Chương 23: Có độc
“Vẫn còn nhiều nắm ăn được lắm . Kế đến là Nấm Đầu Hoa Cầu vồng~”
Cứ như vậy, Harukara liên tục nướng một lượng lớn nấm khác nhau.
Chúng có màu sắc rất đa dạng, đến mức tôi nghĩ rằng phần sâu thẳm trong rừng cũng có màu sắc sặc sỡ giống ý như vậy.
Nước chấm gọi là Elvin này có vị giống hệt xì dầu và cũng tương tự như nó vậy. Mỗi cây nấm mà Harukara đưa ra đều có một cảm giác khác nhau, nên nó thực sự rất thú vị.
“Nhưng mà, chị thật sai lầm khi không nhận ra có nhiều nấm ăn được ở đây như thế này đấy. Khu rừng này quả đúng là một kho tàng nguyên liệu.”
“Đúng chứ lị—Người elf sống ở rừng đâu chỉ ăn chơi ở không đâu. Những cây nấm này được dùng để làm thuốc và cũng an toàn để ăn nữa--! Hihihi!”
Harukara phấn khởi. Đúng thật là, nướng và ăn nó ngoài trời tạo cảm giác giống như một bữa party vậy.
“Harukara này sẽ chỉ dạy sư phụ cách thức để tận dụng hết phước lành của khu rừng này, nên xin đối xử tốt với em. Hihaha!”
“Ý hay đó! Mọi người sẽ vui lắm cho xem!”
Tụi tôi không có rượu, nên tôi khui bình nước để uống thay.
“Chà, nấm này ăn ngon thật. Con gái chị và Raika cũng cần phải được thưởng thức mấy cái này nữa.”
“Eh, nếu chỉ có vậy, thì bằng kiến thức của mình, em có thể chỉ cho sư phụ mấy cũng được! Hahahahihahihi!”
“Ê nè, Harukara, em cười quá lá nhiều rồi đó~”
“Đúng vậy nhỉ~ Em đang nghĩ tại sao mình cười dữ vậy~ Nhưng em không dừng nổi~ Hahahaha!”
Ồ? Ý nhỏ “không dừng” là sao ta?
“Ừm, Harukara… phải chăng em ăn trúng nấm độc rồi sao?”
“Chị kì quá đi hà. Em là chuyên gia về nấm đó, chị biết không. Kiến thức về nấm của em đầy mình đấy. Đây là nấm Chairo Kurogari [note4931]. Cái kia là Nấm Benimusume. Còn cái đó là nấm độc Ushi no Hohoemi [note4932] , đúng chớ?”
“Rõ ràng có một cái nấm độc kìa!”
“Hơ….?”
Harukara đứng hình trong một lúc.
“M..~ Thế ạ, thế ra là vậy ạ? Ngay cả người kiến thức đầy mình như em cũng có lúc lộn xộn hết cả lên ấy chị nhỉ, vậy là em đã phạm sai lầm và ăn cả nấm độc luôn~ hahihihaha!”
“Có kiến thức đi chăng nữa, thì em cũng không thể ăn nó được!”
Mà, mấy người hậu đậu hay có xu hướng vô tình làm những việc dở hơi. Phải vậy không nhỉ…?
“Ý chị muốn nói, em có thấy sao không khi tiêu hóa chất độc vậy? Sao không nhè ra đi…?”
“À haha, tác dụng nấm chỉ làm em cười thôi, nên không hề gì haha~ Em có lẽ chỉ cười 1 giờ là cùng~ hahihi.”
Cách cô ấy cười không làm tôi thấy thoải mái chút nào, bởi tại đó không phải là kiểu cười lành mạnh, mà là kiểu cười quái gở. Ờ thì, cây nấm được đặt tên Ushi no Hohoemi quả thực không để giỡn chơi.
“Chị chưa từng thấy triệu chứng này xuất hiện bao giờ, thế nên đây chắc là loại nấm chị chưa từng ăn. Chị nhất định sẽ không động tay vào loại nấm này đâu.”
“Ừm, em cho là vậy. Haaha.”
Chả hiểu sao mà giờ giống như cười mỉa rồi.
“Nó nguy hiểm lắm, em biết không. Mà tiện thể thì em kiểm tra những cây nấm này luôn đi. Em đã nấu một lượng nấm đáng kể từ chúng rồi đó.”
“Để em xem lại mọi thứ xem. Nấm Shimanami này thì không có độc, Dai Dai Hori cũng không có độc. Còn Sankaku Kuri này có độc.”
“Lại có nấm độc lẫn vào kìa!”
“Uwaah! Đúng là thế! Em dùng nó để làm thuốc mà.”
Chả hiểu cái con người hậu đậu này làm thuốc có ổn không ta…
“Thế chị chả dám dùng đâu. Đây là may hay rủi vậy?”
“Em sẽ dùng thử 1 cái.”
Cô ấy cứ như người thích đem thân mình ra làm thí nghiệm sống vậy.
Hơn nữa, kể cả khi không thành tiếng, bởi tác dụng của chất độc, Harukara vẫn cười tươi.
“Cái này sẽ gây ra triệu chứng gì…?”
“Nó không gây nghiện như ma túy, nhưng một sự hưng phấn tương đối sẽ tác động lên thể xác và tâm hồn họ. Trong một số trường hợp người ta còn kê đơn thuốc có lẫn loại nấm này vào cho những người bị trầm cảm nặng. Tuy nhiên, nếu sử dụng một lượng lớn, thì nghe nói là nó sẽ có tác dụng như thuốc kích dục vậy.”
“Thực không vậy?”
Thực sự tôi hiểu được tiếng kanji, nhưng tôi hy vọng là tôi nghe lầm.
“Tức nghĩa là những cảm xúc dâm dục sẽ xuất hiện khoảng thời gian tạm thời---------ấy.”
''*Jiii~*'', Harukara chăm chú nhìn tôi.
Nhỏ bước gần tới một bước.
Tôi cảm thấy sợ, nên lui một bước.
“Sao người là thụt lùi vậy, sư phụ?”
“Tại vì có chất độc nguy hiểm trong người cô còn gì.”
Harukara đặt ngón tay lên ngực, và làm động tác hệt như nhấn mạnh cặp dưa hấu của nhỏ.
“Sư phụ, em… sư phụ thấy em hông có tốt ư…?”
“Dẹp đi!”
Chất độc hẳn nhiên đang phát tác.
Tôi bỏ chạy. Tôi nhận thấy tai họa đang ập đến!
Lẽ tất nhiên, Harukara lon ton bám theo.
“Không sao đâu, sư phụ~! Rất tuyệt dzời luôn đó~!”
“Cái đó tuyệt chỗ nào chứ!”
Tôi mừng là mình không mang Farufa và Sarusha theo cùng… Việc này sẽ ảnh hưởng xấu đến việc giáo dục chúng, còn nếu nhỏ “tấn công” mấy đứa con gái của tôi, sẽ chẳng là chuyện đùa nữa đâu….
Và tất nhiên là, vốn dĩ chỉ là chạy đi, nên sẽ là một chiến thắng dễ dàng cho tôi vì tôi dùng Không Vận để trốn thoát, song có lẽ sẽ không được hay ho cho lắm nếu để một con elf hứng tình đi lả lơi trong rừng.
Cũng có thể nói là tôi phải chịu trách nhiệm giám sát nhỏ vì tôi đã nhận nhỏ làm đệ tử, nhưng nếu nhỏ chạm trán với những thợ săn từ làng, thì chuyện bảo vệ trinh tiết của Harukara cũng khó mà nói trước được.
Tôi chẳng có lựa chọn nào ngoài việc chạy bộ để nhỏ bám theo.
“Đợi em với, sư phụụụụ!”
“Zời ạ, cũng may mà mình là nữ, đệ tử của mình quả là…”
Nếu là đàn ông, tôi sẽ không phủ nhận khả năng có thể tôi sẽ đầu hàng ham muốn của bản thân. Nhìn chung, cô ấy trông mảnh dẻ, và có một thân hình chỗ nào cần nở thì sẽ nở.
Trái lại, vóc dáng tôi không thuận lợi để tập thể dục, nên trong khi liên tục kiểm tra đằng sau, tôi hiển nhiên là đang dụ dỗ Harukara.
Nói về nguyên do tôi xem chừng cô ấy, là bởi vì khu rừng này vô cùng nguy hiểm.
Thình lình, gương mặt Harukara biến khỏi tầm mắt.
“Uaah! Em té~, em té rồi~, Hyauu~!”
Haru đạp hụt chân, sau đó nhỏ lăn xuống triền dốc.
Cô ấy có lẽ sẽ không chết vì ở đây toàn là đất, nhưng nhỏ chắc hẳn trật mắt cá chân, hay xây xước.
“Thiệt tình…”
Lập tức tôi ngoặc lại, giơ tay, rồi nắm giữ lấy tay Haru.
Tốc độ: 841.
Tôi chỉ có thể làm như vậy là nhờ chỉ số đáng kinh ngạc và thái quá của mình mà thôi.
“Suýt nữa em chết rồi… Sư phụ…”
“Em đúng là một đồ đệ rắc rối…”
“Sư phụ cứu em như thế này, quả nhiên. Sư phụ yêu em sao…?”
“Độc còn chưa hết tác dụng nữa hả…?”
Sau khi chất độc phai dần, Haru lạy lục, cúi đầu liên tục.
“Xin lỗi! Em thực sự xin lỗi! Rất xin lỗi sư phụ! Em đã gây cho người nhiều rắc rối!”
“Đúng thật là em gây cho chị nhiều rắc rối. Tuy vậy, bát nước hất đi chẳng lấy lại được, nên lần này chị sẽ tha cho em.”
“Cảm ơn người nhiều lắm!”
Haru nhoẻn miệng cười.
Cô là một nhà dược vật học đã mắc phải nhiều lỗi lầm, nhưng quả khó mà ghét bỏ được nụ cười nhỏ.
“Còn nữa, nếu em gặp rắc rối, hãy gọi chị.”
“Gọi sư phụ làm gì ạ?”
“Beelzebul.”
Haru tái mặt nói, “Làm ơn tha em cái đó!”