Chương
Mọi người, kế cả Nhược Tuyết cũng kinh ngạc nhìn Cố Thừa Duệ, hắn bình tĩnh lướt qua mọi người, cho Nhược Tuyết một ánh mắt an tâm.
Bàn tay của Nhược Tuyết thoáng thả lỏng ra, trên mặt vẫn đầm đìa nước mắt, ánh mắt nhìn Cố Thừa Duệ lại tràn đây nhu tình.
Nhìn Nhược Tuyết như vậy, trong lòng Cố Thừa Duệ mềm mại như nước.
Thấy Nhược Tuyết yêu hắn đến mức sẵn sàng vứt bỏ cả thanh danh của bản thân để bảo vệ hắn, nghi ngờ trong lòng hắn đã sớm tan thành mây khói.
Chỉ còn lại rung động và đau lòng.
Cố Thừa Duệ hít sâu một hơi: “Chuyện này không nên hỏi Diệp tam tiểu thư, cũng không nên hỏi ta, mà phải hỏi quý phủ!”
Đại lão gia nghe vậy thì trầm mặt: “Thế tử nói thế là có ý gì?”
Cố Thừa Duệ lạnh lùng nhìn ông ta: “Tất nhiên là có ý muốn hỏi cách giáo dục hạ nhân của quý phủ! Bổn thế tử không biết quý phủ dạy dỗ hạ nhân như thế nào, mà lại có thể dạy ra loại điêu nô dám cả gan hãm hại ta- thế tử của Chiến Bắc vương phủ!!”
Bốn chữ Chiến Bắc vương phủ như hòn đá nện lên tim mọi người, không để cho đại lão gia phải thắc lâu, hắn quay đầu nói với gia đinh: “Lôi người dưới gầm giường ra”
Mọi người sửng sốt, gia định kia đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Cố Thừa Duệ thì giật mình, vội vội vàng vàng lôi người trong gầm giường ra ngoài.
Đó là một nữ tỳ, trên người nàng ta chỉ có váy ngoài, quần lụa bên trong đã bị cởi mất, váy kéo cao lên tận bắp đùi trắng mịn.
Đại phu nhân nhận ra nha hoàn này, sắc mặt bà ta tối sầm, nói với Chi Đào: “Đi gọi Đào di nương đến đây”
Thiếp thất như Đào di nương không thể tham dự loại yến tiệc như thế này, Đào di nương chỉ được phép đi cùng Diệp Dương đến lúc đầu, chúc mừng lão phu nhân xong thì phải về tiểu viện của mình.
Chi Đào nghe lệnh đi ngay, đại phu nhân lại nói với một gia đình khác: “Xách một thùng nước lạnh đến đây cho ta, gọi con tiện tỳ này dậy!”
Chẳng mấy chốc đã có người xách nước vào, tạt thắng lên mặt Mai Thúy đang mê man.
Cưỡng ép đánh thức nàng ta dậy.
“ÁI…
khu…
khụt! Ai tạt..”
Nước tràn vào lỗ mũi khiến Mai Thúy ho sặc sụa, nàng ta vừa loay hoay bò dậy, mắt còn cay xè vì nước vào thì má phải đã ăn một cái bạt tai đau điếng! “Chát!!”
Cú tát trời giáng khiến mặt nàng ta lệch hẳn sang một bên.
Lúc này nàng ta mới cố mở to đôi mắt đỏ quạch nhìn kỹ mọi thứ xung quanh mình.
Thấy trước mắt là đại phu nhân, nàng ta vội vàng quỳ xuống, còn chưa nói được lời nào, má trái của nàng ta lại ăn một cái tát nữa.
“Tiện tỷ!”
Đại phu nhân măng.
“Nói! Là ai sai ngươi hãm hại thế tử?!”
Mai Thúy ngơ ngác nhìn đại phu nhân: “Đại phu nhân nói gì, nô tỳ không hiếu…”
Thấy vậy, Chi Lan lại mạnh tay tát nàng ta thêm một cái nữa.
Cú bạt tai này khiến khóe môi nàng ta rỉ cả máu tươi.