Chương 24: Đệ tử thứ hai ra mắt
Ngày hôm đó, Haru với tôi trở về nhà và bắt đầu làm thuốc lúc xế trưa.
Tôi đã sống như một phù thủy ở đây nhiều năm, và vì thế, tôi đã tạo một căn phòng dành riêng cho việc điều chế thuốc men.
Hơn nữa, còn có cả một phòng nhỏ để phơi khô thảo dược và nấm. Bởi tại nếu chúng bị ẩm mốc, thì hiệu quả sẽ kém đi.
Về việc làm thuốc, Haru rất cần mẫn.
Tuy nhiên, nhỏ lại làm những thứ thuốc giúp duy trì một thân thể khỏe mạnh hay giúp khỏe khoắn và năng động, thay vì là những loại thuốc chữa các chứng bệnh và bệnh lý. Đó là kiểu thuốc bạn có thể uống hàng ngày.
“Với thuốc thảo dược, chị nên làm như thế này nhỉ?”
“Chị hiểu, nhưng mà liệu thế có hiệu quả với bệnh tật không?”
“Không phải làm thân thể khỏe mạnh thì tốt hơn sao?”
Nếu phải nói thì, nhận thức về giá trị của tôi thiếng về y học Tây Phương, trong khi của Harukara lại là y học Đông Phương.
Không có cái nào hơn cái nào, cả hai đều thiết yếu cả.
Tôi mừng là Harukara đã tới đây. Như thế này ,vô vàn thứ sẽ có thể đạt được.
Tất nhiên, tôi chỉ dạy cho dân làng về sức khỏe và làm thuốc cho họ, nhưng suy nghĩ của tôi về việc để họ dùng thuốc thường xuyên thì lại không đủ mạnh.
Nói một cách đơn giản, vốn dĩ thuốc mất rất nhiều công sức để làm ra thành thử ra chúng đắt tiền, nên nếu để họ uống mỗi ngày thì sẽ tốn rất nhiều tiền bạc.
Sau đó, Raika mang ra một ít trà thảo mộc đoạn nói, “Hai người đã vất vả rồi.”
“Cảm ơn em, Raika. Mấy đứa nhỏ có ngoan không?”
“Sau khi ăn trưa xong, chúng thấy buồn ngủ nên đã đi ngủ trưa ngay rồi. Chắc hôm nay chúng sẽ thức dậy sớm đó chị. Cả hai giờ đang ngủ chung giường đó.”
“Chị rất thèm muốn được đi xem gương mặt khi ngủ chúng, nhưng có lẽ sẽ làm chúng tỉnh giấc, vậy nên đành phải cố chịu vậy.”
“Hai người thu hoạch hôm nay thế nào ạ?”
Mặt Haru đỏ lên.
“Tôi đã bất cẩn…”
“Bất cẩn gì?”
“Xin lỗi, làm ơn đừng hỏi tôi chuyện đó… Xấu hổ muốn chết…”
Tôi quyết định giữ im lặng vì sẽ thật tồi tệ nếu vạch trần nó.
“Vậy thì Harukara này, nếu ngày mai trời đẹp thì, chị sẽ dẫn em ra mắt với dân làng. Do đó chỉ là một ngôi làng nhỏ, nên đằng nào thì tin tức cũng sẽ sớm lan ra thôi.”
“Hiểu rồi ạ, em nhờ sư phụ hết đó!”
Harukara giơ tay đáp lại.
Harukara nhìn chung là một người đơn giản. Có thể nói căn bản cách làm việc của cô ấy tốt thật, nhưng cô ấy cũng có thể là cội nguồn của rắc rối, giống như vụ ăn nấm độc vậy.
Đó đúng là một chuyện khó khắn.
“Vậy thì chị sẽ chuẩn bị một số thuốc mang theo cho ngày mai. Chị sẽ kí gửi cho cửa hàng những vật ấy như là thuốc của đệ tử mới.”
“Vâng, em hiểu ạ. Em chắc nên phân biệt thuốc ấy với cái của sư phụ ạ?”
“Chính xác. Thuốc điều trị dạ dày với thuốc bồi bổ cơ thể làm sao giống nhau hở em.”
Chẳng biết có thuốc bổ cho người ăn kiêng không ta.
Sau đó, tôi nhìn toàn bộ thân người Harukara lần nữa.
“Đồng thời, tốt nhất là em cũng nên may quần áo mới…”
Quần áo Harukara không áp chế được độ quyến rũ của cổ, có lẽ bởi tại không đủ vải.
“A~, thế này cũng được mà ta? Cảm giác như em đang giãn ra khi mặc vậy~”
“Nó giãn…? Như thế đó hả…”
Tôi không có hứng với chỉ số của cổ, nhưng tôi lại tò mò về số đo ba vòng của cô.
Vào bữa tối, những cây nấm mà Haru hái được dọn lên trên bàn ăn.
Hơn nữa, sau khi đã xác nhận nấm không có độc thì nó mới được mang đi nấu. Chẳng ai lại có thể dùng nấm độc, huống chi với mấy đứa con gái nhỏ của tôi, tổn thương hẳn sẽ rất là nghiêm trọng.
“Nếu thái nấm shimanami, sau đó xào khô với bông cải xanh để tăng vị mặn, thì hương vị sẽ khá là ngon đó. Nó cũng hợp với sake nữa đó.”
Do đang rãnh, nên tôi liền đi xem xét quan cảnh nhà bếp.
“Nấm Hanagasanijiiro sẽ trở nên dai, nên hãy hầm nó thôi.”
Sao toàn những món lấy cảm hứng từ nấm không vậy?
Món ăn của Haru khá được ưa chuộng, ngay cả tôi cũng khá là hài lòng.
Ngày hôm sau.
Bầu trời trong xanh hoàn hảo, nên tôi với Haru đi tới làng Furata.
Dọc đường, slime lại xuất hiện, nên tôi chẳng lỡ dịp để săn chúng. Ma thạch. GETTO.
“Sư phụ diệt slime thật là nhanh…”
“Chị đã làm điều này trong 300 năm qua rồi. Nó đã thành một kĩ năng truyền thống để cày level cho chị. Được rồi, Haru thử cái coi.”
Haru vung một cây gậy gỗ.
“Ey, eyyy!”
Nhỏ nghiêng ngả.
Ngực nhỏ cũng rung lên dữ dội.
Tôi có thể tự tin nói, cặp dưa đung đưa lắc lư này cũng chẳng khác gì một con slime cả.
“Fuu… Bằng cách nào đó thì, em đã diệt được nó.”
“Tuyệt thật đấy…”
“Hả?”
“Không có gì đâu, cô đừng bận tâm.” (dịch: câu bình trên nói về cặp dưa thôi.)
Sau khi kiếm được thêm chút đỉnh, chúng tôi tới làng Furata.
Ngôi làng vẫn bình yên như thường lệ.
“Khí trời trên cao nguyên thật dịu nhẹ, phải không sư phụ. Đúng hơn, nó thật hanh khô.”
“Chị không nghĩ vậy. Chị chưa từng rời cao nguyên, nên chị không chắc lắm về sự khác biệt.”
Bây giờ, chúng tôi nên đi vòng hết làng một lần nhỉ?
Chúng tôi có lẽ nên sớm hoàn thành việc ra mắt của nhỏ trước khi sống cùng nhau sẽ tốt hơn. Bởi tại nếu có tin đồn về một người elf lạ mặt, thì tôi nghĩ họ sẽ bị thuyết phục nếu bảo đó là đệ tử mới của tôi.
Như vậy thì, số thành viên trong gia đình tôi đã tăng lên đáng kể.
Do tôi đã sống lâu, nên tôi nghĩ là gia đình mình sẽ lớn lên. Chắc có lẽ vậy.