Nghe Du Trì nói, Ngôn Dục nhìn vẻ mặt thoải mái của cậu, có chút ngạc nhiên: "Em không muốn biết Mộc Lăng là ai sao?"
Du Trì nhìn anh: "Không muốn."
Tuy rằng Du Trì cũng rất tò mò, nhưng từ trong lời nói của Li Hựu ít nhiều gì cậu cũng đoán được, cái tên Mộc Lăng đối với Ngôn Dục hay Li Hựu đều rất trầm trọng.
Ít nhất là không có kết cục HE.
Du Trì không muốn nhắc lại chuyện quá khứ, người sống phải hướng về tương lai.
Đáp án của Du Trì có chút ngoài dự liệu của Ngôn Dục, anh bỗng nhiên cười khẽ một tiếng.
Du Trì rất ít khi nhìn thấy Ngôn Dục cười, đột nhiên không kịp chuẩn bị mà nhìn thấy Ngôn Dục cười hơi cong mắt, trong nháy mắt cậu hoảng thần.
Ngôn Dục: "Vậy khi nào em muốn biết thì có thể hỏi."
Du Trì sững sờ gật đầu: "Dạ."
Ngôn Dục: "Cách xa Li Hựu một chút."
Du Trì: "Tại sao?"
Nói thật, ấn tượng của Du Trì với Li Hựu rất tốt, hơn nữa y cho cậu một cảm giác quen thuộc khó giải thích được.
Ngôn Dục: "Y có ý đồ xấu."
Du Trì cũng bị bộ dáng này của Ngôn Dục chọc cười.
Dường như cậu nghe được vị chua.
Tâm tình Du Trì cũng tốt lên mấy phần.
......
Lúc Ngôn Dục và Du Trì trở về Phi nhân loại, bọn Tiêu Ny và Tập Lang mang Tiểu Xử Thử ra ngoài ăn cơm vẫn chưa về, Kim Ngao thấy hai người trở về, nhìn phía sau không thấy Li Hựu.
Kim Ngao bắt đầu não bổ, trong lòng nghĩ có phải là Li Hựu bị Ngôn Dục giải quyết rồi hay không.
Dù sao thì y cũng muốn đào góc tường nhà lão đại.
Ngôn Dục dừng bước, quay đầu lại nhìn Du Trì: "Nếu chút nữa Li Hựu quay về, em đừng để ý tới y là được."
Du Trì cười với Ngôn Dục: "Dạ."
Sau khi Ngôn Dục lên lầu, Kim Ngao mới dám tới gần Du Trì.
Nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của Kim Ngao, Du Trì bất đắc dĩ nhìn hắn: "Anh muốn nói gì cứ nói thẳng đi, đừng dùng vẻ mặt đó nhìn tôi."
Kim Ngao: "Du ca, tình huống của cậu và lão đại là như thế nào?"
Trước đây Kim Ngao còn gọi Du Trì là Tiểu Trì Tử, bây giờ cố kỵ Ngôn Dục, đổi giọng gọi là Du ca.
Du Trì dở khóc dở cười, hỏi ngược lại: "Tình huống như thế nào là sao?"
Kim Ngao liền trưng vẻ mặt cậu đừng gạt anh ra, nhỏ giọng hỏi: "Cậu và lão đại, thật sự thành?"
Bây giờ Kim Ngao cũng không nghĩ Ngôn Dục có phải lão tâm cơ hay không, bởi vì trong lòng hắn, Ngôn Dục và Du Trì đều là kiểu chớp mắt liền cong vòng.
Nghe Kim Ngao nói, Du Trì nhìn hắn: "Suy nghĩ lâu như vậy mà anh chỉ muốn hỏi tôi vấn đề này?"
Kim Ngao: "A, vấn đề này thì làm sao?"
Không chờ Du Trì trả lời, Kim Ngao lại hỏi: "Cậu thành thật nói cho anh biết đi, có phải cậu ở sau lưng anh nói chuyện yêu đương với lão đại rồi hay không?"
Du Trì nhìn hắn: "Cái gì mà sau lưng anh?"
Kim Ngao đổi giọng rất nhanh: "Vậy thì là trước mặt."
Du Trì: "Anh nghĩ nhiều rồi."
Kim Ngao trợn to mắt: "Thật sự?"
Du Trì gật đầu: "Còn thật hơn trân châu của Bạng Tinh."
Ánh mắt Kim Ngao vẫn hoài nghi, nhưng ánh mắt Du Trì rất bình tĩnh, không giống như là đang nói dối hắn.
Du Trì cũng không cần phải lừa hắn.
Kim Ngao lấy tay sờ cằm, bộ dáng trầm tư, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Không phải chứ."
Đứng gần như vậy, Du Trì đương nhiên nghe được hắn nói thầm, có chút buồn cười lắc đầu một cái.
Trong lòng Du Trì, tình huống hiện giờ của cậu và Ngôn Dục tối đa xem như là đang mập mờ, hai người đều không có chọc thủng tầng cửa sổ giấy kia, còn một khoảng nữa mới đến giai đoạn nói chuyện yêu đương.
Mặc dù Du Trì chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, thế nhưng những giai đoạn trong quá trình yêu đương cậu vẫn biết đại khái.
Hai người cùng đi dạo phố nè, đi ăn nè, yêu tha thiết mới hôn hôn, đúng không ta?
Ít nhất thì cũng phải có một câu em thích anh/anh thích em đúng không?
Nói tóm lại, Du Trì cảm thấy mình và Ngôn Dục vẫn chưa nói chuyện yêu đương.
Tuy rằng trong lòng cậu rất muốn.
Buổi chiều Li Hựu không xuất hiện, Du Trì cũng không biết sau này y có đến nữa hay không, hỏi Kim Ngao, Kim Ngao cũng nói không biết.
Nguyên văn của Kim Ngao là – Li Hựu vô cùng tự lập, tính cách, hành vi lẫn cử chỉ đều khiến người ta nhìn không thấu, không biết y nghĩ gì làm gì, cho nên anh cũng không biết sau này Li Hựu có còn đến hay không.
Sau khi nói xong Kim Ngao bình tĩnh nhìn Du Trì, tò mò: "Quan hệ giữa cậu và Li Hựu là như thế nào?"
Du Trì: "Quan hệ mới quen biết hôm nay."
Kim Ngao suy nghĩ một chút, thay đổi câu hỏi: "Quan hệ giữa cậu và Mộc Lăng kia là như thế nào?"
Trong lòng Kim Ngao thiên về quan hệ kiếp trước kiếp này, tái thế đầu thai.
Du Trì: "Anh còn không biết thì sao tôi biết được."
Kim Ngao sống hơn một ngàn năm mà còn không biết, Du Trì là một người bình thường hai mươi mấy tuổi làm sao biết được.
Kim Ngao nghe xong, ánh mắt có chút ghét bỏ nhìn Du Trì: "Sao cậu lại hỏi một không biết ba như vậy chứ?"
Du Trì nhún vai một cái: "Trách tôi?"
Kim Ngao đỡ trán: "Xin lỗi, trách anh đây."
Được rồi, là hắn không nên hỏi.
......
Giờ tan làm, Du Trì mới vừa dọn đồ xong chuẩn bị về, Ngôn Dục đúng lúc từ trên lầu đi xuống.
Kim Ngao và Tiêu Ny thấy vậy, vô cùng tự giác lên tiếng chào hỏi rồi nhanh chóng chuồn lẹ.
Ngôn Dục nhìn Du Trì, nhẹ giọng hỏi: "Về không?"
Du Trì cười đáp: "Về ạ."
Du Trì không hỏi Ngôn Dục đi hướng nào, Ngôn Dục cũng không nói, cuối cùng anh đi cùng hướng với Du Trì đến tàu điện ngầm.
Du Trì biết Ngôn Dục lái xe đi làm, nhưng cuối cùng hai người vẫn ngồi tàu điện ngầm.
Cũng không biết hôm nay may mắn hay sao, mặc dù là giờ tan tầm cao điểm thế nhưng tàu điện ngầm không có mấy người, sau khi vào trạm Du Trì cũng sửng sốt.
Ngôn Dục nhìn Du Trì, hỏi: "Làm sao thế?"
Du Trì hoàn hồn, cười: "Không có gì, em chỉ cảm thấy lạ là sao hôm nay ít người vậy."
Trước đây vào giờ tan tầm thì trong toa xe đều chen chúc như hộp cá mòi vậy, không nắm được vào tay vịn là bị chen ngã ngay.
Bởi vì xung quanh đều là người.
Sau khi nói xong Du Trì bỗng nhiên nhớ tới Ngôn Dục lúc bình thường rất ít khi phải chen chúc trên tàu điện ngầm, vì vậy giải thích: "Bây giờ là giờ cao điểm, lúc bình thường phải xếp hàng dài đến cầu thang bên kia, còn quanh co khúc khuỷu nữa."
Ngôn Dục nhìn theo ngón tay Du Trì chỉ về phía bên kia.
Thật ra Du Trì cũng không nghĩ sai, lúc bình thường Ngôn Dục rất ít đi tàu điện ngầm, lần đi tàu điện ngầm gần nhất là lúc tàu điện ngầm còn chưa thông dụng như bây giờ.
Lúc đó Ngôn Dục xem báo thấy trên đó nói tốc độ của tàu điện ngầm nhanh như bay, có chút ngạc nhiên, cho nên ẩn thân đi thử.
Kết quả là tàu điện ngầm không có nhanh như bay.
Đương nhiên, tàu điện ngầm bây giờ đã được nâng cấp sửa đổi không ít mới có tốc độ như thế này, hơn nữa còn có nhiều hạn chế.
Nhìn gương mặt mang theo ý cười của Du Trì, cuối cùng Ngôn Dục vẫn không nói gì, chỉ gật gật đầu: "Ừm, nhìn có vẻ ít người."
Sau khi lên tàu, Du Trì nhìn vị trí trống trong toa xe không có ai ngồi, kéo Ngôn Dục đến ngồi xuống.
Ngôn Dục cũng tùy ý để Du Trì kéo mình, sau khi ngồi xuống, Du Trì lại đột nhiên mím môi cười cười.
Đối diện với ánh mắt của Ngôn Dục, trong nháy mắt ý cười trong mắt Du Trì càng nhiều hơn: "Anh còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?"
Vừa nghĩ tới bộ dáng của Ngôn Dục lúc cậu gọi anh là khốc ca, Du Trì liền muốn cười.
Ngôn Dục gật gật đầu: "Nhớ."
Du Trì tò mò: "Cuối cùng anh xử lý chồn hôi kia như thế nào?"
Bây giờ nghĩ lại, Du Trì cảm thấy tiểu thư chồn hôi cũng thật xui xẻo, vừa ra đường đã gặp phải đại yêu cấp bậc như Ngôn Dục, một câu cũng chưa kịp nói đã bị giải quyết.
Vừa nghĩ tới chồn hôi kia táy máy tay chân với Du Trì, biểu tình của Ngôn Dục cũng phai nhạt đi mấy phần: "Trên người ả gánh mạng người, anh phế bỏ tu vi của ả, ném ả vào núi sâu."
Bây giờ vẫn còn rất nhiều yêu quái không quen sống trong xã hội con người, cho nên sống trong núi sâu, chồn hôi bị phế bỏ tu vi còn có thể sống sót hay không hoàn toàn phải dựa vào vận mệnh của ả.
Du Trì nghe vậy sững sờ: "Nghiêm trọng như vậy sao? Ả làm người khác bị thương?"
Ngôn Dục chậm rãi lắc đầu: "Không, ả ăn thịt người."
Du Trì: "..."
Du Trì trầm mặc, không nói.
Ngôn Dục thấy vậy, nói sang chuyện khác: "Buổi tối chuẩn bị ăn gì?"
Du Trì nghe xong quay đầu nhìn anh, vừa đùa vừa thật hỏi: "Em mua nguyên liệu về tự nấu, anh có muốn nấu cùng em không?"
Sắc mặt Ngôn Dục nháy mắt chần chừ, không trả lời ngay lập tức.
Du Trì thấy vậy cho là anh không muốn, trong lòng có chút thất lạc, vừa định mở miệng giải thích nói mình giỡn thôi, Ngôn Dục liền rất nghiêm túc hỏi cậu: "Lần đầu anh đến nhà, có cần mua gì không?"
Du Trì: "???"
Cái gì cơ? Đến nhà?
Du Trì vốn dĩ cho là mình chỉ tùy ý mua đồ về nấu cơm mà thôi, không nghĩ rằng Ngôn Dục lại nghiêm túc như vậy.
Đối với biểu tình nghiêm túc của Ngôn Dục, Du Trì cảm thấy nóng mặt, nhanh chóng giải thích: "Không phải, chỉ ăn một bữa cơm thôi, lúc bình thường chỉ có một mình em."
Đến nhà cái gì, đó không phải là nói đến việc ra mắt người lớn trong nhà sao?
Lần đầu tiên Du Trì cảm thấy năng lực chấp hành của Ngôn Dục mạnh như vậy.
Còn chưa xác định quan hệ mà đã nghĩ tới chuyện đến nhà.
Sau khi xuống tàu điện ngầm, Du Trì và Ngôn Dục đi đến siêu thị lớn nhất gần đó.
Tuy rằng ngoài miệng Du Trì nói chỉ tùy tiện ăn một bữa, thế nhưng cũng là lần đầu Ngôn Dục đến, không thể quá đơn giản qua loa được.
Hai người vào siêu thị, trong lòng Du Trì bắt đầu nghĩ bữa tối nấu món gì, còn Ngôn Dục thì đẩy xe mua sắm tới.
Lúc hai người đứng trước quầy rau, Du Trì bừng tỉnh phục hồi tinh thần lại, liếc mắt nhìn Ngôn Dục bên cạnh.
Bộ dáng bây giờ của hai người thật giống người yêu cùng nhau đi siêu thị...
Ngôn Dục thấy Du Trì bỗng nhiên dừng trước quầy củ cải trắng không đi, vì vậy cũng dừng bước hỏi: "Muốn ăn củ cải hả?"
Nghe giọng Ngôn Dục, trong nháy mắt Du Trì hoàn hồn lại, cậu cúi đầu nhìn củ cải trắng ít nhất cũng hơn ba cân trên quầy, lắc đầu một cái: "Không muốn ăn."
Không cần biết là cà rốt, củ cải trắng hay củ cải đỏ, Du Trì chỉ có thể ăn củ cải muối chua, những món khác dù là hầm, xào hay luộc thì cậu đều không thích.
Dù sao củ cải hầm không so được với củ sen, xào lên còn mang vị ngọt, không bằng xào củ sen.
Nghĩ tới đây, Du Trì quay đầu nhìn Ngôn Dục: "Anh thích ăn canh sườn củ sen không?"
Nói xong Du Trì liền liếc nhìn kệ hàng bắp ngô bên cạnh, nói tiếp: "Canh sườn củ sen và bắp cũng được lắm."
Đồ ăn phức tạp Du Trì không biết làm, cậu thành thạo nhất là hầm bằng nồi áp suất, chỉ cần bỏ hết nguyên liệu vào nồi, bấm nút là có thể chờ ăn.
Ngôn Dục cười cười: "Được, nhưng anh không biết nấu."
Du Trì hơi ưỡn ngực: "Em nấu, em biết nấu."
Ánh mắt Ngôn Dục nhu hòa nhìn Du Trì có chút kiêu ngạo, anh gật đầu: "Vậy anh phụ em rửa đồ ăn."
Du Trì nghe xong vừa lựa bắp ngô vừa cười: "Ngôn ca, anh còn biết rửa rau nha."
Du Trì còn tưởng rằng Ngôn Dục là người mười ngón tay không dính nước mùa xuân.
Ngôn Dục học theo bộ dáng Du Trì cũng cầm bắp ngô lên xem, nghe Du Trì nói vậy thì mở miệng: "Sau này cũng không thể luôn để một mình em nấu, anh có thể học."
Sau này...
Hai chữ này Ngôn Dục nói rất nhẹ nhàng, khiến cho tâm hồn của Du Trì cũng bay theo.
So với việc trịnh trọng cam kết, ngữ khí vô cùng tự nhiên lúc này của Ngôn Dục càng có thể tác động tới trái tim của Du Trì.
Du Trì mím mím môi, đáy mắt hiện lên ý cười rõ ràng.
Có chút vui vẻ...
Hết chương .
Tác giả có lời muốn nói:
Ăn Cá: Được rồi, em thừa nhận, em không chỉ vui vẻ một chút.
Edit + Beta: Ngáo
Đã đăng: : - //.