Trans: Zard
------------
Xạ thủ Takekura Kiyoko, nhanh chóng tìm ra cách để tàn sát toàn bộ bạn học của cô.
Một số thì ngần ngại không biết phải làm gì, một số thì tỏ thái độ chống đối với mệnh lệnh. Những tên như thế chắc chắn sẽ không dám giết bất cứ ai.
Họ không muốn phải chiến đấu với bạn bè mình, nhất là những người thân thiết với họ. Điều đó thật không thể tưởng tượng được, hẳn hầu hết mọi người đều nghĩ như vậy.
Thế nhưng, những kẻ có tinh thần yếu đuối như thế trong tình huống này chắc chắn sẽ chết.
Cô sẽ giết bất cứ ai cô muốn.
Điều này quan trọng hơn tất thảy.
Mới đầu, mọi người sẽ rụt rè ngần ngại chỉ dám đứng nhìn nhau, và đó chính là cơ hội tuyệt vời cho những ai đã sẵn sàng để giết.
Kyoko đang băng qua một khu rừng.
Cô không thể ở lại khu trại được. Những người khác có vẻ cũng có cùng suy nghĩ với cô và tất cả đều bỏ chạy tứ hướng.
Trước tiên họ phải thoát ra khỏi biên giới khu trại, Arimoto Osamu sở hữu chức nghiệp thợ xây, việc phải chiến đấu trong lãnh địa của cậu thật không hay chút nào.
Kyoko đặt tay lên cò súng của hai khẩu súng lục của mình.
Không có gì xảy ra.
Sau đó cô thử triệu hồi một khẩu súng khác, nhưng cũng không được.
Có vẻ như sức mạnh của họ đã tạm thời bị phong ấn cho đến khi thử thách bắt đầu.
Thế nhưng, có vẻ những thứ đã được chuẩn bị từ trước sẽ không bị biến mất.
Cô có thể thấy được điều đó, bởi chính khu trại vẫn còn đang ở đây.
Đồng thời, giao ước của Akino Sora cũng đã biến mất,
Điều này có vẻ là để công bằng, bởi lẽ giao ước khiến họ không thể tấn công bạn học của mình.
Cô mở cửa sổ hệ thống ra, mong có thể tìm được gì đó.
Bây giờ nó đã có nhiều lựa chọn hơn.
“Trận Đấu Chọn Lựa Ứng Cử Viên Hiền Giả”
Cô bấm vào nó.
Thời gian hiển thị ra, nó đang đếm ngược cho thấy cô còn lại bao nhiêu thời gian.
Bên cạnh đó còn có danh ứng thành viên tham gia và bản đồ.
Có tất cả 16 người, tên của Fukai Seiichi đã bị tô xám chắc hẳn vì cậu đã chết.
Thế nhưng đáng lẽ phải có 18 người tham gia. Khi cô kiểm tra kĩ thì phát hiện không thấy có tên của Takatou Yogiri và Dannoura Tomochika.
-Mà thôi, lỡ gặp thì chỉ cần giết là được thôi.
Cô không hề nghĩ đến chuyện không giết họ chỉ vì họ không có trong danh sách.
Hơn nữa, Shion cũng đã nói là sẽ giết bất cứ ai không giết. Điều đó có nghĩa là cô có thể giết bất cứ ai dù cho có trong danh sách hay không.
Trên bản đồ còn có một vòng tròn màu đỏ, chắc hẳn đó là ranh giới chiến đấu của họ.
Nó chỉ giới hạn bên trong bức tường bao phủ ma giới, dù vậy nơi này cũng khá rộng lớn.
Cái hố này có đường kính 20km, và cao khoảng 100m. Nếu tất cả đều đi riêng lẻ với nhau thì đừng nói đến chuyện giết, chỉ tìm thôi cũng đã rất khó rồi.
Việc chạy và trốn sẽ dễ hơn rất nhiều. Tất nhiên điều đó cũng đồng nghĩa với việc cô muốn để Shion giết mình.
Vậy, mình nên đi đâu đây?
Kiyoko quyết định đi đến cổng thành chỗ lâu đài.
-----------------
Tomochika đang trốn giữa những cành lá trên một thân cây cao vút.
Cô đang mặc bộ chiến phục làm từ vật liệu bí ẩn của Kẻ Xâm Lược, điều đó cũng có nghĩa cô đã sẵn sàng chiến đấu.
Cô đang ở ngay sát bên bức tường, một nơi khá gần với biên giới khu vực chiến đấu.
『Mà thiệt chứ, tôi không nghĩ cô sẽ đi một mình như này đâu. Juna với Romiko hay ai đó đều đi chung với nhau cả đấy.』
“Hả? Thật sao?”
Tomochika xóa bỏ sự hiện diện của mình khi ẩn mình bên trong bóng đêm, nhanh chóng thoát khỏi lãnh địa của thợ xây và leo lên cây như thể đó là chuyện bình thường.
Cô đã chạy đi một mình bởi cô nghĩ rằng đó là điều đúng đắn khi mà mọi người định giết lẫn nhau. Vậy mà giờ khi nghĩ lại, điều đó có vẻ hơi nhẫn tâm.
『Tôi không trách cô đâu. Mà tôi còn ủng hộ cô đấy chứ.』
“Umu… nhưng bây giờ mà đi cùng người khác thì chẳng phải nguy hiểm lắm sao? Mà, với Takatou thì lại là chuyện khác.”
Thế nhưng Yogiri đã biến mất trước khi Shion xuất hiện.
Cô thầm nghĩ chuyện này đã không xảy ra nếu như có cậu ở đây, nhưng giờ có nghĩ về nó cũng không ích gì.
『Về cậu trai thì tôi vừa nhận được liên lạc với cậu ta. Có vẻ như cậu trai đã bị rơi xuống tầng bảy.』
“Hả? Ý cô ‘rơi xuống’ là sao? Cậu ấy ổn chứ?”
Yogiri tuy sở hữu năng lực khủng khiếp, thế nhưng cơ thể cậu vẫn như một con người bình thường. Cậu sẽ không thể sống sót khi rơi xuống từ độ cao như vậy.
『Cậu trai vẫn ổn, vậy nên tôi nghĩ cậu ta không bị sao đâu. Cậu ta còn bảo là sẽ trở lại nhưng giờ thì vẫn chưa biết cách. Vậy nên cô phải cầm cự cho đến khi cậu trai đến.』
“Cầm cự sao… nói thì dễ hơn làm đấy. A! Mà tôi cũng đâu được hệ thống cài đặt đâu, vậy có nghĩa là tôi cũng không được tính là ứng cử viên tham gia đúng không?”
『Ngây thơ, cái ý nghĩ không liên quan gì đến mình là quá ngây thơ rồi đấy. Cứ coi mình có dính líu đến đi thì sẽ an toàn hơn đấy.』
“Mà, tôi cũng không định giết người đâu. Vậy nên tôi sẽ chạy… mà cô có nghĩ người khác cũng thế không?”
『Không, cô không thể giết ai nếu như cứ chạy. Nên giờ có chẳng làm gì được đâu.』
Tomochika tìm kiếm sự hiện diện xung quanh mình.
Khi tất cả đều chạy tán loạn khắp mọi phía, vì lí do nào đó rất nhiều người tập trung tại cổng thành và khu trại.
Có phải bởi đó là hai nơi nổi bật nhất không? Mọi người hẳn đã tới đây vì lí do đó.
“Không biết mình trốn ở đây có sao không nữa?”
『Ai biết, mà tôi nghĩ chẳng có ai phát hiện ra cô nổi đâu, trừ khi chúng có năng lực gì đó dạng do thám. Mà nếu vậy thì tốt nhất cô nên di chuyển liên tục đi...』
“Lỡ như Takatou không biết tôi đang ở đâu thì sao?”
『Cậu trai chỉ cần gọi điện là được, tôi không biết cậu ta khi nào tới nơi nhưng chỉ cần còn giữ liên lạc thì ta sẽ ổn thôi.』
“Được rồi, vậy tôi sẽ chờ. Dù gì tôi thấy chạy lòng vòng nó còn dễ gặp nguy hiểm hơn nhiều.”
Nếu cô muốn được gặp lại cậu, thì tốt nhất cô nên cứ ngồi yên. Đó là những gì Tomochika nghĩ.
『Cô còn tôi ở đây nữa mà. Hai người cùng quan sát thì khó bị tập kích lắm.』
Ngay khi Tomochika vừa quyết định xong, bỗng dưng một tiếng súng từ đâu vang lên.
Chúng cứ tiếp tục hết phát này đến phát khác. Chúng cứ kéo dài mãi khiến âm thanh như thể nối liền nhau.
『Bắt đầu rồi. Tôi nghĩ đó là tên xạ thủ.』
Takekura Kyoko chính là xạ thủ.
Cô có năng lực triệu hồi súng.
Nếu chỉ có vậy thì không đáng lo, nhưng bởi đây là thế giới ma thuật, cô có thể xả đạn tùy thích mà không cần phải tốn thời gian nạp, không những vậy, những viên đạn bắn ra đều mang vô số năng lực đặc biệt.
“Mình sẽ không thắng được mất.”
Cô không rõ liệu cứ im lặng chờ ở đây có phải ý hay hay không. Nhưng Tomochika cũng không cách nào ngăn được trận đấu đó.
Tất cả những gì cô có thể làm là chờ đợi.
------------------
Tôi chạy đến bức tường bởi lẽ tôi nghĩ rằng nó an toàn hơn so với khu rừng.
Có vô số nơi để trốn và tầm nhìn cũng thoáng đãng.
Nó còn tốt hơn là bị dọa chết khiếp trong khu rừng khi mà bạn chẳng thể thấy kẻ thù đến từ đâu.
Thế nhưng có vẻ cũng có vài người nghĩ vậy, nên một số người đang chạy về phía tường thành.
Họ không trông như chạy trốn, mà có vẻ đang định biến nơi này thành khu vực của mình. (Zard: Giống chơi pubg mới vô là nhảy ở đâu để loot đồ đấy :V)
Còn rất nhiều chỗ bên trong cổng thành, thế nhưng họ lại không đi quá sâu vào đó. Bởi họ sẽ buộc phải giết bạn học của mình nếu không muốn bị hiền giả giết.
Tôi đứng trong gác mái.
Từ đó tôi có thể nhìn thấy những người khác.
Giờ, mình nên làm gì đây?
Đó là câu hỏi lớn nhất của tôi bây giờ, bởi tôi không có khả năng đánh trực diện.
Như vậy có nghĩa là tôi cần phải sử dụng phương pháp khác, nhưng tôi không rõ liệu giết bạn học mình bằng bẫy thì có được tính không.
Nếu không thì tôi sẽ gặp rắc rối mất.
Dù gì thì tôi cũng không thể thắng khi đối đầu trực diện.
Mà, chắc chỉ cần tìm ra cách nào đó là được.
Hiền giả sẽ quan sát trận chiến của bọn tôi, nên tôi cũng chỉ mong cổ sẽ công nhận bởi đó là bẫy tôi đặt.
Thế giờ, tôi nên đặt loại bẫy nào đây?
Khi tôi còn đang băn khoăn về điều này, bỗng dưng có ai đó đến.
Một cô gái với cặp kính và mái tóc được tết lại đang đi vào phòng tôi.
Đó là Takakura Kiyoko.
Cô là một xạ thủ. Và đúng như cái tên của cô, cô sử dụng súng để chiến đấu.
Chết tiệt!
Tôi đã không có sức mạnh để chiến đấu với bất kì ai, mà cô ta lại còn là đối thủ tệ nhất nữa chứ.
Tôi nín thở và hi vọng cổ sẽ bỏ đi.
Thế nhưng lời cầu nguyện của tôi đã không được đáp lại. Cô ta đưa khẩu súng lên trần rồi chĩa thẳng về phía tôi.
Đó không phải là hành động ngẫu nhiên. Cô ta rõ ràng là đang nhắm vào tôi.
“Tại sao!?”
Cô ta không trả lời và bóp cò.
Trong chớp mắt, cả người tôi đầy lỗ đạn.
-------------------
Aihara Yukimasa biết rằng mình sẽ sớm bị bắn bởi Takekura Kiyoko.
Cuốn sách cậu đang cầm chứa đựng những thông tin về những điều sẽ xảy ra sắp tới.
Những gì được viết bên trong sẽ không thể thay đổi dù cho cậu đã biết về nó. Cậu không thể có hành động nào thay đổi nội dung của nó. Cậu phải giả vờ làm theo những gì được viết.
“Bây giờ, mình cứ xóa nó đã.”
Thế nhưng Yukimasa có khả năng viết lại nội dung tiểu thuyết. Đó cũng là cách mà cậu điều khiển được những hành động và sự kiện quanh cậu.
Câu dùng ngón tay đi theo hàng chữ và dòng chữ dần biến mất.
Phần duy nhất cậu thay đổi ở đây là từ chỗ sau khi cậu đi lên gác mái. Bởi lẽ cậu cũng chỉ mới vừa đi lên. Cậu không thể xóa những gì đã xảy ra.
Sau khi xóa xong, cậu suy nghĩ về những gì nên xảy ra tiếp theo. Yukimasa có khả năng viết lại tương lai.
Tất nhiên, cậu không phải muốn viết gì cũng được.
Đó phải là thứ có thể thật sự xảy ra, và nó cũng phải phù hợp với quá khứ.
Vậy, ta nên làm gì đây?
Có vẻ như Kiyoko đã nhận ra Yukimasa đang ở đây.
Điều đó có nghĩa là cô sẽ đến để giết cậu. Và rất khó để thay đổi hành động của một người khi họ đã quyết định.
Dù vậy, cậu vẫn cố viết những gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng những gì cậu viết lại lập tức biến mất.
Kiyoko sẽ đến, điều đó là chắc chắn. Vậy nên cậu phải viết gì đó mà không làm thay đổi hành động của cô.
Yukimasa lật trang, cậu tìm một dòng nào đó mô tả sự kiện từ quá khứ mà có thể dùng lại được.
Ý tưởng của Yukimasa là sử dụng một người bạn học khác để can thiệp.
May mắn thay, cuốn sách cho cậu thấy rằng có rất nhiều người đang tập trung tại đây.
“Kyoko đi vào phòng. Cùng lúc đó, một người khác cũng tiến vào từ phía đối diện.”
Cậu ghi vào những dòng này và chờ đợi. Dòng chữ không biến mất, điều đó có nghĩa là đã được chấp thuận.
Cậu không biết ai sẽ đi vào và mọi thứ sẽ ra sao tiếp theo. Dù khó chịu nhưng cậu không thể biết được gì thêm cho đến khi cuốn sách hiển thị tiếp nội dung cho cậu.
Có vẻ như nội dung tiếp theo sẽ không sớm xuất hiện nên cậu đành phải đợi và tận mắt chứng kiến mọi chuyện.
Sau một lúc, Kiyoko đi vào phòng.
Rồi sau đó, cánh cửa phía đối diện mở ra và có ai đó đi vào.
Đó là Shinozaki Ayaka.
“Cô ta…”
Cô chính là con quái vật báo thù đã giết vài người bạn học của mình.
Kết quả của việc viết lại tương lai, thực chất, lại là một thứ tệ hơn rất nhiều.
Thế nhưng, Kiyoko đang nhìn chằm chằm vào Ayaka.
Khi cả hai bắt đầu đánh nhau, cậu có thể tranh thủ chạy đi ngay lập tức.
Kiyoko bắt đầu khai hỏa không chút ngần ngại.
Yukimasa nắm lấy cơ hội này và nhanh chóng chạy xuống cầu thang lầu dưới
----------------
Tiếng súng ầm ầm pha lẫn âm thanh hủy diệt. Những gì đang vọng lại phía sau tôi như đang bảo rằng có một trận chiến khốc liệt đang diễn ra. Và chắc chắn họ sẽ không thể để tâm đến những thứ khác.
Tôi tin chắc vậy. Và thế là tôi chạy băng qua vài căn phòng.
Khi tôi thấy đã đủ xa, tôi liền dừng lại nghỉ thở lấy hơi và bình tĩnh lại.
Ổn cả rồi, không còn nguy hiểm nữa.
Thế nhưng đó cũng chỉ là tạm thời.
Tôi cũng cần phải né những người khác ra và tìm cách sống sót.
Tôi nhìn quanh. Có lẽ bởi căn phòng này hiếm khi được sử dụng nên nó trông rất tồi tệ. Ở lại quá lâu có lẽ là một ý tồi, nhưng có gì đó tại đây khiến tôi phải chú ý.
Đó là một cánh cửa sắt hình tròn lớn, như thứ mà bạn thường thấy ở mấy chiếc tàu ngầm.
Tôi thử mở nó nhưng không thể.
Khi tôi còn đang băn khoăn về những gì phía sau nó, tôi liền mở cửa sổ hệ thống ra và nhìn vào bản đồ. Có một bản đồ chi tiết về khu vực bên trong ranh giới thử thách.
Phía bên kia cánh cửa là một căn phòng nhỏ đến mức chỉ vài người đi vào thôi đã đủ chật.
Mà, nếu cánh cửa không mở được thì coi như đây là đường cùng rồi. Vậy nên tôi càng có ít lí do để tiếp tục ở lại.
Ngay lúc tôi định rời đi, tay cầm của cánh cửa sắt tròn bỗng dưng di chuyển.
Tôi lập tức phóng ra khỏi phòng và lén ngó vào bên trong.
Hai người đi ra từ đó, cả hai đều là người tôi quen.
Đó là Takatou Yogiri và Hanakawa Daimon. Họ là bạn học của tôi. Hơn nữa, Hanakawa còn đang cõng một người tên David đi cùng.
----------------
Đó là những gì cậu đọc được từ cuốn sách khi cậu ở trong phòng.
Cậu không biết vì sao, nhưng có vẻ Takatou Yogiri, Hanakawa Daimon, và David sẽ đi ra từ cánh cửa đó.
Yukimasa nhìn thấy một cơ hội cho cậu.
Cả ba người họ chắc chắn đều không mạnh cho lắm.
Takatou có năng lực hủy diệt nhưng không thể dùng để chiến đấu với con người. Hanakawa theo như cậu nhớ thì là một trị liệu sư, vậy nên cậu cũng không thể chiến đấu. Tất nhiên như vậy là cậu có thể tự chữa thương cho mình nếu như đòn đánh không đủ mạnh. Nhưng rồi cậu cũng không có mấy khả năng phòng thủ nên cậu cũng sẽ chết sớm thôi.
Và David, tuy anh có sức mạnh để hạ bậc phước lành, nhưng anh bây giờ cũng đang bất tỉnh nên cũng không đáng lo.
Dĩ nhiên là sẽ không dễ để đối đầu cùng lúc ba người. Nhưng nó vẫn tốt hơn là phải chiến đấu với lũ quái vật với sức mạnh không phải của con người ngoài kia.
Bây giờ trước hết cậu sẽ giết họ để sống sót trong giờ đầu tiên. Hơn nữa, giết họ cũng sẽ tăng chỉ số cho cậu nên cậu sẽ giết bất cứ ai có vẻ là một con mồi ngon.
Thế cậu nên làm cách nào?
Yukimasa nhìn quanh căn phòng, có vài chỗ trông rất thích hợp.
‘Trần nhà tự dưng sụp xuống. Takatou Yogiri và hai người còn lại đều bị đè chết.'
Cậu viết.
Đó là kiểu viết lười biếng sẽ nhận phải những chỉ trích từ độc giả nếu đó là từ những cuốn tiểu thuyết bình thường cậu đọc. Nhưng giờ không phải là lúc để mà viết giải trí.
Nhưng có vẻ ý tưởng đó không đủ hay, bởi chúng lập tức biến mất sau khi cậu vừa viết.
Có lẽ trần nhà không đủ để gây chừng đó thiệt hại.
Nhưng cậu vẫn có nhiều thứ nữa để tận dụng.
Chỉ ngay khi cậu vừa đặt bút định viết, những từ tiếp theo trong cuốn sách dần xuất hiện.
‘Tôi đã chết.’
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Yukimasa. Cho đến tận bây giờ, cái chết của cậu chưa từng được viết rõ thế này.
Tôi bị bắn thủng đầy lỗ. Tôi bị té xuống vách đá. Tôi bị quái vật ăn thịt.
Nó mô tả chi tiết chuyện sẽ xảy ra với cậu, nhưng nó chưa từng bảo cậu sẽ chết.
“Cái đ*o gì vậy. Đây không phải cách viết ngôi thứ nhất đâu nhé!”
Cậu nói một câu bông đùa. Khi viết về góc nhìn của một người thì không được phép kể về cái chết của mình.
Dù là chuyện gì đi nữa, nếu đó là thứ đã được viết ra, thì cậu chỉ cần xóa nó là xong.
Và rồi Yukimasa dùng ngón tay lướt theo dòng chữ đó.
Cậu phải thay đổi nó để cậu không chết.
Thế nhưng, trước khi cậu kịp viết ý của mình vào, những dòng chữ đó lại xuất hiện lần nữa.
‘Tôi đã chết.’
Cậu cứ tiếp tục xóa.
‘Tôi biến mất. Tôi không còn. Tôi tiêu biến. Cơ thể tôi dừng hoạt động. Tôi đã chết.’
“Tại sao cơ chứ! Tao có năng lực mạnh nhất! Tao có thể biết trước tương lai và thay đổi nói cơ mà!”
Tất nhiên đó không phải thứ năng lực cho phép cậu làm bất cứ thứ gì mình muốn, nhưng đó vẫn là một năng lực mạnh cho phép cậu tránh khỏi nguy hiểm nếu dùng đúng cách.
Vậy mà....
Cuốn sách giờ đây không còn cho phép cậu tiếp tục câu chuyện của mình thêm gì ngoài cái chết của cậu.
Dù cậu có cố tẩy xóa nó
hay viết thêm vào bao nhiêu lần đi chăng nữa, chỉ duy nhất một dòng chữ nói về cái chết của cậu xuất hiện.
“Đ*t m* mày! Mình phải làm gì đây!”
‘Chết. Chết. Chết. Chết. Chết. Chết. Chết. Chết. Chết. Chết. Chết. Chết. Chết. Chết. Chết.’
Đến nước này, cậu chỉ có thể lờ mờ hiểu được ý nghĩa của những từ đó là gì. Chúng cứ liên tục xuất hiện khiến Yukimasa không kịp xóa.
Dù vậy, cậu vẫn không còn cách nào khác ngoài làm gì đó với cuốn sách.
“Mình biết rồi! Mình sẽ xé hết tất cả trang trong này!”
Cậu xé đi các trang, và rồi lại tiếp tục xé nhỏ nó ra thành nhiều mảnh.
Một khi nó đã bị xé tan như vậy, nó không còn là cuốn tiểu thuyết nữa.
Cậu xé hết tất cả trang và tiếp tục xé nhỏ nó ra.
Làm vậy có nghĩa là sẽ khiến cậu mất đi năng lực của mình.
Thế nhưng, cậu vẫn còn sợ về cái chết ngay trước mắt mình.
“M-mình phải ra khỏi đây!”
Cậu không biết lí do vì sao, nhưng cậu sẽ chết một khi Yogiri và những người khác đến đây.
Thế là Yukimasa quay lưng về phía cửa và định bỏ chạy.
Nhưng rồi cậu lại cảm thấy gì đó không đúng và dừng chân.
Cậu có thể chạy đi. Vậy mà cậu lại đột nhiên cảm thấy tò mò về những gì xảy ra phía sau cậu. Cậu không cần phải nhìn, thế nhưng cậu tự thấy mình đang làm vậy.
Bản năng của cậu bảo cậu không nên quay lại. Nhưng nó cũng bảo cậu hãy quay lại để xem nguồn gốc nỗi sợ của mình.
Và rồi cuối cùng, Yukimasa cũng đã quay đầu.
Mọi thứ trông chẳng thay đổi gì.
Tất cả chỉ có vậy. Những trang giấy bị xé tơi tả nằm rải rác khắp căn phòng.
Không hề có gì cả. Có lẽ cậu chỉ tưởng tượng, và ngay khi cậu vỗ ngực thở dài.
Những kí tự đột nhiên rơi ra.
Dòng chữ báo hiệu cái chết của cậu rơi ra từ cuốn tiểu thuyết đã bị xé nát và dính lên sàn.
“Hả….”
Trong nháy mắt, chúng tràn ngập khắp sàn, tường, và cả trần nhà.
Ngươi không thể chạy khỏi cái chết của mình đâu.
Những dòng chữ như thể nói với cậu điều đó.
Cạch!
Thứ gì đó đang ở phía bên kia cánh cửa.
Tay cầm bắt đầu quay.
Nó mở ra, Yogiri và những người khác xuất hiện.
Trần nhà phát ra tiếng nứt. Bụi gỗ bắt đầu rơi xuống.
Đó cũng là lúc Yukimasa chạm mắt với Yogiri.
“Chết đi.”
Những lời nhẫn tâm đấy chính là điều cuối cùng mà Yukimasa nghe thấy.
--------------
Nè! Đó là thứ mà cậu làm khi vừa gặp người khác sao!? Cậu ta là bạn cậu đó!”
Hanakawa la làng lên.
“Tôi cảm nhận được sát ý, nên tôi chỉ giết tên đó thôi.”
Cậu đã cảm nhận được nguy hiểm từ trần nhà, và khi nhìn thấy Aihara Yukimasa, cậu đã biết đó chính là thủ phạm.
Vậy nên cậu đã giết cậu ta trước khi họ bị giết.
Tất cả chỉ có vậy.
“Không không không. Chẳng phải họ bị hiền giả bắt phải giết lẫn nhau sao? Điều đó có nghĩa là họ cũng chỉ là nạn nhân thôi đúng chứ!?”
Cậu đã kể cho Hanakawa nghe những gì đang xảy ra trên tầng sáu.
Nếu không, Hanakawa hẳn sẽ rất hoang mang khi tự dưng bị dính vào một trận tử chiến thực sự.
“Thế thì sao? Chẳng nhẽ vì cậu bị bắt nên cậu được phép giết người sao? Tôi không quan tâm chuyện gì xảy ra, nhưng cậu ta đã quyết định như vậy rồi. Cậu không thể trách người khác vì làm vậy được.”
“Cậu… bây giờ tôi thấy sợ cái tinh thần của cậu hơn là cái năng lực của cậu rồi đấy!”
Yogiri lờ đi Hanakawa đang run lẩy bẩy và lấy điện thoại của mình ra.
Cậu muốn biết vị trí của Mokomoko.
“Không bắt máy. Bên đó hẳn đã gặp rắc rối. Chúng ta nên đi thôi.”
“Sao cậu có thể dùng điện thoại hay thế!? Và cái thông báo hệ thống gì đây!?”
“Huh?”
Những người đã được hiền giả cài đặt phước lành có thể nhìn thấy thanh hệ thống. Bởi Yogiri không được cài đặt nên cậu chỉ có thể hình dung nó trông thế nào.
“Nè! Nó bảo tôi là đã được đăng kí tham gia vào trận đấu tuyển chọn ứng cử viên hiền giả rồi nè. Nó ghi vậy đó!”
“Vậy cậu giờ là thí sinh rồi à. Chúc mừng nhé. Thế có nghĩa là nếu mà cậu chạy ra khỏi ranh giới thì Shion sẽ tới giết cậu đấy.”
“Đùa ààà! Số mình đúng là nhọ mà!”
Dù cho Yogiri và Tomochika còn sống cho đến phút cuối hay họ ra khỏi khu vực, họ vẫn không phải là thí sinh tham gia nên có khả năng Shion sẽ không tìm ra họ.
Và thế là Yogiri bắt đầu coi Hanakawa là một người có ích.