Chương
Không một ai trả lời ông ta, đại lão gia say rượu nên gan lớn hơn bình thường rất nhiều.
Ông ta tiếp tục nói: “Ta không nói đùa đâu, thế tử…
thế tử?!”
Đại lão gia giật mình khi nhìn thấy tình cảnh trong phòng.
“Thế tử, ngài…
Tuyết nhì? Sao con lại ở đây?!”
Nhược Tuyết co rúm mình trong tấm chăn mỏng, nước mắt rưng rưng, nấc nghẹn: “Phụ thân, con…
con…”
tóc tai nàng ta tán loạn, hốc mắt ửng đỏ long lanh, tấm chăn không thể che hết được cả người nàng ta, một đoạn cẳng chân trắng mịn nõn nà lộ ra trên nền đất.
Đại lão gia bị rượu hun cho choáng váng, thấy Nhược Tuyết yếu đuối đáng thương ngồi quỳ dưới đất, đầu óc ông ta nóng lên.
Liền quay sang chất vấn Cố Thừa Duệ: “Thế tử? Sao ngài lại…
lại có thể làm ra chuyện thế này với Tuyết nhi?!”
Cố Thừa Duệ u ám từ đầu đến chân, vì giữ hình tượng khiêm khiêm quân tử, trọng tình trọng nghĩa trước mặt thế nhân nên hẳn chưa bao giờ đụng vào chuyện nam nữ.
Trong phủ không có thông phòng thị thiếp, bên ngoài không dạo hoa lâu, không chơi kỹ nữ.
Nên hẳn không có kinh nghiệm trong chuyện này, sơ sẩy một cái, thế mà hắn đã trúng chiêu! Danh tiếng của hắn, hình tượng của hẳn, mọi thứ mà hẳn vất vả đắp nặn, lại bị hủy hoại trong phút chốc! Cố Thừa Duệ từ trên cao nhìn xuống Nhược Tuyết, ánh mắt đó khiến Nhược Tuyết giật mình thon thót.
Chỉ một ánh mắt, nhưng nàng ta biết, Cố Thừa Duệ đã nghi ngờ nàng ta Cơ mặt Nhược Tuyết cứng đờ, bàn tay giấu trong chăn siết chặt lại, trong lòng nàng ta loạn cào cào.
Không biết phải làm sao trước tình cảnh éo le này.
Nhưng đại lão gia không để cho nàng ta có thời gian suy nghĩ, thấy người Nhược Tuyết run run, ông ta càng hăng máu hơn: “Thế tử, tuy ngài có thân phận cao quý, nhưng ngài cũng không thể tùy ý làm bậy được.
Ngài…
Phụ thân!”
Nhược Tuyết đột ngột la lân.
Mọi người quay sang nhìn nàng ta, lòng bàn tay của Nhược Tuyết đâ rớm máu, ngay trong giây phút này, nàng ta đã đưa ra quyết định.
Nước mắt nàng ta lăn dài trên má, bị thương cúi đầu, giọng run run: “Không…
không…
phải tại thế tử…”
Đại lão gia khiếp sợ: “Tuyết nhi, con có biết mình đang nói gì không?”
Giọng ông ta cao vút lên.
Dù không nhìn nhưng nàng ta vẫn có thể cảm nhận được những ánh mắt sắc như dao của những người trong phòng đang đâm lên người nàng ta.
Nhược Tuyết co rúm mình lại: “Con…
Đúng lúc này, Cố Thừa Duệ lên tiếng: “Chuyện này không nên hỏi Diệp tam tiểu thư”