12 giờ trưa / Đại Đội Không Lực Pháp Sư 269 đặt chân đến rừng Erika. Tại đó, chúng tôi đã bắt gặp băng cướp Đầu Lâu và một tổ chức khác không xác định.
7 giờ sáng Ngày 23 tháng 5 năm 1888 Lịch Thống Nhất. Đệ Nhị Đế Quốc Brassia /Thành phố Irbert / doanh trại ma pháp.
Tôi đã chờ đợi ngày này, chờ đợi nó từ rất lâu rồi, cái ngày chúng tôi tốt nghiệp, rồi trở thành lực lượng Cảnh Vệ hiến dâng trái tim và linh hồn của mình cho Đế Quốc.
Khoảnh khắc chúng tôi nhìn thấy chỉ huy Lukas bước lên trên bục, tôi đã quá phấn khích, đến nỗi không thể giấu đi cảm xúc trong đôi mắt của mình, tay tôi run cầm cập, trái tim thì đập liên hồi. Những cảm giác ấy không phải của sự căng thẳng, sợ hãi mà là sự nỗ lực để rồi đạt được thành quả. "Cuối cùng cũng trở thành lính Cảnh Vệ.."
"Sao vậy, vui đến vậy à ?" Nora cười trên sự ngờ nghệch khi ấy của tôi, rõ là cả hai chúng tôi đều luôn muốn như vậy. Trở thành một người lính cảnh binh gìn giữ hòa bình, dường như là ước mơ của tất cả những đứa trẻ tại thành phố Irbert này.
"Chẳng phải đó là ước mơ của ta sao, từ tận khi còn nhỏ ?"
"Ừm, phải rồi, từ rất lâu" cô ấy nở nụ cười đáp lại, cô gái ở bên cạnh này là Nora Regine, người bạn thơ ấu của tôi. Khi cười, cô cùng với mái tóc vàng óng ả, đôi mắt xanh biếc tựa bầu trời ấy như ghép lại thành một bức tranh tuyệt đẹp.
Năm năm trước, sau khi quân Liên Minh thành công chiếm giữ thủ đô Baras và đánh bại đất nước của chúng tôi. Rất nhiều người chết, rất nhiều người mất nhà cửa, chính phủ mới đã thành lập lực lượng Cảnh Vệ để giúp đỡ người dân xây dựng lại thành phố, ngăn chặn trộm cắp và khủng bố.
Tôi ngưỡng mộ họ, ngưỡng mộ sự cao thượng ấy, cũng từ lúc đó tôi ra khỏi viện mồ côi và gia nhập vào quân Cảnh Vệ.
Nhưng nó cũng chỉ là một nửa lí do, động lực lớn nhất khiến tôi gia nhập quân Cảnh Vệ cũng chỉ là vì tiền. Một ma pháp sư có mức lương khá cao trong xã hội, cao hơn rất nhiều so với quân nhân bình thường. Địa vị thì cũng tương tự thế, dù không so với bác sĩ được. Tôi ở đây vì tiền, nhưng chẳng phải ai cũng làm vì tiền sao ?
Hàng dài người xếp hàng thẳng tắp dưới bục, tay chống sau lưng sừng sững như bức tượng, đến ngay cả cử chỉ nhỏ cũng không có. Lắng nghe từng câu, từng chữ cho đến "..được nghỉ phép một ngày" mới nháo nhào hò hét như đàn ong vỡ tổ. Trong suốt hai năm ở trong trại huấn luyện này, đây là cơ hội hiếm có để bọn họ trở về gặp người thân, cảm xúc dồn nén bấy lâu cũng có cơ hội thể hiện.
Hai tiếng trôi qua sau buổi tổng kết, đội quân đất nung cũng không còn. Trong khoảng thời gian nghỉ phép này, vài người tận hưởng trong các quán bar, quán ăn lâu ngày quay lại, vài người thì đi dạo trong thành phố. Bọn họ đều là những người có quê nhà ở xa, chỉ một ngày nghỉ phép không đủ thời gian để mà họ quay trở về.
Khác với chúng tôi, quê nhà đều nằm tại đây nhưng chẳng ai muốn trở về cả.
"Nia, cậu sao vậy, mới uống có vài cốc mà đã say rồi sao ?" Ronald ngồi đối diện tôi, tay cầm cốc bia để khiêu khích. Tên này cũng là người bạn thuở nhỏ của tôi giống với Nora, cậu ta có mái tóc vàng nhạt, tóc dài buộc kiểu đuôi ngựa, dáng người so với những người khác trông hơi mảnh khảnh, nếu là người khác, tôi còn nghĩ là một tên thư sinh, mọt sách yếu đuối nào đó vì bị nhiễm mấy cái tư tưởng triết học mà tham gia quân đội.
"Không có gì, chỉ là tửu lượng của tôi hơi thấp nên hơi say thôi"
"Hiếm thấy nha, tôi nhớ tửu lượng của cô khá tốt mà nhỉ ?" Cậu ta nở nụ cười tươi rói, mặt mày đỏ ửng vì bia rượu "Hay do thích anh nào rồi nên đầu óc không còn minh mẫn nữa ?"
"Không có, hai chuyện này liên quan à ?! lâu quá không uống nên tôi lụi nghề thôi" bây giờ cũng tầm chín giờ sáng, nếu tôi ở trong quán bar này một lúc nữa thì đầu óc tôi sẽ nổ tung bởi mấy câu hỏi ngớ ngẩn của tên này mất.
Nếu như có thể kiếm chuyện gì đó để bỏ về... tôi vừa nghĩ ngợi vừa cầm lấy cốc bia, cốc bia rót chưa lâu, bọt trắng chực trào ở nơi miệng cốc rồi từ từ lắng xuống và tan dần. Xoay trái rồi lại xoay phải, ngắm nghía cốc bia một hồi mới chợt nhớ ra một chuyện.
"Mà Nora với Ronald không muốn về nhà à ? Cơ hội hiếm có đấy, đừng có lãng-"
"Ai muốn về nhà gặp ông ấy chứ ?" cảm thấy chủ đề này từng lặp đi lặp lại đến phát ngán bên tai, Nora liền cắt ngang lời cô nói. "Tớ đã hứa với mẹ rồi, tớ sẽ về nhà khi chững trạc hơn".
"Tớ không muốn về nhà, chưa phải bây giờ !" Sau câu nói của Nora, bầu không khí chợt im ắng đến lạ thường.
"Hiểu rồi..."
Đúng là chúng tôi đã từng nói chuyện về việc trở về nhà nhiều lần, nhiều nhất là lúc mới nhập ngũ, đứa nào đứa nấy cũng kêu nhớ cha, nhớ mẹ, nhớ gia đình mình. Nhưng lúc ấy chúng tôi mới chỉ mười lăm... còn bây giờ, có lẽ bọn họ không muốn trở về. Ai nấy đều có những lí do riêng để không trở về nhà.
"Còn Nia thì sao ? Có định trở về thăm trại trẻ mồ côi không ?"
"Tớ nghĩ là không...". Trại trẻ mồ côi đó, tôi đã nợ bọn họ rất nhiều, và tôi cũng trả đủ cho họ bằng tiền trợ cấp gia đình do gia nhập quân đội. Trở về lúc này chỉ làm gánh nặng cho bọn họ mà thôi.
Nghe xong, cậu ta thở dài một tiếng, ngả lưng vào chiếc ghế gỗ thoải mái. "Buồn cười thật, người thì có nhà không muốn về, người không có nhà để mà về. Nhưng ai cũng có lí do riêng hết mà nhỉ ? Không ai giống ai cả"
Cậu ấy nói đúng, tôi không bao giờ có tư cách phán xét họ, vì tôi đơn giản không hiểu hoàn cảnh gia đình họ, ngược lại cũng vậy.
Thứ khác biệt duy nhất giữa tôi và bọn họ là gia đình, tôi bị bố mẹ mình vứt bỏ ở trong trại trẻ mồ côi, thứ duy nhất tôi kế thừa được chỉ là cái họ Azami này. Tôi không biết bố mẹ tôi như thế nào, chỉ nghe được các sơ nói bố tôi là người phương Đông, còn mẹ là người Brassia.
Vì vậy nên cả tuổi thơ chìm trong những bức tường xám xịt, ảm đạm, những đứa trẻ mồ côi khác khá ít nói, hoặc có thể là tôi khó gần vì vậy tôi cũng không có ai để bầu bạn cả.
Ôi không biết bọn họ thế nào rồi nhỉ, các sơ có ổn không ? Lũ trẻ ngày xưa giờ ra sao rồi ?
"Thông báo khẩn đến đại đội 269, hủy bỏ ngày nghỉ, lập tức quay trở lại doanh trại và trang bị vũ khí trong mười phút. Kẻ nào không đến đều quy vào tội phản quốc !" Một thanh âm đột nhiên vọng vào đầu, cắt đứt những dòng suy nghĩ của tôi với giọng nói của ngài chỉ huy Lukas.
Thông báo triệu tập được gửi đến chúng tôi qua tín hiệu ma pháp sóng âm, được dùng riêng trong các đơn vị ma pháp sư. Những tín hiệu ma pháp này sẽ truyền đến những tín hiệu ma pháp thụ động để gửi thông điệp, an toàn hơn so với thiết bị vô tuyến.
Giải thích một cách đơn giản, những tín hiệu ma pháp thụ động do các ma pháp sư phát ra giống như cục nam châm âm, tín hiệu ma pháp chủ động của các pháp sư khác giống với cục nam châm dương đi tìm cục còn lại. Cả hai gắn kết vào nhau giúp các ma thuật sư có thể liên lạc với nhau trong tiềm thức, hay gọi là 'thần giao cách cảm'.
Thanh âm trầm thấp, đúng giọng của ngài Lukas, cũng không có dấu hiệu gì là giả cả. Sở dĩ tôi lo lắng là vì trong chiến tranh thế giới thứ nhất, rất nhiều ma pháp sư đã bị lừa bởi kẻ địch giả giọng của chỉ huy họ.
"Có chuyện gì xảy ra ngoài kia vậy ?" Nora hỏi tôi với một giọng nói lo âu, sắc mặt có chút rụt rè lo sợ, tuy nhiên vẫn tỏ ra mạnh mẽ, cứng cáp.
"Tớ không biết, nhưng việc gọi vào giữa ngày nghỉ như thế này...e là chuyện gì đó rồi". Tôi chạy ra khỏi quán ngay lập tức và hướng đến sở chỉ huy nhanh nhất có thể, Nora và Ronald cũng bám theo sau. Dưới cái nóng oi ả của mùa hạ, chói chang của mặt trời có ba người đang chạy bán sống bán chết xuyên qua từng dãy phố, góc nhỏ của Irbert.
Khả năng nó là diễn tập rất thấp, vì ở trong quân đội chắc là sẽ không xảy ra diễn tập vào những ngày nghỉ phép. Họ đâu phải ác quỷ cầm thú gì đâu mà đi chia cắt tình cảm gia đình đâu nhỉ ? Vì vậy đây chắc chắn là chuyện hệ trọng, vả lại có ai lại đi diễn tập vào đúng lễ tốt nghiệp của các thực tập không vậy ?
Sau khi về tới doanh trại, tôi liền hỏi những người khác về cuộc triệu tập lần này, nhưng tất cả bọn họ đều lắc đầu cả. Phần lớn trong số đó đều đang ở nhà cùng với gia đình, quây quần quanh bữa cơm nhưng chỉ vì một mệnh lệnh mà tất cả điều đó đều tan biến. Ngày hôm nay, tất cả bọn họ đều đã chờ đợi nó từ rất lâu.
Tôi bước xuống tầng hầm, hì hục lấy súng đạn xong liền chạy lên ngay lập tức để xếp hàng tập hợp, chúng tôi tiếp tục đứng nghiêm chỉnh trên thao trường, tay chắp sau lưng y như hai tiếng trước, đội quân đất nung lần nữa được hình thành.
Mặc cho những giọt mồ hôi lăn dài trên sống lưng, chúng tôi vẫn đứng yên không cử động dù chỉ một động tác nhỏ, chờ đợi ngài chỉ huy Lukas bước lên bục phát biểu. Mặt ông ta nghiêm nghị, đôi mắt quầng thâm do thiếu ngủ hàng đêm lại cộng với chiếc đầu hói như làm nổi bật thêm sự dữ tợn. Mọi chuyện cứ như trở về hai tiếng trước đó vậy.
"Ừ, có vẻ đông đủ cả rồi đấy, trước hết tôi sẽ phổ biến kế hoạch, cũng là nhiệm vụ đầu tiên của đại đội không lực pháp sư 269" ông ấy bước xuống bục, đứng trước tấm bảng xanh đặt trước mặt chúng tôi.
"Dạo gần đây có một băng cướp nổi tiếng đang hoành hành bên phía Đông của Đế Quốc, bọn chúng được gọi là 'Đầu Lâu', mà chắc các cậu cũng biết rồi" vừa nói, ông ấy vừa chỉ vào tấm bảng bên trên đã đính sẵn bản đồ.
"Đây là rừng khổng lồ Erika, tổng bộ tin rằng ở đây có một đường dây mua bán liên quốc gia, nối từ ta đến Vương Quốc láng giềng Madonia" nói đến đó, ông ấy liền chỉ vào khu vực khoanh tròn đề tên 'Erika' trên bản đồ.
"Trước đó chúng ta đã đánh chặn nhưng bọn chúng vẫn lẩn được vào đây, vác theo một con tin nữa" ông ta móc từ trong túi ra một tờ giấy được gấp cẩn thận, tỉ mỉ treo nó lên bảng.
"Đây là chân dung của con tin, mười ba tuổi, tóc vàng mắt xanh, cao một mét năm. Nếu các cậu tìm được hãy đưa cậu ta về an toàn"
Dứt câu, ông ta đi về phía của chúng tôi, vỗ vai Zara và Sabella "Zara nhóm một, Sabella nhóm hai, mỗi nhóm mười lăm người"
"Mục tiêu đầu tiên của các cô cậu sau khi trở thành một người lính, chỉ là đi vây bắt nhóm tội phạm buôn bán vũ khí ở đây thôi, nói tóm lại không hơn kém gì buổi dã ngoại tham quan thiên nhiên cả, rõ chưa ?!"
"Rõ !!"
"Kẻ địch khoảng sáu đến bảy tên, bọn nó còn biết dùng cả ma pháp đấy, dù chỉ là cấp hai nhưng hãy cẩn thận nhé, di chuyển ra tàu hỏa đi, ta có việc rồi" sau đó, ông ta hớn hở đi vào trong phòng của khu vực sĩ quan, mải mê tiếp tục đánh bài với những người khác mặc kệ chúng tôi sống chết ra sao.
***
Khó có được ngày nghỉ.
Trong một ngày bình thường khi chúng tôi được nghỉ phép để ăn uống, vui chơi thỏa thích thì bỗng dưng cả đám bị kéo hết lên tàu.
Và giờ thì phải lặn lội đến tận rừng Đông Ekira. Lão Lukas đó rảnh đến mức phải điều cả đám tân binh chúng tôi đi vây bắt tội phạm ở nơi khác à ? Tôi ngồi bệt xuống sàn, tựa vào thành tàu.
"Nè, cậu háo hức không Nia ? Đây là nhiệm vụ đầu tiên của chúng ta đó !" Nora sát gần vào mặt tôi, vừa nói, đôi mắt của cậu ấy sáng rực lên đầy vẻ thích thú và tò mò.
"Cậu ấy nhé, mới vừa nãy còn tỏ ra lo lắng sợ sệt, sao bây giờ lại phấn khích thế ?" Tôi đáp lại cậu ta, ngược lại sau khi nghe xong, gương mặt buồn đi đôi chút.
"Cậu không thích sao ?"
"Không phải, tớ cũng rất háo hức và mong chờ mà. Dù gì đây cũng là nhiệm vụ đầu tiên của chúng ta" tôi cố đáp lại thuận theo ý cậu ấy, để cậu ấy vui một chút.
Ở boong tàu này có ba kiểu người, một là loại đang ở nhà nhưng bị kéo lên tàu, hai là kiểu người háo hức bị kéo lên tàu, còn ba là tôi.
Có rất nhiều điều đã chỉ ra sự vô lí trong kế hoạch này. Tại sao chúng ta là đại đội ma pháp sư thuộc Irbert, mà lại bị điều sang rừng Ekira ? Nếu là để vây bắt tội phạm thì đó là nhiệm vụ của bên bọn họ, không thể là Irbert. Ma pháp cấp hai, không phải là dạng quá khó để đối phó, chỉ cần lính bộ binh bình thường là đủ quét sạch rồi.
Tôi vừa ngồi vừa nghĩ vẩn vơ, một phần tìm hiểu nguyên do, một phần là giết thời gian cho qua sự mệt mỏi. Ngắm trời ngắm mây, ngắm cánh đồng hoa rộng bạt ngàn thông qua chiếc cửa sổ đối diện.
"Sao lại là hôm nay ?" Zara vừa nói vừa đạp thật mạnh vài cái vào thành tàu để trút giận, phá tan sự im lặng quỷ dị trên boong tàu. Cô gái với mái tóc bạch kim cắt ngắn không giống ai, đến cả tính cách cũng không giống ai nốt.
Sau khi chút giận chán chê lên của công xong, và có lẽ là đã thấm mệt, cô ta ngồi gục xuống đất ôm đầu, miệng vẫn còn thì thầm vài câu chửi thề. Còn ở bên kia nhóm 2, được dẫn dắt bởi Sabella, cô gái với mái tóc đen dài tết hai bên, hòa đồng, ôn hòa và kiên nhẫn hơn.
Có điều, chắc chắn rằng ở đây không chỉ có mình tôi giữ suy nghĩ rằng lượng thông tin được cung cấp là quá ít, có thể rằng tôi ngu xuẩn không hiểu được những kế hoạch quá cao siêu của các vị chỉ huy thiên tài, hoặc cũng có thể cấp trên là một lũ ngu, say xỉn, cờ bạc, lười biếng đến mức phải ỷ lại vào một bên khác. Mà nghĩ nhiều rồi ngồi ở đây đoán già đoán non cũng chả được gì cả, từ giờ đến rừng Ekira chắc cũng có một khoảng thời gian. Hầu hết mọi người cũng đều ngủ cả rồi, mệt thật đấy. Có lẽ, mình cũng nên chợp mắt một chút...cho đến khi tỉnh lại, làm tăng ca một lát rồi đi về nào !