Chương
Lúc này Mộc Thạch đang đứng canh ở trước cửa phòng, thấy Diệp Dương trở lại, hãn bước lên khom mình nói: “Thế tử nhà nô tài cảm thấy hơi say nên muốn nằm nghỉ một lát, ngài bảo nô tài nhắn với công tử rằng công tử cứ về bàn trước đi.
Một lát nữa thế tử sẽ vê sau.”
Diệp Dương nhíu mày nói: “Vậy ta đi trước, ngươi nhớ nói lại với thế tử.
Nếu thế tử có cân gì thì đến tìm ta”
Mộc Thạch gật đầu: “Vâng”
Đợi Diệp Dương đi xa, Cố Thừa Duệ mới mở cửa phòng nói với Mộc Thạch: “Ngươi về xe ngựa trước đi”
Mộc Thạch không hỏi nhiều, đáp ngay: “Vâng, thế tử”
Mai Thúy nấp trong bụi cây, đợi đến khi xung quanh không còn tiếng động thì nàng ta mới ló đầu ra.
Ánh mắt phức tạp nhìn về phía căn phòng đã đóng kín cửa.
Lúc nãy nàng ta lén nhìn Cố Thừa Duệ, sắc mặt hẳn đã hơi ửng hồng…
Mai Thúy cắn cắn môi dưới, sắc mặt luân phiên thay đổi, từ tức giận ảo não đến do dự chần chừ.
Cuối cùng là quyết tâm kiên định, nàng ta đứng dậy, phủi hết mấy cái lá cây bám trên váy.
Hôm qua Đào di nương đã nói, muốn gả nàng ta cho Đào chưởng quỹ – thuộc hạ đắc lực của Đào di nương để làm tiểu thiếp.
Nhưng nàng ta không cam tâm! Không cam tâm làm tiểu thiếp của một hạ nhân! Nàng ta muốn trở nên cao quý! Mai Thúy đi đến trước cửa phòng, không do dự mở cửa ra rồi bước vào.
“Thể tử?!”
Có người thất thố kêu lên.
Mọi người dường như không thể tin vào mắt mình, có mấy vị phu nhân còn nhắm chặt mắt lại rồi mở ra xem xem mình có nhìn nhầm không.
Dĩ nhiên, bọn họ không nhầm.
Kẻ đang bị đè lại kia chính là thế tử của Chiến Bắc vương phủ, là Thám Hoa lang nổi tiếng khắp kinh thành! Kẻ mà bọn họ vừa không ngớt lời ca ngợi.
Cố Thừa Duệ trâm giọng quát: “Cút!”
Gia đinh đang đè hắn xuống sợ tái mặt, vội vã buông hắn ra.
Cố Thừa Duệ đứng dậy, mặt trầm như nước sửa lại vạt áo nhăn nhúm lộn xộn của mình.
Trong phòng không một ai nói chuyện, đám người Tần phu nhân dùng ánh mắt xét nét nhìn Cố Thừa Duệ và Nhược Tuyết vẫn đang quỳ dưới đất, đáy mắt không che giấu vẻ ghê tởm và khinh thường.
Đường đường là thế tử mà lại làm chuyện đồi phong bại tục ngay trong thọ yến nhà người khác.
Lại còn ngủ với muội muội của vị hôn thê của mình! Thật quá…
hoang đường! Làm loạn nhân luân! Còn cô Diệp tam tiểu thư này cũng chẳng phải dạng vừa, câu dẫn tỷ phu tương lai ngay trong thọ yến của tổ mẫu.
Quả nhiên, tiện tỳ thì mãi mãi là tiện tỳ, dù có đắp lăng la tơ lụa, vòng vàng trâm bạc lên người cũng không thể thay đổi bản chất tỉ tiện.
Có mấy người đi theo Tần phu nhân để hóng chuyện thì liếc mắt nhìn nhau, lân này có chuyện lớn rồi! Ngày mai chuyện này mà rộ ra thì thể diện của vương phủ và Diệp phủ sẽ mất hết! Nghĩ đến đây, trong mắt bọn họ ánh lên tia sáng lập lòe, kín đáo nhìn nhau mỉm cười.
“Có chuyện gì ở đây vậy? Các vị tụ lại một đống ở đây làm gì? Không biết thế tử đang nghỉ ngơi trong đó sao?”
Đại lão gia và Diệp Dương đỡ nhau, khoan thai đến chậm, ông ta cất giọng lèm bèm vì say, gò má đỏ ửng, ánh mắt nhập nhèm.