Ngôn Dục thấy Du Trì nắm bắp ngô trong tay đến xuất thần, bắp ngô rất non đã bị Du Trì bấm đến ứa ra nước.
Thấy cậu thất thần rõ ràng, Ngôn Dục cười cười, rút bắp ngô trong tay cậu ra.
Trong tay trống rỗng, Du Trì đột nhiên hoàn hồn, quay đầu nhìn Ngôn Dục.
Ngôn Dục cười hỏi cậu: "Em đang nghĩ gì đó?"
Du Trì nhìn bắp ngô trong tay Ngôn Dục, đàng hoàng trịnh trọng trả lời: "Em đang nghĩ bắp này có phải quá non không."
Bắp non luộc ăn ngon hơn, nếu muốn hầm canh thì phải chọn bắp hơi già một chút.
Ngôn Dục nghe vậy cầm lấy bỏ vào túi, vừa cười vừa nói: "Bây giờ em ghét bỏ nó cũng muộn rồi, em chà đạp nó thành như vậy, phải chịu trách nhiệm với nó."
Du Trì nhìn bắp ngô đã vô cùng thê thảm trong tay Ngôn Dục, gật gật đầu: "Ừm, phải chịu trách nhiệm."
Chỉ có hai người, ăn không được bao nhiêu, chọn xong củ sen, lại mua thêm hai trái bắp.
Sau khi mua đồ ăn xong, Du Trì và Ngôn Dục cùng tới khu thịt tươi, cách thủy tinh nhìn vào bên trong, Du Trì như nhớ tới gì đó nhỏ giọng nói với Ngôn Dục: "Trước giờ anh có từng gặp heo yêu không?"
Ngôn Dục gật đầu: "Làm sao thế?"
Du Trì rất tò mò: "Từng nhìn thấy heo yêu, vậy có ảnh hưởng tới việc ăn thịt heo không?"
Ngôn Dục: "Không có."
Du Trì ngẫm lại cũng đúng, chắc chắn Ngôn Dục đã từng gặp đủ loại yêu, nếu đều bị ảnh hưởng thì đồ có thể ăn cũng không còn gì nữa.
Xương sườn là đồ được mua nhiều nhất trong khu thịt tươi, Du Trì tới trễ, những xương sườn còn lại đều là xương bị người ta lựa xong rồi bỏ lại.
Du Trì dùng ánh mắt soi mói nhìn xương sườn, cuối cùng nhìn Ngôn Dục, nói: "Xương sườn này không tươi, hay chúng ta dùng xương khác hầm nha."
Đương nghiên Ngôn Dục không có ý kiến gì: "Em muốn ăn gì cứ mua."
Sau đó Du Trì từ bỏ xương sườn, quay đầu lựa những loại xương khác.
Ngôn Dục đẩy xe đi theo Du Trì, cậu đi tới đâu anh theo tới đó.
Đối với kỹ năng mua thức ăn nấu cơm, nhiều năm sống như vậy Ngôn Dục vẫn chưa thắp sáng được skill này.
Nhưng gọt hoa quả thì không thành vấn đề.
Du Trì chọn mấy khúc xương ngon, nhờ nhân viên bán hàng chặt thành khúc, trong lúc nhân viên chặt xương, Du Trì quay đầu truyền thụ kinh nghiệm cho Ngôn Dục: "Xương để hầm không cần chặt quá nhỏ, như vậy trong lúc hầm thịt sẽ rớt khỏi xương, vậy thì gặm xương không còn ngon nữa."
Trước đây Ngôn Dục chỉ biết ăn, lúc đi siêu thị cũng rất ít khi nhìn qua quầy rau dưa hay khu thịt tươi, đồ ăn cũng có người đưa đến bàn, làm sao biết được những chuyện này.
Cho nên nghe Du Trì nói xong, Ngôn Dục suy tư gật gật đầu: "Được, anh nhớ."
Du Trì thấy bộ dáng đàng hoàng trịnh trọng của Ngôn Dục, trong lòng vui vẻ, sau đó nói: "Vậy lần sau anh có thể tới mua thức ăn."
Ý tứ trong lời nói của Du Trì rất rõ ràng, Ngôn Dục có chút kinh ngạc nhìn về phía cậu.
Du Trì không nhìn anh, cúi đầu làm bộ như đang chọn móng giò.
Ngôn Dục nhìn đoạn gáy nhỏ Du Trì lộ ra, bị ánh đèn chiếu vào càng trắng nõn.
Ngôn Dục một tay đẩy xe, một tay khác buông thõng bên người, ngón tay không tự chủ được mà động đậy.
Anh muốn sờ lên cổ của Du Trì một chút.
Thế nhưng Ngôn Dục biết, rất có thể là vì câu nói vừa nãy mà Du Trì ngại ngùng, cho nên ý nghĩ của anh chỉ ở trong lòng, không biến thành hành động.
Sau khi nói xong câu vừa rồi, trong lòng Du Trì cũng có chút hối hận, hối hận mình đang suy nghĩ sâu xa đến việc hai người cùng nấu cơm, cũng có chút mong đợi.
Mong đợi Ngôn Dục đáp lại.
Cho nên đừng nhìn thấy Du Trì làm ra vẻ nghiêm túc lựa móng giò, thế nhưng móng giò như thế nào Du Trì không có nhìn kỹ.
Tâm tư của cậu không đặt trên móng giò.
Giữa hai người trầm mặc vài giây, trong lúc Du Trì bắt đầu căng thẳng, cậu nghe Ngôn Dục bỗng nhiên nở một nụ cười nhẹ vô cùng, sau đó nhẹ nhàng nói: "Được, sau này anh mua thức ăn."
Du Trì cảm thấy giọng nói của Ngôn Dục chắc chắn có ma lực, sau khi nghe cậu cảm thấy lỗ tai mình nóng lên.
Trong lòng Du Trì rất nghi hoặc – từ lúc nào mà mình lại dễ dàng cảm thấy ngượng ngùng như vậy?
Trong lúc Du Trì ngại ngùng sờ cổ không biết phải nói gì thì nhân viên bán hàng đã xử lý xương xong đưa túi tới giải cứu cậu.
Du Trì vừa nói cảm ơn vừa đưa tay nhận xương, dư quang nhìn lướt qua giá cả rồi cười nói với Ngôn Dục: "Giá cả rất phải chăng, nhiều xương như vậy mà chỉ có hai mươi mấy đồng."
Được lợi hơn so với mua xương sườn nhiều.
Ngôn Dục biết Du Trì đang cố ý nói sang chuyện khác, cũng không nói nhiều, chỉ cười gật gật đầu.
Không giống bọn Kim Ngao, Ngôn Dục sống nhiều năm như vậy tích lũy được rất nhiều tiền tài, là một con số vô cùng khả quan, chớ nói chi là mấy đồng.
Nếu có nhãn mác, thì cái nhãn sáng nhất trên người Ngôn Dục là mạnh, cái thứ hai là có tiền.
Cho nên trong mắt Ngôn Dục, mỗi ngày ăn sáng đơn giản ven đường hay là ăn sườn bò gan ngỗng trong nhà hàng năm sao cũng không có gì khác nhau.
Nhưng mà trong lòng Ngôn Dục bất kể là quán cơm ven đường hay nhà hàng cao cấp, cũng không sánh bằng bữa cơm Du Trì tự tay nấu.
Chỉ cần là ở cùng Du Trì, cái gì cũng tốt.
Sau đó Du Trì và Ngôn Dục đi mua các loại gia vị như hành, gừng, tỏi, bát giác,...!rồi chuẩn bị về nhà.
Lúc đi tính tiền ngang qua khu đồ uống, Du Trì dừng bước, quay đầu nhìn Ngôn Dục, hỏi: "Anh muốn uống gì không? Coca? Hay Sprite?"
Ngôn Dục nhìn cậu: "Em muốn uống gì?"
Sau khi Du Trì nghe vậy lấy mấy lon Coca: "Vậy thì uống Coca đi."
Thanh toán tiền xong, Du Trì chỉ về phía bên phải: "Nhà em ở bên kia, tiểu khu khá cũ, cho nên vị trí không được tốt lắm, phải đi bộ thêm một đoạn nữa."
Ngôn Dục đã tới nhà Du Trì nhiều lần: "Ừm."
Đoạn đường cũng không dài, cho nên hai người vừa đi vừa nói chuyện, biết Ngôn Dục không nói nhiều, vì không để bầu không khí xấu hổ nên Du Trì chủ động tìm đề tài tán gẫu với anh.
Du Trì: "Có thể là vì tiểu khu cũ, cho nên xung quanh có rất nhiều mèo hoang, nhưng đáng tiếc tụi nó không cho em tới gần."
Đương nhiên là Ngôn Dục biết ân ân oán oán giữa Du Trì với mèo hoang, nhưng anh không có cách nào nói mình biết, trong lúc nghe Du Trì nói tới mèo hoang, anh không biết nên nói tiếp như thế nào.
Cũng không thể nói – à, anh biết, anh là Ngư Tiểu Soái nè.
Cũng may Du Trì không chú ý Ngôn Dục đang trầm mặc, tiếp tục nói: "Ngôn ca, anh biết không, em cho tụi nó ăn chùa uống chùa, kết quả tụi nó đến sờ cũng không cho em sờ, từng đứa từng đứa đều vô tâm vô phế."
Ngôn Dục: "..."
Sau khi nói xong Du Trì còn minh họa mà xoay người một cái, trên mặt có chút ý cười: "Nhưng mà không sao, gần đây có một tiểu soái mèo không biết từ đâu tới, rất mềm mại rất dễ thương, quan trọng nhất là còn cho em ôm ôm hôn hôn nâng cao cao."
Du Trì cũng không nói gì đặc biệt, thế nhưng khi ở cạnh Ngôn Dục, cậu lại không tự chủ được mà nói nhiều hơn.
Giống như gặp phải chuyện gì thú vị, chia sẻ cho Ngôn Dục một mạch.
Sự thực chứng minh Ngôn Dục cũng là một người rất thích hợp để lắng nghe, Du Trì nói đến mặt mày hớn hở, anh chỉ yên tĩnh ôn nhu nhìn cậu chăm chú, chỉ có trong lúc Du Trì cần phụ họa thêm anh mới lên tiếng.
Hai người nói một đường, rất nhanh đã đến nhà Du Trì.
Lúc mở cửa Du Trì còn nghĩ, ở cùng với Ngôn Dục, còn tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu.
Thời gian cũng không còn sớm, sau khi Du Trì vào nhà liền xách đồ ăn vào bếp, còn không quên quay đầu nói với Ngôn Dục: "Em đi nấu cơm, Ngôn ca cứ tùy tiện ngồi."
Ngôn Dục nghe xong gật gật đầu, sau đó nhìn quanh phòng khách một vòng, phát hiện sắp xếp vẫn giống như lần trước không thay đổi gì.
Ngôn Dục cũng không muốn ở phòng khách một mình, quay người đi vào nhà bếp với Du Trì.
Nhà bếp của Du Trì cũng không tính là lớn, biến thành mèo còn đỡ, nhưng mà Ngôn Dục là một người trưởng thành cao to như vậy đi vào liền có vẻ hơi nhỏ.
Thậm chí Du Trì có thể cảm nhận được nhiệt khí của người bên cạnh.
Du Trì chưa từng nghĩ bếp nhà mình lại chật hẹp như vậy.
Ngôn Dục nhìn Du Trì lấy nguyên liệu nấu ăn ra, hỏi: "Cần anh giúp gì không?"
Du Trì suy nghĩ một chút, chỉ vào một cái nồi, nói: "Anh rửa cái nồi này đi, chúng ta phải luộc xương trước, bỏ máu và tạp chất."
Ngôn Dục gật gật đầu: "Được."
Sau khi nói xong Ngôn Dục liền xắn ống tay áo lên đến khuỷu tay, cầm lấy nồi đi đến bên bồn rửa.
Nghe tiếng nước ào ào truyền đến bên tai, Du Trì không nhịn được nhìn Ngôn Dục.
Không thể không nói, lớn lên đẹp trai như vậy, ngay cả động tác rửa nồi bình thường cũng có thể làm thành một bức họa.
Du Trì cảm thấy đối tượng trong lòng mình lại đẹp trai thêm một chút.
Nhận ra được ánh mắt của Du Trì, Ngôn Dục quay đầu, trong giọng nói hơi nghi hoặc một chút, hỏi: "Làm sao vậy?"
Làm yêu nhiều năm như vậy, là lần đầu tiên Ngôn Dục rửa nồi, cho nên anh cũng không biết mình có làm đúng hay không.
Du Trì phục hồi tinh thần lại, lắc đầu: "Không có gì, anh tiếp tục đi."
Sau khi luộc xương xong Du Trì liền xắt rau củ, Ngôn Dục không có gì làm nên đứng bên cạnh xem.
Góc nhìn của mèo rất khác góc nhìn của người, từ độ cao này Ngôn Dục có thể nhìn toàn bộ động tác của Du Trì.
Trong mắt Ngôn Dục, Du Trì đứng dưới ánh đèn nhu hòa không ít, cho nên ánh mắt của anh cũng nhu hòa đi.
......
Khi Du Trì dọn cơm lên đã gần tám giờ tối.
Bữa trưa ăn sớm, bữa tối lại ăn trễ như vậy, nhưng lạ kỳ là Ngôn Dục hay Du Trì đều không thấy đói bụng.
Trong lòng Du Trì tự cười mình, người ta có tình yêu thì uống nước no, còn cậu có tình yêu thì đến nước cũng không cần uống đã no rồi.
Lúc ăn cơm Du Trì cũng không vội động đũa, ánh mắt thiết tha mong chờ nhìn Ngôn Dục chằm chằm.
Ngôn Dục cười cười, cắn một ngụm củ sen, sau đó gật đầu với Du Trì: "Ngon lắm."
Du Trì ở trong lòng cho mình một cái like, sau đó không quan tâm gì nữa mà bắt đầu ăn cơm.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Ngôn Dục rửa bát trong bếp, Du Trì cầm thức ăn cho mèo và nước đi hầu hạ các chủ tử.
Ngôn Dục rửa chén xong đi ra, Du Trì đang ngồi trên ghế salon, trên ban công có hai con mèo đang ăn uống.
Thấy Ngôn Dục đi ra, Du Trì vui vẻ vỗ ghế bên cạnh, nói: "Ngôn ca mau tới nhìn nè, đây là mèo mà lúc nãy em nói với anh đó."
Động tác dưới chân Ngôn Dục dừng lại một chút, sau đó biết nghe lời phải mà ngồi xuống bên cạnh Du Trì.
Du Trì chỉ vào mấy con mèo giới thiệu với Ngôn Dục: "Con màu vàng kia em kêu là Tiểu Hoàng, bên cạnh nó là Tiểu Hôi, còn con kia...!ôi trời, sao tụi nó lại đi về phía này?"
Ngữ khí của Du Trì tràn đầy kinh ngạc, trước đây trừ Ngư Tiểu Soái thì những con mèo khác ăn xong là đi, quay lưng vô tình, phòng khách cũng không bước vào, hôm nay bị sao vậy nhỉ?
Sau đó Du Trì mở to mắt, trơ mắt nhìn mấy con mèo hay xem thường mình đang đi về phía này...
Sau đó bỏ qua cậu đi tới bên chân Ngôn Dục, cọ: "Meo ~"
Đối với Ngôn Dục lại trưng ra bộ dáng nịnh nọt, không có tí cao lãnh như lúc đối với cậu.
Du Trì: "!!!"
Mấy cái đứa mê trai này, tiểu chân giò muối!!.