay lập tức !" Cô gái cúi thấp người nhận lỗi, sau đó chộp lấy cốc trà của Raymond đi đổi với cà phê.

Raymond lúc này mới tỏ vẻ hài lòng, cậu mỉm cười đối với cô hầu gái về cốc cà phê nóng hổi được thay thế trên bàn, điều đó đồng nghĩa là cô đã làm xong phần việc của mình rồi.

"Ôi, thật lòng xin lỗi cậu về lỗi sai nghiêm trọng này của người hầu chúng tôi"

"Không cần, vậy chúng ta tiếp tục thảo luận về tổ chức Đầu Lâu thôi nhỉ"

"Vâng, hân hạnh một lần nữa được nói chuyện cùng vị Chuẩn Tướng trẻ nhất Cộng Hòa !"

Chuẩn tướng Ortwin lấy ra một tấm bản đồ được gấp gọn trong túi rồi đưa cho Raymond xem. Tấm bản đồ trên tay cậu, dù cho có cũ kĩ và hơi nhàu nát nhưng lại được ghi chú rất cẩn thận.

Cậu cẩn thận xem xét nó, từng địa điểm, tuyến đường, khu vực được đánh dấu một cách tỉ mỉ. Người làm ra nó chắc phải vất vả lắm, hắn ta đưa ra một tài liệu quan trọng như thế là quá bất cẩn rồi.

"Trong nửa năm qua, Đế Quốc chúng tôi rất hân hoan được hợp tác với nước Cộng Hòa Shoma các vị trong quá trình càn quét khủng bố !"

"Không cần khách sáo đến vậy đâu ngài Ortwin à, tôi nghe nói các ông đang lùng bắt tên cầm đầu ở Erika ?"

"Vâng, đúng là như vậy, Đế Quốc đã triệt hạ hết các cơ sở, cắt đứt mọi đường dây của bọn chúng. Chiến thắng đã gần kề, chúng tôi chỉ cần điều bộ binh tiến vào là hai ta sẽ tuyên bố chiến thắng rồi ạ"

Đúng là thế thật, cậu thầm nghĩ trong lòng, vậy là từ giờ sẽ không cần qua tận đây để gặp mặt lão già này nữa.

Trong lòng cậu chưa từng nảy sinh một ý nghĩ kiêu ngạo nào cả, cậu luôn quý trọng tất cả mọi người cũng như người dân của đất nước này. Duy chỉ có lão già trước mắt là bản thân cậu khinh thường tột độ.

"Thế, cậu nghĩ sao ?"

Chậc, sắp thắng thì cứ đưa quân tiến vào thôi, còn hỏi làm cái gì nữa ? Cơ mà, nghĩ lại thì khu vực này có gì đó không ổn thật.

"Rừng Erika theo như tôi biết là một khu rừng rất rộng lớn nhỉ ?"

"Đúng là vậy, nhưng sao ?"

Raymond lúc này bắt đầu đắm chìm vào những suy nghĩ của riêng mình, cậu cầm lấy cốc cà phê, nhâm nhi thưởng thức hương vị của nó trước sự chờ đợi của Ortwin.

Rừng Erika là một trong những khu rừng rộng lớn nhất của phía Nam lục địa Terra, nó nối từ Brassia sang đến Madonia. Sẽ thế nào nếu nó trở thành nơi để ẩn mình và vận chuyển vũ khí ?

Bắt bọn Đầu Lâu thì dễ rồi, nhưng việc Erika trở thành nơi để vận chuyển vũ khí của một tổ chức lạ không phải không có khả năng.

Mình nghĩ là vụ này không đơn giản nữa rồi, nếu mình là sĩ quan của Brassia, mình sẽ điều tra nó. Nhưng nhiệm vụ của mình sau cùng vốn chỉ là triệt tiêu Đầu Lâu. Giờ nên nói hay bỏ qua đây ?

"Cậu có ý kiến gì sao, Raymond ?"

"Ngài Ortwin, bằng tất cả tấm lòng xin hãy đưa một đại đội ma pháp sư vào thay vì là bộ binh !"

"Ồ tại sao vậy ?"

Raymond bỏ trống câu hỏi đó của Ortwin, cậu bỏ lại cốc cà phê uống dở cùng tấm bản đồ nằm trên bàn, rồi ra về với chỉ một câu "Tạm biệt" trước sự ngỡ ngàng của người còn lại.

***

12 rưỡi trưa Ngày 23 tháng 5 năm 1888 Lịch Thống Nhất. Đệ Nhị Đế Quốc Brassia / Tây Bắc Rừng Erika /

Trong khu rừng rộng lớn tăm tối này, một nhóm người nhỏ bé, yếu ớt đang cố gắng tranh thủ từng giây, từng phút để đi thẳng về phía trước.

"Chỉ huy ! Chỉ huy !"

Ở bên trong khu rừng lặng thinh, gần như không có lấy một tiếng động của sinh vật, hoặc là có nhưng không đáng kể. Tiếng gọi chỉ huy của Lucas vang lên xé tan màn đêm tĩnh lặng ấy.

"Chỉ huy ? Ngài nghe thấy tôi nói gì không ?"

Lão già mập ở đằng trước vờ như không nghe thấy gì, tiếp tục đi về hướng đằng trước mắt, nhưng ông ta vốn không biết đằng trước mắt có gì cả, đi đâu cũng toàn là cây cối. Một dấu hiệu của nền văn minh loài người dường như quá khó để tìm kiếm.

"Nếu ngài cứ đi về phía trước như người mù, ngài không chết vì quân đội cũng chết vì kiệt sức"

Lucas nói một câu chí mạng về tình trạng hiện giờ của bọn họ, sau tất cả thì có vẻ như câu này đã làm hắn giao động.

"Im lặng nào Lucas, ta biết chúng ta đang đi đâu mà"

"Đâu cơ ạ ?"

"Nếu cứ đi, chúng ta sẽ đi đến biên giới của Madonia. Có thể thoát khỏi sự truy đuổi từ đây"

Một người ở phía cuối đoàn bỗng dưng ngã khụy xuống đất, anh ta lúc này đã đi bộ qua hàng cây số, không ăn không uống, cứ thế mà đi tiếp.

Cả đoàn vì anh ta mà dừng lại nhìn, họ quay đầu nhìn về phía cuối đoán xem anh ta đã chết hay chưa, rồi đoán xem ai là người tiếp theo phải chết. Lão già Thomas đằng trước cuối cùng cũng chịu dừng lại nhìn nhận tình hình một chút.

"Đó thấy chưa, chúng tôi kiệt sức rồi, cả thằng nhóc con đi theo cũng mệt sắp chết rồi kìa" Hắn nhìn sang bên cạnh mình, thằng nhóc mà bọn họ bắt về được vẫn đang trong tình trạng "ổn".

Mỗi bước đi của nó loạng choạng, nặng nề, trông như đứng không nổi rồi, nhưng trong mắt lão ta thì vẫn "ổn", và có lẽ là ổn hơn tên đang nằm phía cuối.

"Dừng lại thôi, chúng ta cũng vào sâu lắm rồi, khu rừng mênh mông thế này thì làm sao chúng biết ta ở đâu ?"

Hắn ta không nói gì cả, chỉ đơn giản là ngồi xuống một cái gốc cây để đồng ý việc tạm nghỉ lại, tất cả bọn họ cứ như được nhìn thấy hi vọng sống.

Nếu theo lời của lão Thomas thì việc họ đi tiếp sẽ thoát khỏi nơi này, nhưng đó cũng chỉ là một lời nói gió bay, giống như mây rồi sẽ tan dần đi vậy. Bọn họ sẽ không đi tiếp nữa, bọn họ không còn tin tưởng chỉ huy mình nữa.

Ngược lại...

***

Cùng ngày

Từ nơi xa hơn của Tây Bắc, đầu vào của cánh rừng Erika, một nữ quân nhân với mái tóc đen dài đang sử dụng những kĩ năng điêu luyện của một ma pháp sư để bay bên trong cánh rừng Erika.

Thiếu Úy Nia Azami, Trung Đội Trưởng Trung Đội số 4 đang tỏ ra bực bội, vì bỗng dưng cô ấy đột ngột bị điều sang nhóm 2, phải đi đến phía Bắc thay vì cùng với nhóm của Nora ở hướng Nam. Nhưng điều đó không đáng kể, đơn giản vì đây là mệnh lệnh mà cô bắt buộc phải tuân theo.

Bây giờ, cô cũng đang cố gắng thực hiện tốt vai trò của mình. Nhìn xuống những dấu hiệu ở bên dưới khu rừng để tìm kiếm dấu vết bọn chúng rồi phải liên tục liên lạc nhóm trinh sát trên bầu trời bay song song với họ.

"Azami, chúng ta vẫn đang đi đúng đường chứ ?"

"Ừ, vẫn đúng"

Những trinh sát ở trên bầu trời, họ ở đó là để bao quát toàn cảnh khu rừng. Chúng tôi ở bên trong sẽ cố gắng quan sát từng cành cỏ khô, từng dấu chân để chỉ đường cho họ.

Hai nhóm bay song song nhau và dẫn đường cho nhau, nếu một trong hai nhóm mất đi tín hiệu, nhóm còn lại coi như mù hoàn toàn.

"Phía cô thì sao Sabella ? Có ngọn khói hay thứ gì đó không ?"

"Không có bất kì một dấu hiệu nào cả"

Thật là kì lạ, Bộ Tổng nói rằng họ đã đánh chặn chúng từ đêm hôm trước. Chúng ta cứ bay mãi mà cũng chỉ thấy toàn là dấu chân, một dấu vết lửa trại cũng không có ? Bọn họ đã đi liên tục không nghỉ sao ?

Tôi cứ mải mê nghĩ ngợi rồi bay trong vô thức, cho đến khi nhận ra một mũi tên vừa bay xoẹt qua đầu của mình. Một vài giây sau, tôi thấy một con Goblin giương lấy cung tên định bắn tôi thêm phát nữa.

"Cẩn thận !"

A, giọng nói đó là của một chàng trai trong đoàn, câu nói ấy được thốt ra cùng lúc với việc mũi tên bay thẳng đến đầu của tôi.

Thật ngu ngốc, tôi đã trách mình như vậy khi bay nhanh mà không quan sát. Tuy nhiên tôi thừa nhận rằng con Goblin này nhắm bắn rất chuẩn xác, nó có thể bắn vào đầu tôi hai lần chỉ trong chưa đầy 5 giây.

"Bình tĩnh đi nào"

Tất nhiên là cái mũi tên đó không thể xuyên thủng qua tường chắn ma thuật rồi, mặc dù quả đầu tiên nếu tôi không kịp ngẩng đầu lên chút thì đã chết rồi.

Con Goblin đó tất nhiên nhận ra hành động ngu ngốc của mình khi dám tấn công một trung đội ma pháp sư, nó ném cây cung đó đi một cách hối hận, rồi chạy bán sống bán chết cầu mong thoát khỏi tôi.

"Xuất sắc lắm !" Tôi thừa nhận rằng con Goblin này rất thông minh khi nó định bỏ trốn, nó giống như một người lính chuyên nghiệp thời Trung Cổ vậy. Tất nhiên là tôi giỏi hơn, vậy nên tôi đã bắn thẳng vào cái đầu xanh lè của nó dễ dàng.

Tôi thật sự đã quên mất sự tồn tại của bọn chúng, các nhóm Mạo Hiểm Giả đã truy cùng giết tận chúng từ xưa đến nay. Đến mức một số loài đã tuyệt chủng rồi. Việc được nhìn thấy Goblin ở trong thời đại này là một sự may mắn chăng ?

"Phía cô bị sao vậy Azami ?"

"Không có gì cả, chúng tôi bị con đại bàng bay ngang qua ấy mà"

"Vậy thì tiếp tục dẫn đường đi !"

"Được rồi"

Sau những chuyện đột ngột vừa xảy ra, tôi cố gắng trấn tĩnh bản thân và tiếp tục làm tốt nhiệm vụ của mình, tất nhiên là vẫn tiếp tục nhìn dấu chân và cành cỏ khô. À, cành cỏ khô... không có.

"Sabella... chúng tôi không nhìn thấy dấu chân nào nữa..."

"Không lẽ vì một con đại bàng mà mất cả dấu vết ư ?"

"Không phải, các dấu vết phía trước đều bị rửa trôi rồi" Tôi cùng cả nhóm đáp xuống mặt đất để quan sát rõ hơn. Thật vậy, đất của khu này rất tơi xốp so với phần đất lúc đầu.

"Đêm qua đã có một cơn mưa lớn ở đây. Chết tiệt ! Chúng ta mất dấu vết rồi !". Tôi cố gắng nhìn xuống dưới chân mình nhiều hơn nữa, quan sát từng li từng tí một, kết quả vẫn là vô vọng.

Khốn nạn, sao đen thế không biết ? Thế này thì biết tìm chúng kiểu gì. Việc lạc mất dấu vết coi như là nhiệm vụ lần này đã thất bại rồi, chúng ta phải liên lạc với nhóm 1 rồi quay trở lại báo cáo thôi.

Chúng tôi đứng chôn chân ở đó tận ba phút, không ai nói năng một câu nào, tôi thì chỉ biết đứng đó thở dài và thừa nhận rằng nhiệm vụ đầu tiên được giao của mình đã thất bại hoàn toàn !

"Sabella, xin hãy liên lạc với nhóm 1 và quay về báo cáo nhiệm vụ với Lukas !"

"Tôi nghĩ là chúng ta không cần thiết phải làm vậy"

"Gì chứ ?"

Ở phía trên, Sabella cùng trung đội 3 sà xuống mặt đất, bay xuyên qua những tán lá xum xuê che phủ bầu trời.

"Đi thẳng về hướng 2 giờ, chúng ta có "chuột" ở phía chúng"

"Chuột" từ đó dùng để ám chỉ những kẻ phản bội ở phía phe địch, lén lút cung cấp thông tin giống như những con chuột nhắt vậy.

Toàn trung đội cảm thấy như "đôi mắt" mình sáng trở lại, sự phấn khởi thay thế bằng sự ủ rũ khi nãy. Giờ đây nếu đã có "mắt", bọn họ chỉ cần phi thẳng là xong.

Lần này may là nhờ "chuột", nếu không thì chúng ta vừa phí mất một ngày nghỉ quan trọng, vừa trở về tay trắng và chắc chắn sẽ bị lão Lukas chửi mắng thậm tệ.

Càng nghĩ về mặt tối của quân Cảnh Vệ là Đại Đội Trưởng Lukas, thật sự càng cảm thấy uể oải trong lòng. Mặc dù lúc đầu tôi gia nhập quân Cảnh Vệ vì lòng ngưỡng mộ, nhưng sau khi thấy một vài mặt tối của nó thì động lực duy nhất chỉ là tiền thôi.

"Dừng lại !"

Thiếu Úy Sabella dùng cả tay lẫn khẩu ngữ kêu tất cả binh lính dừng chuyển động bay của mình lại, sau đó lấy chiếc ống nhóm từ trong túi ra và bắt đầu quan sát. "Có vẻ như chúng ta đã đến nơi cần đến rồi"

"Là một nhóm gồm tám người, có sáu nam, một nữ cùng với một con tin đang ngồi nghỉ ở đằng trước"

Như vậy là chính xác rồi, điều đó trùng khớp với thông tin mà tổng bộ đã cung cấp cho chúng ta. Nia kiểm tra băng đạn từ cây súng trường của mình rồi ra lệnh cho toàn đội.

"Toàn quân chuẩn bị nghênh chiến !"

"Rõ !"

Ở phía bọn họ, từng người một đang tranh thủ từng giây, từng phút để nghỉ ngơi. Bọn họ đã chạy trốn từ đêm qua cho đến tận bây giờ, không một thứ gì bỏ bụng như làm con người ta kiệt quệ cả tinh thần lẫn thể xác.

Tuy nhiên là thật không may cho họ khi lại có kẻ tự tay bóp chết đồng bọn mình, cơ mà, nếu mình bị dồn ép vào đường cùng thì mình cũng sẽ làm vậy mà thôi.

"Dưới luật pháp của Đế Quốc, Thiếu Úy Nia Azami ta thay mặt cùng toàn thể Đại Đội Không Lực 269 tuyên bố bắt giữ tất cả các ngươi !"

Toàn bộ Trung Đội ngay lập tức vòng ra xung quanh, bao vây lấy hoàn toàn nơi cắm trại nghỉ dưỡng trong rừng của bọn họ.

"Sáu người các ngươi có hai lựa chọn, một là đầu hàng và chết bởi luật pháp, hai là chống cự và chết bởi bọn ta". Sáu người, không phải là bảy hay tám vì tôi đã loại bỏ "chuột" và con tin ra và họ không được tính là một mối nguy hiểm tiềm tàng sẽ gây lo ngại và đe dọa đến vị thế Đế Quốc nữa.

Dường như là chúng tôi xuất hiện quá đột ngột và khiến họ bối rối nên tất cả nghệch mặt ra như một lũ hề vậy, có vẻ như vẫn chưa tin vào mắt mình thì phải.

"Không thể nào ! sao các người tìm ra được ?"

Hửm ? Thì ra tên này là chỉ huy của bọn chúng à.

"Đừng lo, đến ta còn bất ngờ cơ mà. Cũng may là nhờ có một kẻ trong số các ngươi dẫn đường" Những lúc như này thật sự thú vị làm sao, nhìn cái bọn tự nhận nhau là anh em kết nghĩa chia rẽ rồi tan vỡ dần dần.

"Nói mau ! Là thằng ngu nào trong số chúng mày phản bội tao vậy ?"

Gã chỉ huy này bắt đầu điên loạn rồi, đây là cái tổ chức mà Đế Quốc tốn mất nửa năm để tiêu diệt đấy à ? Đối với mình thì bọn chúng thật tầm thường, đến ngay cả xóa dấu vết trong rừng còn không biết.

Những tên còn lại đều không có vẻ gì là chống cự cả, có lẽ chúng ta nên làm nhanh chóng thôi.

"Đừng có lại đây, chúng mày mà manh động là thằng bé này sẽ chết" Thomas trong cơn nguy bách nắm lấy đầu đứa trẻ con bị trói tay bịt miệng bên cạnh, kề sát dao vào cổ nó và phát ra những lời đe dọa đến kẻ thù hung hãn trước mặt.

"Thả vũ khí và giơ hay tay lên trời nhanh !"

Sử dụng con tin à, tất nhiên là mình cũng không bất ngờ lắm, dù gì thì ngay từ đầu bọn nó bắt cóc con tin để đề phòng trường hợp này mà. Nhưng yêu cầu của nhiệm vụ sẽ không cho phép mình để cậu bé kia chết, chắc chắn phải cứu bằng được.

"Trung Đội 4, ngưng việc ngắm bắn, tháo bỏ hoàn toàn trang bị vũ trang và tuyệt đối không được bay lại gần nửa mét !"

Tất nhiên là tôi sẽ phải ra lệnh người của mình làm thế, biết đâu tên kia làm liều thì sao. Ở bên phía Trung Đội 3 đối diện, Sabella cũng đang ra lệnh cho mọi người như vậy.

Tiếng những cây súng trường rơi từ độ cao hai mươi mét xuống nền đất, rơi đè lên, tiếng sắt lạch cạch va vào nhau tạo nên thứ âm thanh chói tai lay động lòng người.

Nhưng chúng tôi đâu phải bọn chỉ biết dựa hoàn toàn vào súng để chiến đấu đâu ? Ma Pháp Sư của quân Cảnh Vệ khác hoàn toàn với Ma Pháp Sư của quân đội, chí ít thì đừng tưởng làm vậy là sẽ khắc chế được hoàn toàn chúng tôi.

Bản thân giơ hai tay lên trời, thả lỏng toàn bộ cơ thể với lí tưởng "bao giờ cái miệng này còn xài được thì vẫn chiến đấu tiếp được"

"Ôi đất mẹ từ bi, từ ngàn năm sơ khai, cái tên Terra tạo nên tên người. Xin hãy thanh trừng kẻ vô đạo kia... bằng đức tin tuyệt đối của người !"

Sau câu niệm chú ấy, những mảnh gai nhọn chồi lên từ phía mặt đất đâm xuyên qua chân và vai của hắn ta, kẻ hồi nãy còn đang kiêu ngạo vui mừng tưởng mình đã kiểm soát được tình hình, giờ lại đang nằm giãy dụa kêu gào khóc lóc thảm thiết.

Dường như cú hồi nãy nhắm vào vai đã khiến hắn không thể tự chủ trong việc cắt đứt huyết quản cậu bé trong tay mình nữa.

Đây chính là sức mạnh vốn có của một ma pháp sư thuần túy thời Trung Cổ, niệm thần chú và kết liễu đối phương một cách nhanh chóng và chuyên nghiệp. Ma thuật nguyên tố bậc hai hệ Thổ.

"Trung đội số 4, lập tức thu hồi trang bị, bắt giữ tất cả !"

Hừ, đám còn lại từ nãy đến giờ cũng chỉ ngồi đó nhìn, bọn chúng đã không còn chống cự nữa rồi, như vậy là nhiệm vụ hoàn tất.

Chuyện sau đó rất đơn giản, chỉ cần thu dọn hiện trường sau đó về phòng và nằm lên giường ngủ thôi.

"Này ! Cô gì ơi !"

Hở ? Đó là một trong số bọn chúng à, tại sao lại gọi mình vậy ?

"Tôi là "chuột" !! Tôi sẽ nhận được bảo hộ chứ ?!" Vì tôi đang bay lơ lửng trên độ cao hai mươi mét nên anh ta mới phải hét to đến như vậy.

"Nếu vậy thì anh sẽ được giảm án theo bộ luật Đế Quốc !"

"Vậy sao ?! Cảm ơn nhé !!"

Truyện Chữ Hay