Trans: Zard
Ném phát cuối
-------------------
“Đây là cuốn tiểu thuyết ‘More than human’ của Theodore Sturgeon.”
Rất lâu trước đây, khi Yogiri còn sống ở dinh thự dưới lòng đất. Takatou Asaka đã mang tới một cuốn sách sau một hồi chật vật để đến chỗ cậu.
“Cái cuốn đó thì con không biết, nhưng có phải mẹ đang nói về người có cái luật tên ‘định luật Sturgeon’ không?” (Zard: Như chap 9 có nói Asaka là mẹ nuôi của Yogiri khi còn đang sống ở ở phòng thí nghiệm nhe.)
“Phải, con nói đúng rồi đó. Là cái ông mà bảo chín mươi phần trăm khoa học viễn tưởng là rác rưởi đấy. Mẹ thấy cuốn sách này giống mấy kiểu khoa học viễn tưởng cổ điển. A, có phải con đang ngạc nhiên vì sao người như mẹ lại đi đọc mấy thứ này đúng không?”
“Con không hiểu mẹ đang nói gì. Tại sao con lại phải đánh giá người khác là có hợp đọc thể loại khoa học viễn tưởng không cơ chứ?”
“Mà thôi, như cái tiêu đề đã nói đấy, đây là cuốn tiểu thuyết nói về việc hơn cả loài người. Và mẹ để ý thấy có từ ‘đặc tính’ xuất hiện trong này. Vậy nên mẹ nghĩ nó đang muốn nói về ‘cá tính’. Hay nói cách khác, để có thể trở thành một loài tiến bộ hơn, con cần phải có cá tính chứ không phải đống nhân cách hay đạo đức gì hết.”
“Cá tính? Con không hiểu cho lắm.”
“Hmm. Mẹ thấy nhiều người toàn nói đó là sự liêm chính. Mẹ cũng không nhớ cho lắm. Nói chung thì nó bảo ta không thể bắt con người giống với những loài đã vượt xa con người. Những giống loài mới phải tự đặt ra luật lệ riêng của mình, dạng vậy đấy.”
“Vậy, ý mẹ là con phải nghĩ cho mình sao?”
“Đúng rồi đó. Mà, cũng không có gì phức tạp đâu. Mẹ nghĩ con chỉ cần tự đặt ra vài luật cho bản thân mình thôi? Không phải chỉ vì con có thể làm bất cứ thứ gì nên con được quyền sống buông thả. Hãy nghĩ cho thật kĩ và tạo ra những luật mà con sẽ tuân theo.”
Bởi Yogiri là một cá thể độc nhất, cậu không cần phải tuân theo những luật lệ hay tiêu chuẩn thông thường.
Cậu phải có một luật lệ riêng của mình, chứ không phải đua theo thứ đã có.
Những kí ức trên trở lại bởi giờ cậu đang trong tình cảnh mà rất có liên quan đến những luật đó.
Yogiri đang rơi xuống màn đêm.
--Mỗi tầng của ma giới cao khoảng 1 km.
Cậu nhẩm tính.
Nếu gia tốc trọng trường của thế giới này là 10m/s2 và bỏ qua lực cản không khí, thì cậu sẽ mất 14 giây để chạm đất.[note22321]
Đến giờ cũng hẳn đã mất vài giây nên cậu có lẽ chỉ còn dưới 10 giây cho đến khi chạm đất.
--Nếu đây mà là thảm họa tự nhiên thì mình đã chết rồi nhỉ.
Thế nhưng, cậu đã hứa với Tomochika là sẽ đưa cô trở về. Vậy nên cậu không thể chết ở đây. Hơn nữa, dựa trên cách vách đá nứt ra, nó không hề giống với một thảm họa tự nhiên, mà đúng hơn là có ai đó tác động vào.
Khi cậu đã quyết định xong, cậu cảm thấy đây chính là lúc để giải phóng sức mạnh của mình.
Thứ sức mạnh mà Yogiri gọi là Giai Đoạn 1 không đủ để giải quyết tình huống này.
Tomochika chắc chắn sẽ cười bò lăn khi nghe thấy điều này, nhưng Yogiri vẫn luôn tự coi mình là con người bình thường.
Đó là bởi cậu có thể coi khả năng cảm nhận nguy hiểm và năng lực tức tử của mình như một sự trùng hợp.
Nếu cậu muốn, đối phương chắc chắn chết ngay lập tức. Cậu có thể cảm nhận nguy hiểm và tránh nó.
Nói một cách khách quan, dù nó trông không bình thường và cũng khá gượng ép, nhưng cậu vẫn có thể coi mọi thứ như một sự trùng hợp.
Thế nhưng, chắc chắn không một con người bình thường nào có thể thoát khỏi tình huống này.
--Nhưng thế giới này có ma thuật. Nên chắc cũng sẽ có ai đó làm cách này giống mình thôi.
Yogiri muốn được giống con người hết sức có thể. Cậu tự nhủ với mình điều đó trong khi kích hoạt năng lực Giai Đoạn 2.
Như thể trong trái tim cậu có những ổ khóa, và cậu chỉ đang lần lượt mở từng cái một và giải phóng sức mạnh của chúng.
Kể từ cái thứ hai, chúng được cài đặt để tự động khóa lại sau một khoảng thời gian.
Đó là bởi cậu cần phải thật cẩn thận từng bước với nó, chỉ một sai lầm nhỏ là có thể dễ dàng hủy diệt thế giới. Nó chính là lí do cậu cần phải cẩn thận kể từ phong ấn thứ hai.
Yogiri bình tâm sẵn sàng và liền tháo gỡ phong ấn thứ hai.
--Dừng trọng lực. Mà, nếu mình không cẩn thận, trọng lực của thế giới này sẽ biến mất mất.
Để khống chế khu vực ảnh hưởng là một điều cực kì khó nhất là khi nó liên quan đến hiện tượng hay khái niệm mà không có hình dạng cụ thể. Đó là lí do cậu ngần ngại khi giết ‘không gian’ bên trong tòa tháp phong ấn ác ma.
Hơn nữa, liệu có thật sự lực hút của thế giới này cũng là trọng lực không?
Liệu có đúng khi giết thứ mà cậu không chắc chắn không?
Lỡ như giết trọng lực chỉ khiến cho chuyển động biến đổi đều trở thành chuyển động đều thì sao.
Yogiri băn khoăn về điều này một lúc rồi gạt nó sang một bên. Đó là điều cậu đã từng nghĩ đến khi trước nên giờ có nghĩ thêm cũng chẳng có tác dụng gì.
“Phiền phức thật đấy. Thôi thì mình sẽ chỉ giết ‘động lượng của mình’ thôi vậy.”
Đó chỉ là những lời nói xuông.
Nhưng giờ Yogiri đã có thể làm vậy, bởi cậu bây giờ đã đạt đến Giai Đoạn 2.
Ngay lúc ấy, cậu lập tức giết thế năng xung quanh mình.
Với cách này, dù có là loại lực nào hoạt động cũng không quan trọng.
Thứ gì chết và hiện tượng gì xảy ra, tất cả đều phụ thuộc vào nhận thức của Yogiri.[note22322]
Sức mạnh của cậu kích hoạt và tốc độ của cậu lập tức bắt đầu giảm mạnh.
Rồi cậu nắm lấy David đang rơi bên cạnh mình. Và ngay khi họ chạm đất cũng là lúc tốc độ của họ giảm xuống không.
Khi họ đã hạ cánh an toàn, phong ấn lập tức đóng lại và cậu trở lại Giai Đoạn 1. Yogiri không kìm được tiếng thở dài khuây khỏa. Nếu cứ để nó mở quá lâu thì thật không tốt chút nào.
“Anh trông không ổn lắm nhỉ.”
Cậu nhẹ nhàng đặt David xuống đất.
David ban đầu có lẽ đã tỉnh lại đôi chút. Nhưng anh giờ đã bị thương do ngã từ vách đá. Anh có lẽ đã bị gãy xương.
Khi cậu nhìn quanh, khung cảnh chung quanh có lẽ là thứ đáng ngạc nhiên nhất.
Nó là một cánh đồng đầy hoa nằm trong một khu rừng, và mọi thứ đều ngập tràn màu sắc.
Cỏ, cây, hoa, sông suối, và cả bầu trời đều như thể được tô vẽ bởi những sắc màu cực kì hào nhoáng.
Những hàng cây xoắn đến mức khó tin và nấm cũng lớn đến kinh hãi. Và những bông hoa chung quanh trông cũng nở theo cách cực kỳ bất thường.
Sau khi kiểm tra xung quanh xong, Yogiri xác định rằng không có cách nào để leo lên ngay lập tức, thế nên cậu lấy điện thoại của mình ra.
『Alo, này! Cậu đang ở đâu vậy!? Bọn tôi đang gặp rắc rối đây này!』
Cậu gọi điện và lập tức Mokomoko bắt máy.
Họ nhanh chóng giải thích tình hình bây giờ cho nhau nghe.
Về phía Mokomoko, có vẻ như Shion đã xuất hiện và bắt họ phải giết hại lẫn nhau.
“Tôi sẽ cố tìm cách quay lại. Vậy được không?”
“Vẫn còn thời gian trước khi cái trò chém giết đó bắt đầu. Nhưng một khi nó đã bắt đầu thì khó làm được gì lắm.”
Khi đối đầu với phước lành hiền giả, võ thuật của Tomochika sẽ không đủ đánh bại bọn họ.
“Gọi cho tớ nếu có chuyện xấu xảy ra, tớ sẽ giúp cho.”
“Cậu định sẽ làm gì?”
“Thì, nói chung là tớ có cách, chỉ là không muốn phải xài nó cho lắm thôi.
“Được rồi. Nhưng mà nhanh lên đó!”
Cuộc gọi kết thúc.
Cậu quyết định sẽ đi vào rừng, nhưng rồi đột nhiên lại nghe thấy rất nhiều tiếng động phát ra gần đó.
Ai đó đang hét lên và chạy về phía nhau.
“ĐỪNG MÀ!!! Chẳng phải cô tha cho tôi rồi sao!? Tại sao lại còn tấn công tôi nữa!?”
Một giọng nói quen thuộc.
Và chủ nhân giọng nói đó nhanh chóng chạy ra khỏi rừng và lộ diện.
“Ểểểể!!”
Người xuất hiện là một cậu bé mũm mĩm, cậu chống tay ngã xuống ngay khi nhìn thấy Yogiri. Và cậu tiếp tục trượt dài trong tư thế đó. (Zard: nhiều khi phục thằng này vler :V)
Yogiri nhìn thấy cậu và nhớ ra gì đó.
“Hanakawa đấy à? Cậu làm gì ở đây vậy?”
“Tôi mới là người phải hỏi câu đó đấy!”
Cậu bé đó chính là Hanakawa Daimon, bạn học của cậu.
“Nói mới nhớ, hình như hồi trước tôi có bảo nếu gặp lại thì tôi sẽ giết cậu đúng không?”
Yogiri chỉ có lờ mờ kí ức về cuộc gặp với Hanakawa, có lẽ vì cậu không hứng thú vì với cậu cho lắm.
“Làm gì có đâu cơ chứ! Cậu chỉ bảo tôi vô rừng ở thôi mà!”
“Thế à? Dị sao cậu lại ở đây?”
Yogiri bắt đầu nhớ lại.
Hanakawa khi trước đã trở lại vì Tomochika, người đã bị bỏ lại trên xe buýt.
Yogiri đã giết hai người đi cùng cậu. Đó cũng là lúc Hanakawa phải đeo vòng cổ nô lệ và trở thành nô lệ của cậu.
Sau đó Yogiri bắt Hanakawa nộp hết đồ có giá trị ra rồi lệnh cho cậu vào rừng chờ.
Tiếp đó, họ lại gặp nhau ở tòa tháp quỷ vì lí do nào đó, và cậu lại tiếp tục bảo cậu vô rừng chờ tiếp.
“Um… đó là bởi…”
Hanakawa vừa bò cúi đầu vừa lẩm bẩm gì đó rồi lẻn ra sau Yogiri.
Khi Yogiri còn đang ngạc nhiên bởi khả năng điệu nghệ quái dị này, một thứ gì đó đi ra từ phía khu rừng.
Thứ xuất hiện là một cục tròn bán trong suốt.
Nó không có hình dạng và nhìn giống thạch, nó lớn đến nỗi bạn sẽ phải ngửa cổ lên nếu muốn nhìn hết nó. Bên trong đó còn có gì đó giống như rác thải. Nhìn về phía khu rừng, cứ như thể mọi thứ trên đường đi của nó đều bị tan chảy. Có lẽ nó đã hấp thụ những thứ đó vào trong người.
Bởi không có dạng rắn nên có những thứ trông như chân mọc ra khắp cơ thể nó giúp nó di chuyển.
Rất nhiều thứ như vậy đang đi ra từ phía khu rừng.
“Chết đi.”
Yogiri cảm thấy sát ý từ chúng nên đã sử dụng sức mạnh.
Cục thạch lập tức mất hết sức mạnh và từng phần bắt đầu rớt xuống. Thứ duy nhất còn lại là một đống rác thải.
“Cậu đúng là điên như thường mà!”
Hanakawa hét lên từ phía sau lưng cậu.
“Rồi sao?”
Yogiri bảo cậu tiếp tục câu chuyện còn đang dang dở.
“À phải, chuyện là…”
Có lẽ rất khó để nói nên Hanakawa chưa thể bắt đầu.
“Quay mặt qua đây này. Nếu cậu định lừa tôi thì sao phải sợ cơ chứ? Cậu nên biết tiếp tục nói dối về một thứ đã rõ rành rành ra đây là không dễ chút nào đâu.”
Đến nước này, Hanakawa có vẻ đã hiểu không còn cách nào khác. Và rồi cậu bình tĩnh bắt đầu giải thích trong khi ngồi quỳ trên đất.
“Ummm. Chuyện dài lắm, nhưng đã có nhiều thứ xảy ra khi chúng ta chia tay…”
“Mà thôi kệ đi. Tôi có chuyện khác quan trọng hơn là ngồi nghe cậu.”
“Cậu chỉ quan tâm mỗi mình thôi! Đồ khốn!”
“Vậy đây là tầng bảy, và tôi muốn trở lại tầng sáu. Cậu biết cách nào không?”
“Cậu nói gì kì thế? Không phải chỉ cần quay lại đường cũ là được à?”
“Tôi rớt xuống đây mà, làm sao quay lại được chứ.”
“Vậy sao cậu còn sống!?”
“Tôi giết động lượng của mình.”
“Ugh. Cái gì cậu cũng nói được hết nhỉ!”
“Vậy, sao cậu xuống được đây Hanakawa?”
“Um, chuyện dài lắm, nhưng trở lại cũng dễ thôi. Có một con đường tắt cậu có thể dùng để đi khắp ma giới này.”
“Được rồi, dẫn tôi tới đó đi.”
“Đ-được thôi. Cái đó dễ thôi, nhưng có chuyện đang xảy ra ở tầng bảy này. Mấy cái đống thạch đó ở khắp mọi nơi. Thế nên cậu phải bảo vệ tôi nếu muốn đi…”
“Đương nhiên. Để cậu chết thì tôi biết đi đâu giờ.”
“Đùa nhau à? À mà thôi, cứ coi như tôi chưa từng nói gì vậy.”
Hanakawa đứng dậy.
Khi cậu chuẩn bị di chuyển, Yogiri lập tức ngăn lại.
“Chờ chút, mang người này đi theo giùm tôi.”
“Ồ! Còn một người nữa à!? Mà sao cậu lại nhờ tôi!? Sao cậu không tự làm đi!?”
“Tôi đang bảo cậu mang đi giùm.”
“Tại sao cơ chứ!?”
“Thì cậu cấp 99 mà. Chuyện này có là gì đâu cơ chứ. Với lại, cậu có thể dùng ma thuật phục hồi giúp tôi được không?”
“Ggg… sao lại là mình chứ… và tên này....”
Hanakawa rên rỉ nhưng vẫn sử dụng ma thuật phục hồi. Có lẽ nó đã chữa lành vết thương của David, nhưng anh vẫn không tỉnh dậy. Và thế là Hanakawa phải miễn cưỡng cõng anh đi.
“Mà cũng không xa lắm đâu. Dù gì thì tôi cũng đang đi đến đó mà, thậm chí ngay khi bị bọn kì lạ kia đuổi theo.”
Yogiri đi theo Hanakawa.
Họ lại tiến vào rừng và đi thêm một lúc đến khi gặp vách đá.
Đây chính là bìa tầng bảy.
Khi họ đến đây, họ tiếp tục đi dọc theo vách đá.
“Mà lạ thật, sao tự nhiên mấy thứ thạch trườn bò đó ngừng di chuyển rồi?”
“Vì tôi đã giết hết chúng.”
Có lẽ những thứ đó có thể cảm nhận sự hiện diện của họ, bởi chúng cứ lần lượt xuất hiện hết con này đến con khác.
Và rồi Yogiri cũng đã giết bất cứ con nào cậu phát hiện.
Bởi chúng đến từ tất cả mọi hướng nên Hanakawa có lẽ không thể một mình kháng cự.
“Ồ! Cậu thật đáng tin cậy mà! Nhưng ít ra cậu cũng nên tỏ vẻ lo lắng một chút chứ.”
“Nói về lo lắng thì sao cậu nói nhiều thế? Đúng là phiền phức.”
“Giờ mà còn hỏi cái này à!? À mà, um, nói chung tôi có lí do để như vậy.”
“Sao cũng được. Tôi không quan tâm.”
“Thế thì đừng có hỏi!”
Cuộc nói chuyện cứ tiếp tục, và họ có vẻ đã đến được đích.
Có một cánh cửa bằng sắt nằm trên bức tường đá.
“Hehe! Tôi giờ là người cai trị ma giới rồi đó!”
Khi Hanakawa lại gần, cánh cửa tự động mở ra.
Có vẻ như chỉ có người cai trị mới có thể mở nó.
Không gian bên trong khá nhỏ, có dạng hình vuông. Nó có lẽ là một loại thang máy nào đó.
“Giờ thì, cậu muốn đến tầng sáu phải không? Tôi thì lại muốn nhanh chóng ra khỏi đây, nên tôi sẽ thả Takatou ở tầng sáu rồi tôi sẽ lên tầng một luôn…”
“Nhưng cái này không thể điều khiển mà không có cậu đúng không? Vậy nên cậu phải đi với tôi.”
“Chết tiệt!”
Hanakawa tái mặt.
Nếu như người có năng lực dịch chuyển chết ở tầng sáu, thì Yogiri sẽ mất đi phương pháp duy nhất để trở lại.
Và bởi giờ nó có vẻ sắp như vậy, nên Yogiri không thể để Hanakawa đi đâu được.
-----------
Zard: Xin chào các bạn, các bạn cách li có vui ko, riêng trans thì rất vui vì đường dạo này vắng bỏ mịa ra, nên ra ngoài sướng vler.
Còn vì lí do hôm nay tự dưng ném mìn là vì...rảnh quá mà :))
Với lại khi đọc chap 11 thì trans có thấy bảo main đã mở phong ấn thứ 2 nên lập tức phải dịch đến đoạn này cho nhanh để không bị mất hứng :))