Một cái bàn tròn, Li Hựu nhất định phải kéo ghế chen chúc đến ngồi bên cạnh Du Trì, mục đích rất rõ ràng.
Nghe Du Trì nói, Li Hựu khẽ hất cằm, nói: "Tôi không thấy chật."
Mình còn cách xa Trì Trì một khoảng bằng hai ngón tay đây này.
Du Trì nhìn y, lại hỏi: "Không nóng sao?"
Trời nóng như thế này, hơi lạnh trong phòng ăn lại không đủ, Li Hựu ngồi gần như vậy, Du Trì cũng có thể cảm nhận được nhiệt khí tản ra từ người y.
Sau khi Li Hựu nghe xong lấy tay quạt quạt cho Du Trì, ngữ khí quan tâm: "Trì Trì nóng sao?"
Kim Ngao cách xa chiến trường bên kia, nghe Li Hựu nói xong lại yên lặng phun tào trong lòng – Du Trì không sợ nóng, đang chê anh phiền đó.
Thấy Li Hựu như vậy, Du Trì có chút không dễ chịu, yên lặng mà di chuyển về phía Ngôn Dục, trả lời: "Không nóng."
Ngôn Dục nhìn Du Trì lại gần mình, gắp cho cậu một miếng sườn xào chua ngọt.
Du Trì quay đầu nhìn anh.
Ngôn Dục bình tĩnh nói: "Đừng để ý tới y, ăn cơm đi."
Ngôn Dục nói xong còn liếc mắt nhắc nhở Li Hựu một cái.
Li Hựu không sợ, trái lại còn khiêu khích nhe răng với anh.
Ngôn Dục dời ánh mắt, nhàn nhạt nói: "Đã hóa hình rồi mà vẫn trẻ con như thế."
Li Hựu nghe vậy ngẩn người, sau đó nhắm mắt lại: "Tôi thích, ai mượn anh quan tâm."
Hàm răng của Ngoa Thú rất sắc nhọn, trước đây lúc Li Hựu dùng hình thú chiến đấu thường thích nhe răng trợn mắt với đối thủ, để tạo áp lực trong lòng đối thủ, không bận tâm đến hình tượng của mình chút nào.
Bởi vì hình thú của Li Hựu nhìn có vẻ nhỏ yếu đáng thương, không có chút uy mãnh dọa người nào, cho nên mới thay đổi một cách hi vọng có thể khiến cho bản thân có vẻ hung ác một chút.
Lâu ngày cũng thành thói quen, sau khi hóa hình Li Hựu vẫn thường không tự chủ được mà nhe răng khi đang dùng gương mặt hiền lành xinh đẹp như vậy.
Nhưng mà trước sau gì vẫn không có chút lực uy hiếp nào cả.
Ngôn Dục không thèm để ý: "Ai thèm quan tâm cậu."
Li Hựu hất mặt về hướng khác: "Cũng không mượn anh xen vào."
Quả nhiên Ngôn Dục nghe xong không để ý tới Li Hựu nữa, cúi đầu ăn cơm, còn gắp đồ ăn ở xa cho Du Trì.
Bởi vì có Ngôn Dục ở đây, toàn bộ quá trình Kim Ngao đều vùi đầu ăn cơm, đồ ăn xa một chút cũng không dám vươn đũa qua.
Có thể nói là rất căng thẳng.
Thời gian nghỉ trưa dài, trước đây Kim Ngao và Du Trì đều vừa ăn vừa nói chuyện, hôm nay có Li Hựu và Ngôn Dục, thời gian ăn cơm Du Trì và Kim Ngao không giao lưu gì được.
Ăn xong một bữa cơm, thời gian ngắn hơn lúc bình thường hơn nửa.
Lúc tính tiền Du Trì nhìn đồng hồ một chút, từ lúc bọn họ ngồi xuống đến khi ăn xong còn chưa tới một tiếng.
Khi trở về Phi nhân loại, Du Trì nhìn Li Hựu một tấc không rời bên người mình, cậu còn chưa kịp nói gì thì Ngôn Dục đã lên tiếng trước: "Cậu còn không đi?"
Nghe Ngôn Dục ra lệnh đuổi khách, Li Hựu ôm lấy cánh tay Du Trì, lắc đầu: "Trì Trì ở đâu tôi ở đó."
Du Trì nghe vậy đầu đầy hắc tuyến, Ngôn Dục nhìn cánh tay Du Trì bị ôm, ánh mắt trầm đi mấy phần.
Bây giờ bốn người bọn họ đứng trên lối đi bộ rất làm người khác chú ý, thêm một đầu tóc trắng của Li Hựu, tỉ lệ quay đầu là trăm phần trăm.
Nghe Li Hựu nói, biểu tình Du Trì có chút lúng túng rút cánh tay của mình về, nói: "Anh ở với tôi làm gì?"
Du Trì vốn muốn nói chúng ta không quen, nhưng mà câu này quá tuyệt tình, nhìn gương mặt kia của Li Hựu, cuối cùng Du Trì vẫn không nói ra.
Li Hựu nhìn Du Trì: "Cậu không muốn ở với tôi sao?"
Du Trì rất ngay thẳng gật gật đầu.
Li Hựu: "..."
Thấy tình huống không đúng, Kim Ngao hắng giọng, lấy dũng khí nhìn Ngôn Dục: "Lão đại, em về trước nha, em còn có việc chưa làm xong."
Ngôn Dục liếc mắt nhìn Kim Ngao, sau đó gật gật đầu: "Ừm."
Sau khi được Ngôn Dục cho phép, Kim Ngao nhìn Du Trì một cái, sau đó chạy trối chết.
Nhìn bóng lưng Kim Ngao, trong lòng Du Trì thầm mắng hắn không có nghĩa khí.
Ngôn Dục kéo Du Trì bên người Li Hựu về phía mình, nói với Li Hựu: "Du Trì phải về làm việc."
Du Trì đứng bên người Ngôn Dục, từ phía sau nhìn sườn mặt anh, cảm thấy hình tượng của đối phương trong lòng mình hình như lại cao to thêm mấy phần.
Cậu không nhịn được cong cong khóe miệng.
Li Hựu nhìn Du Trì lại nhìn Ngôn Dục, lập tức nói: "Tôi cũng trở lại với hai người."
Ngôn Dục liếc mắt nhìn y, ném câu tiếp theo: "Cậu không phải nhân viên của Phi nhân loại."
Sau khi nói xong Ngôn Dục cũng không nhìn vẻ mặt Li Hựu, kéo Du Trì đi.
Li Hựu đuổi theo sát, không phục lắm mà nói với Ngôn Dục: "Đi làm cái gì, tôi thấy anh là đang sợ tôi cướp Trì Trì đi."
Ánh mắt Du Trì vốn đang nhìn bàn tay Ngôn Dục nắm cổ tay mình, vừa nhìn vừa nghĩ – hai người con trai, lằng nhà lằng nhằng trên đường, có phải là không tốt lắm?
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, thế nhưng ý cười trong mắt Du Trì cũng sắp tràn ra ngoài, cậu không giãy giụa, tùy ý để Ngôn Dục lôi kéo mình.
Nhưng sau khi nghe Li Hựu nói vậy, tim Du Trì nhảy một cái, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Ngôn Dục, muốn nhìn xem anh phản ứng như thế nào.
Bước chân Ngôn Dục dừng lại, cũng không quay đầu lại, nhàn nhạt nói: "Đúng thì sao?"
Câu trả lời của Ngôn Dục như chấp nhận lời Li Hựu nói, Du Trì nghe vậy đầu tiên là sững sờ, sau đó tim của cậu đập nhanh, dần dần có chút không bị cậu khống chế.
Trái tim như được ăn đường, kêu gào đấu đá lung tung trong lồng ngực.
Dư quang liếc nhìn bàn tay Ngôn Dục nắm cổ tay của mình, trong nháy mắt đó Du Trì cảm thấy mặt mình có chút nóng.
Tim cậu đập nhanh như vậy, tay của Ngôn Dục đè lên mạch đập của cậu, chắc chắn cũng cảm nhận được.
Bước chân Li Hựu dừng lại, sau khi y phản ứng lại thì Ngôn Dục và Du Trì đã cách xa.
Sắc mặt Li Hựu có chút khó coi, y đứng tại chỗ nhìn bóng lưng hai người, miễn cưỡng cười cười.
......
"Thỏ nhỏ, sao mùa xuân mà ngươi còn rụng lông."
"Thỏ nhỏ, lông của ngươi đẹp quá, trắng như tuyết, nhưng mà không lạnh như tuyết."
"Ta không thích mùa đông, quá lạnh, thế nhưng tuyết rất đẹp."
......
Chuyện cũ lướt qua, Li Hựu cảm thấy cổ họng mình có chút đắng.
Đi thật xa Du Trì mới phát hiện Li Hựu không có đi theo.
Bây giờ Du Trì đã đi sóng vai với Ngôn Dục, nhưng Ngôn Dục vẫn không buông tay Du Trì ra, thậm chí bàn tay anh từ cổ tay còn dời xuống một chút, nắm lấy bàn tay cậu.
Thời gian này là lúc dân văn phòng nghỉ trưa đi ăn cơm, trên đường người đến người đi, Du Trì và Ngôn Dục bất kể là hình tượng hay khí chất đều là hàng hiếm, đi chung với nhau rất đẹp mắt.
Đặc biệt là bọn họ còn nắm tay, càng hấp dẫn người nhìn.
Thế nhưng Du Trì thấy Ngôn Dục không có ý định buông tay, cậu cũng yên tâm thoải mái tùy ý anh nắm, cậu không sợ bị người khác nhìn thấy.
Du Trì không để ý, Ngôn Dục càng không cần phải nói, trong mắt anh, người qua đường chỉ như những cái bóng lướt qua mà thôi.
Có cũng được mà không có cũng được.
Ngôn Dục và Du Trì không ai nói chuyện, hai người cứ yên tĩnh sóng vai đi, trong lòng mỗi người không biết đang suy nghĩ gì.
Lúc đến giao lộ băng qua đường là đến Phi nhân loại, Ngôn Dục chợt dừng bước.
Du Trì cũng dừng bước theo, có chút nghi hoặc quay đầu nhìn anh.
Ngôn Dục bình tĩnh nhìn Du Trì.
Du Trì chớp mắt mấy cái, bỗng nhiên tỉnh ngộ mà muốn buông tay, có chút ngượng ngùng nói: "A, xin lỗi, quên mất chuyện này."
Du Trì cho là Ngôn Dục không muốn cho bọn Kim Ngao và Tiêu Ny nhìn thấy bộ dáng thân mật của họ, cho nên muốn buông tay.
Ngôn Dục chẳng những không buông tay mà còn nắm chặt hơn.
Động tác Du Trì dừng lại, hơi nghi hoặc nhìn anh: "Làm sao vậy?"
Ngôn Dục kéo Du Trì đến ven đường, sau đó hỏi: "Em không có gì muốn hỏi anh sao?"
Một đường Ngôn Dục đợi Du Trì hỏi anh về việc của Mộc Lăng, kết quả là Du Trì vẫn không lên tiếng, cuối cùng anh không nhịn được đành phải hỏi.
Du Trì còn chưa kịp phản ứng, theo bản năng hỏi ngược lại: "Hỏi gì ạ?"
Lúc nói chuyện Du Trì cũng liếc mắt nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau, nghĩ thầm –muốn hỏi việc nắm tay đó chứ?
Oa, trực tiếp hỏi, rất lúng túng á.
Còn có chút ngượng ngùng.
Ngôn Dục hạ mắt nhìn Du Trì bỗng nhiên ngượng ngùng, dừng một chút, nhắc nhở: "Mộc Lăng."
Du Trì nghe xong ngẩn người, sau đó phản ứng lại – a, mình nghĩ nhiều rồi.
Nói đến Mộc Lăng, trái tim không an phận của Du Trì phút chốc bình tĩnh lại, cậu rút tay của mình về, biểu tình nghiêm túc nhìn Ngôn Dục: "Em nên hỏi gì?"
Ngôn Dục: "Em muốn biết điều gì?"
Thật ra bản thân Ngôn Dục không quá muốn cho Du Trì biết chuyện của Mộc Lăng, nhưng mà trong thế giới của con người, có một thể loại rất dày vò người ta – thế thân.
Ngôn Dục sợ Du Trì không hỏi, sau đó một mình suy nghĩ nhiều.
Hơn nữa bên cạnh còn có một Li Hựu như hổ rình mồi, nếu Du Trì đi hỏi Li Hựu, không biết Li Hựu sẽ nói gì.
Cho nên Ngôn Dục suy nghĩ một chút, muốn cho Du Trì biết sự thật thì chính miệng anh nói cho cậu là tốt nhất.
Du Trì: "Em muốn biết gì anh cũng nói?"
Ngôn Dục ôn nhu nhìn Du Trì, nhẹ nhàng nói: "Em muốn biết, anh đều có thể nói với em."
Nghe Ngôn Dục nói xong, Du Trì cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: "Mộc Lăng có liên quan tới em sao?"
Thấy hành động trước đó của Li Hựu và Ngôn Dục, Du Trì sẽ không ngốc đến mức nghĩ tướng mạo của cậu và Mộc Lăng giống nhau là trùng hợp.
Ngôn Dục gật đầu: "Có."
Quả nhiên.
Du Trì: "Em bị điều đến Phi nhân loại, có phải là anh cố ý không?"
Ngôn Dục: "Đúng."
Tâm trạng Du Trì hiểu rõ, hỏi tiếp: "Em là người hay yêu?"
Sống hai mươi mấy năm trên đời, bây giờ Du Trì vẫn không xác định được chủng tộc của mình.
Hiển nhiên Ngôn Dục cũng không nghĩ tới Du Trì sẽ hỏi như vậy, không nhịn được cong cong khóe miệng: "Em là con người hàng thật giá thật."
Sau khi Du Trì nghe xong thở phào nhẹ nhõm – mình vẫn là người thì tốt rồi.
Ngôn Dục nhìn Du Trì, ôn nhu hỏi: "Em còn muốn biết gì nữa không?"
"Đương nhiên còn." Thần sắc nghiêm túc của Du Trì trước nay chưa từng có, cậu không chớp mắt nhìn Ngôn Dục chằm chằm, khẽ nhíu mày: "Một vấn đề cuối cùng, anh nắm tay em là bởi vì em là Mộc Lăng sao?"
Ngôn Dục không chút do dự lắc đầu: "Không phải, Mộc Lăng là Mộc Lăng, em là em."
Du Trì nghe xong nở nụ cười: "Tốt lắm, vậy không sao cả."
Du Trì và Ngôn Dục đều giống nhau, đều nghĩ tới thể loại thế thân kia, cho nên mới hỏi như vậy, nhưng mà bây giờ thấy Ngôn Dục phủ nhận, cậu cũng yên lòng.
Du Trì tin Ngôn Dục sẽ không lừa cậu.
Cậu cảm thấy lần yêu đương này, có thể tiến thêm một bước.
Cậu là người, làm gay với người khác không có ý nghĩa, nam nhân đích thực, muốn dũng cảm làm yêu!
Ngôn Dục còn không biết lúc này trong lòng Du Trì đã ra một quyết định quan trọng, anh thấy nụ cười trên mặt cậu nhưng vẫn không rõ ràng – sao em ấy lại vui vẻ như vậy?
Từ lúc nghe cái tên Mộc Lăng kia, trong lòng Du Trì vẫn có cảm giác không nói ra được, bây giờ được Ngôn Dục nói rõ, trong lòng thoải mái không ít nên cảm giác kia cũng tan như mây khói.
Du Trì đung đưa cánh tay, sau đó cười với Ngôn Dục: "Xong rồi, em không còn gì muốn hỏi nữa, chúng ta trở về thôi."
Hết chương .
Tác giả có lời muốn nói:
Ăn Cá: Ngôn ca của tôi lợi hại quá, còn biết thế thân nha.
Cá Mực: Dù sao cũng sống nhiều năm như vậy mà ~
Edit + Beta: Ngáo
Đã đăng: : - //.