Chương 22: Đệ tử của tôi là một chuyên gia về Nấm
--Khi đến khu rừng, tụi tôi lập tức cúi xuống để thu thập thảo mộc. Bọn tôi cất những thứ thu được vào trong một cái giỏ. Rất thuận tiện vì bạn có thể mang giỏ ở sau lưng.
Tôi không bận tâm lắm nếu thu thập được ít hơn thường ngày. Vì mục đích chính của lần này là xem Harukara làm ăn ra sao.
Nếu nhỏ hái những loài cây mà bình thường tôi không dùng, thì tôi muốn nhỏ dạy tôi cách dùng chúng. Trong một thời gian dài, tôi đã không giao thiệp với người cùng ngành như mình rồi, vì vậy nếu bọn tôi có thể trao đổi thông tin thì hay biết mấy.
Tôi cảm thấy ánh mắt Harukara tập trung nhiều vào cây cối hơn là thảm cỏ.
“A~, đây rồi, có đây rồi.”
Nhỏ nhặt nấm ra từ gốc cây.
Nhỏ cũng hái nắm đang mọc trên đất.
Thậm chí sau khi vạch ra, nhỏ còn hái thêm những cây nấm mọc kín đáo ẩn đằng sau các tán cây bụi.
Với một cái liếc mắt, màu sắc nấm thực sự lòe loẹt, còn những cây nấm đáng sợ đó có lẽ là có độc đó.
“Em chỉ dùng những loại nấm đó thôi ư?!”
Dĩ nhiên, tôi cũng xài nấm, song trước giờ tôi vẫn không dùng hết tất cả loại nấm ở đây. Thực tế, trong phạm vi thu hoạch của Harukara còn có lẫn một số loại nấm mà tôi bỏ qua trong một thời gian dài.
“Nấm là lĩnh vực chuyên môn của em. Tiện thế là chỉ làm thuốc thôi ạ. Còn có cả những cây nấm độc lẫn vào trong, nên nếu mà ăn phải chúng thì sẽ nguy hiểm lắm đấy.”
“Chắc chắn là vậy rồi, cũng có mấy lần chị dùng nấm độc làm nguyên liệu, nhưng mà…”
“Vốn dĩ khí hậu quê nhà em khác ở đây, nên nấm chỗ này rất phong phú đa dạng, đấy sư phụ. Chúng thật sự rất đáng để thu hoạch.”
Sau đó, Harukara tập trung thu hái những loại nấm trước đó. Hay có chăng tôi nên nói, nhỏ chỉ hái những cây nấm. Thay vì là một người bào chế thuốc, cảm giác nhỏ như một nhà nghiên cứu nấm thì đúng hơn.
“Cái này gọi là Akatsuki Ryoteike. Cây là Nấm Oomaru. Còn có cả loại Nấm Nezumi Korogari nữa này.”
Không có cái tên nào mà tôi không biết, nhưng có kha khá thứ có thể dùng làm thuốc được mà tôi không biết cách sử dụng.
Giờ nghĩ lại thì, dường như thuốc được làm bởi phù thủy cũng khác biệt theo vùng lãnh thổ nữa. Đương nhiên rồi, đó là bởi vì môi trường tự nhiên khác nhau mà, thế nhưng…
Sau một hồi thu hái thì, nó lại trở thành Bài giảng về nấm của Harukara.
Do mình sẽ dùng điều này làm tham khảo trong tương lai, nên tôi lắng nghe một cách nghiêm túc.
“Cây nấm này có độc—”
“Trên thực tế, với cây nấm này, sư phụ có thể luộc nó trong khoảng 10 phút, thành phần màu đỏ sẽ phân giải và biến mất đấy--! Rồi sau đó sư phụ có thể dùng cây nấm ngon lành này trên bàn ăn!”
“Eh? Thiệt có phương pháp đó sao?”
“Ngoài ra, mấy người có chức quyền còn cố tình để lại một chút chất độc và ăn nó. Khi làm vậy, họ có thể cảm thấy một sự hưng phấn nhất định, hệt như nó gây ra sự mê đắm vậy.”
Ở đâu đâu cũng có những kẻ liều mạng hén.
“Còn cái nấm Korokoro nhỏ này, rất hiếm thấy, song kết cấu của nó thực ra rất thú vị, nên dùng nó để trang trí cho món chiên thì rất hợp ạ.”
“Eh, có thể ăn cái này sao? Chị không nhớ là có thấy người ở làng gần đây ăn cái này.”
“Cái này không làm no bụng được sư phụ à, nhưng nó là loại mà chị có thể cảm nhận được độ giòn dai của nó. Tất nhiên là vì nó nhỏ, nên không được bày bán trên chợ nhiều—“
Trong khi tôi được chỉ dạy bởi chuyên gia nấm học, thì giờ ăn trưa đã điểm.
Quả nhiên, khi học hỏi từ một người có chuyên môn, bạn sẽ có thể hiểu biết thêm nhiều thứ mà mình chưa biết trong thế giới.
Chưa nói đến là, công thức nấu món nấm của tôi đã tăng lên theo.
“Chị chưa bao giờ nghĩ là đi hái thảo dược lại hào hứng thế này. Cảm ơn em!”
Tôi đã nhận được nhiều điều thú vị hơn tôi tưởng tượng.
“Không, không có gì đâu ạ, miễn chị thấy vui là được. Có rất nhiều thảo dược em không biết mọc ở đây, nên lần tới xin Sư phụ chỉ đệ tử với.”
Chắc chắn khi nói về cây cối, do là thổ địa, tôi rành hơn Harukara nhiều.
Chỉ bởi vì bản thân cô ấy là elf không có nghĩa kiến thức về thảo dược của cô ấy là hoàn hảo. Kiến thức của tôi cũng chỉ gói gọn trong vùng đất nơi tôi sinh sống.
“Ngoài ra, mỗi khi có quái vật tấn công, sư phụ đều tiêu diệt nó. Lời đồn sư phụ cực mạnh đúng là thật nhỉ.”
“Nếu có con nào mà xuất hiện ở rừng này, cứ để chị lo.”
Á à, cấp 99 của tôi không chỉ để chơi đâu. Đúng như những gì người ta có thể mong đợi, không đời nào mà tôi lại thua những quái vật tép riu xuất hiện ở rừng này. Tôi chỉ diệt slime và những con Thỏ Quỷ to tướng, nhưng chỉ nội việc đụng độ Thỏ Quỷ thôi đã làm Harukara phát khiếp rồi.
“Rồi, chúng ta ăn trưa nha? Chị đã mang bánh mì kẹp đây.”
Chúng là những chiếc bánh mì kẹp mà tôi đã làm lúc sáng sớm.
“Đội ơn chị rất nhiều à. Nhưng mà, bởi vì sư phụ chăm lo cho em, xin hãy để em nấu ăn ở đây!”
Sau khi nói vậy, Harukara lấy ra một cái vỉ và một vật giống hệt như thứ người ta gọi là đèn cồn ở Nhật. Không hểu sao tôi nhớ lại những thí nghiệm hóa học từ rất lâu rồi.
Nhỏ đặt một phiến đá dẹp lên trên cái thứ như cây đèn đó. Không phải định làm thịt nướng đơn giản đấy chứ?
“Vào những ngày thu hoạch nấm, em thích nướng những cây nấm ăn được giống như thế này! Hôm nay, tình cờ lại có một con suối nhỏ ở đằng kia nên em có thể rửa đất cát khỏi nấm, và điều kiện ở nơi này cũng thật là tuyệt với!”
“Nấm hả? Tất nhiên là chúng có vẻ ngon, nhưng đừng có cho nấm độc vô đấy nhé.”
Harukara vỗ ngực.
“Sư phụ đừng có lo! Kiến thức về nấm của em rất là hoàn hảo!”
Không nghi ngờ gì về sự hiểu biết của Harukara, tôi tin tưởng nhỏ.
Trong khi chờ nướng nấm, chúng tôi ăn bánh mì kẹp đã mang theo.
“Ô, cái nhỏ này nướng xong rồi!”
Sau một lát, Harukara mang ra một hũ đựng nước sốt đen.
“Đây là một loại sốt gọi là Elvin. Bởi nó là loại nước sốt thường dùng trong các món ăn của người elf, nên họ đặt tên nó như người elf.”
Tôi mải mê nhìn vào cây nấm đã nướng trên vỉ.
Sau đó, cây nấm xèo 1 tiếng, mà tất nhiên là sẽ kích thích vị giác của tôi.
Ồ, cái mùi này, giống như xì dầu?!
“Elvin làm bằng cách lên men một số loại đậu. Em cảm thấy thứ này lẽ ra nên được dùng trên khắp các đất nước mới phải—“
Quả nhiên nó là đồng đạo với xì dầu!
Để ăn nó thì bạn phải xiên cây nấm nướng bằng một cái xiên.
Bởi vì nó vẫn còn nóng, tôi thổi nguội trước khi bỏ vào miệng—
“Uwaaa! Ngon tuyệt!”
Simple is best! Tuyệt vời!
Ngoài ra, Elvin có mùi vị giống hệt xì dầu. Nó có mùi tệ hơn xì dầu tí nhưng cái đó tùy thuộc vào kỹ thuật lên men khác nhau.
“À phải, sake! Nếu mà có sake thì còn gì bằng nữa!”
Tại sao, giờ, lại không có bia! Tôi muốn gào lên như vậy. Tình cờ, trên thế giới này có một loại rượu chưng chất giống hệt bia vậy.
“Thế thì xin sư phụ dùng thêm ạ! Mỗi cái sẽ có một cảm giác khác nhau đó!”
Chúng tôi bỗng dưng lại quyết định tổ chức một bữa tiệc nấm giữa rừng sâu.