Chương 19. Một elf đến xin giúp đỡ
300 năm qua, tôi đã một mình sống một cuộc sống chậm rãi, nhưng gần đây cuộc đời tôi trở nên sôi động hẳn lên.
Lý do rất đơn giản. Bốn người đã trở thành thành viên gia đình của tôi. Hay có lẽ, tôi nên nói là; vì sống một mình, tôi sẽ chẳng thể nói chuyện gì với ai mà hầu như là giữ lại trong lòng. Tệ nhất thì, tôi có thể nói chuyện với nhân viên bán hàng ở tiệm tạp hóa gần bên.
“Tổng cộng 183 yen ạ.”
“Tôi có đủ tiền đây. 183 yen.”
“Đây là biên lai. Cảm ơn quí khách hàng nhiều lắm.”
“Ờ, cảm ơn.”
--Chấm hết. Đó là kí ức về thời gian khi tôi còn ở Nhật. Có khá là nhiều ngày như vậy đó, tôi nghĩ mọi người bây giờ chắc cũng đang có những cuộc chuyện trò y như vậy.
Còn bây giờ, trong một gia đình bốn người, sẽ có rất nhiều cái để chuyện trò. Trước hết, đó là việc tôi phải chào 3 người.
Hôm nay, tôi ở nhà, nhàn nhã nằm đọc cuốn ma đạo thư mình mới mua gần đây.
Bởi vì tôi đã xong việc mua sắm cũng như thực hiện bổn phận nấu nướng hôm qua, giờ là lúc lười biếng. Hôm nay đến lượt Raika nấu ăn.
“Nhìn nè Sharusha! Chị thấy nó trên đồng đấy!”
“Tìm giỏi lắm, neesan.”
Bên cạnh đó, giọng nói của con gái tôi đã trở thành BGM (nhạc nền), có thể nói, tôi mãn nguyện với điều này.
“Ê, nó bay giỏi chưa này!”
“À, đúng vậy. Xa thật đó.”
Mấy đứa nó đang nói về cái chi vậy nhỉ? Khoảng cách bay của tàu bay giấy hả?
Một con châu chấu lướt qua mặt sách của tôi.
Ra ‘khoảng cách’ là cái này đây.
“Ê-! Đừng có bắt châu chấu và mang vào nhà chứ!”
“Dzạ”
“Con hiểu rồi, mẹ.”
Tất nhiên là, bởi quanh đây toàn là đồng cỏ, nên sẽ có nhiều châu chấu. Nhưng tôi ước chi chúng đừng có mang mấy con châu chấu vào nhà, chúng mà nhảy nhót khắp nhà thì khó mà bắt lại được lắm, nếu mà chúng thoát được.
“Vậy bọn con nên bắt cái gì~?”
“Mẹ nghĩ nếu là Sharusha thì một con thỏ là được.”
“Thỏ ạ? Mới nãy, Farufa đã vươn xúc tu của mình ra và nó bị tiêu hóa rồi.”
Nghĩ lại thì, mặc dù tuy chuyện xúc tu của chúng đã được tiết lộ, nhưng tôi vẫn chưa được thấy chúng có thể làm được gì. Những sợi tóc của chúng có thể kéo dài ra giống như xúc tu, hay có lẽ tôi nên nói là, ngoài ‘tóc’ ra thì tôi không thấy chúng có cái gì như xúc tu cả.
Hai đứa con gái lẽ ra là những tinh linh cực kì hiểu biết, nhưng hành vi của chúng lại cứ như trẻ nít.
Do đây là dịp hiếm có, nên hãy xem thử mấy cô con gái trao đổi gì nào.
“Vậy thì chị ơi, bọn mình có lẽ nên đọc sách nhỉ?”
“Yea, quyển sách mà Sharusha đọc thật thú vị và chị thích nó~!”
“Rồi, thế thì chúng ta hãy đọc mục 2 chương 5 tập 3 của bộ “Lịch sử Hưng vong của tộc elf của tác giả Loretta”; “Phép tắc thương mại của Triều đại Kuran ở vùng Frant.”
Tôi nghĩ đó là một quyển sách quá chuyên môn. Nó chẳng phải là một thể loại để đọc giải trí.
Ngôi nhà này vốn dĩ không có lấy một cuốn sách dày như thế, nên hình như đó là cuốn sách của Sharusha. Con bé thực sự rất thích lịch sử nhỉ.
Vô tình, từ “elf” được nêu lên. Đương nhiên, thế giới này có cả người elf nữa.
Tuy rằng người elf không có lập nên nước lớn, nhưng trên nhiều vùng rừng núi khác nhau, cũng có một số được công nhận là những quốc gia nhỏ có chủ quyền. Giống như triều đại Kuran, mà Sharusha nhắc đến, là một nước nhỏ.
Elf nổi tiếng là một loài sống lâu, gần như là bất tử giống như phù thủy vậy. Do tôi chưa rời khỏi cao nguyên lần nào nên tôi chưa hề quen biết người elf nào cả.
Vả lại, ngay từ ban đầu, không có nhiều người elf sống ở vùng cao nguyên, vậy nên ở vùng Nanterre này không hề thấy bóng dáng họ. Không phải là không có rừng rậm nào quanh đây, song có vẻ như là nó chưa đạt tới kích thước mà người elf mong muốn.
----Cộc cộc, cộc cộc.
Có tiếng ai đó đang gõ cửa.
Lại ai vậy trời? Hai cô con gái đã ở ngay trước mặt tôi, và Raika thì ở trong nhà bếp làm súp từ đậu thu hoạch được.
“Kaa-san.. Sharusha đi cho nhé?”
“Mẹ vui lắm, nhưng ý tốt con vậy là đủ rồi.”
Trường hợp tệ hại nhất, nếu có người đến tấn công tôi thì sẽ nguy hiểm lắm. Nỗi lo danh tiếng phù thủy mạnh nhất đang lởn vởn vẫn còn đó, tôi đâu thể để con gái mình đi được.
Tôi mở cửa, một cách cẩn thận.
“Vâng, tôi nên chào ai đây?”
Cô gái elf đứng ở đó nước mắt đầm đìa.
Nhìn thế nào đi nữa, cô ấy có thân hình rất nở nang. Ngực tấn công mông phòng thủ.
Hơn nữa, cổ mặc cái váy khá là ngắn. Elf-san rõ ràng là rất sexy.
Nếu con tôi là nam, tôi sẽ không để cho nó được nhìn vào những nét nữ tính này đâu, chúng quá là khiêu dâm. Không không, coi cặp vếu kìa. Tôi nghĩ mình muốn cổ chia cho tôi một tí. Tôi ước chi mình có thể nói là bộ ngực của mình nặng quá, hay vai tôi mỏi quá, hay gì đó tương tự.
Khụ khụ, gác những suy nghĩ ấy sang bên đi.
“Err, cô có việc gì vậy?”
Tôi không nghĩ là elf-san sẽ đến ngay sau khi nghe mấy lời nói chuyện của con gái tôi, nhưng sự trùng hợp như thế này cũng không có gì là quá bất ngờ. Ví dụ như, vào cái ngày bạn đọc về quận Kamakura, bạn sẽ thấy một chương trình du lịch trên TV về Kamukura xuất hiện.
“Umm….tôi muốn cô giúp tôi với!”
Cô ấy chắp tay cầu xin khi nói vậy, và như thế, cặp vếu của cô lồi lên giữa hai cánh tay. Bởi vậy, chúng còn trông bự hơn nữa.
Không phải là bản thân cô ấy cố ý nhấn mạnh cặp dưa hấu của mình. Chả có nghĩa lý nào để dùng mỹ nhân kế với tôi, một phụ nữ độc thân, cả.
“Cô muốn tôi giúp à? Mà quanh đây làm gì có con orc nào…”
Hễ mà nói về orc, thì elf với nữ hiệp sĩ sẽ là mục tiêu hàng đầu của chúng.
“Không phải orc--! Tôi muốn cô giúp đỡ khỏi tên quỷ thượng cấp, Beelzebub!”
Beelzebub. Đó là một kẻ có thứ hạng rất cao trong số những con quỷ, còn được biết đến cái tên Chúa Tể Ruồi. Nếu ở trong game, hắn sẽ rất thích hợp để làm trùm cuối đấy.
Thẳng thắn mà nói, tôi không muốn đánh với hắn…
Bang!
Tôi đóng sầm cửa lại.
Lập tức, elf-san lại mở cửa ra.
“Làm ơn mà--! Người duy nhất tôi nghĩ có thể cứu chúng tôi là Phù thủy Cao nguyên-san--!”
“Cả tôi cũng không muốn đánh với con quái vật đáng sợ đó đâu!”
Nhân tiện, ở thế giới này, nơi xa xôi phía bắc của lục địa giá lạnh tới nỗi các sinh vật gần như khó mà sống được. Dường như —trong khu vực đó, những sinh vật có trí tuệ đã tạo ra một vùng lãnh thổ kiểu-quốc-gia cho chúng. Do quá lạnh tới nỗi người thường không tới được, nên hiếm có tài liệu nào ghi chép về nó.
Trong quá khứ, dường như họ đã đánh nhau với các vương quốc loài người. Kể từ khi đó tới nay, đã là 500 năm yên bình. Nên trừ khi có chuyện quái vật xâm lăng, còn không thì bình thường mọi thứ khá yên bình cho tới bây giờ.
Nhưng mà, nếu chúng tôi phải đến chỗ của Beelzebub, tôi cảm thấy sự yên bình đó sẽ bị đe dọa.
“Làm ơn mà--! Ít nhất xin lắng nghe chuyện của tôi--! Dù cho tôi có bảo mọi người trong làng hãy rời đi, thì chúng tôi cũng chẳng có nơi nào để đi cả… vậy nên nếu là Phù thủy Cao nguyên hùng mạnh và danh tiếng thì phần nào sẽ có thể giải quyết được…”
“Thôi được rồi, tôi chỉ nghe chuyện của cô, sau khi nghe xong, cô có thể làm ơn trở về nơi cô đã tới được không?”
“L-làm ơn hãy cứu chúng tôi--! Nếu Beelzebub đã để mắt tới chúng tôi, chúng tôi chắc chết mất….”
Quả nhiên, tôi không thể đuổi cô ấy đi, nhỉ… Điều khiến tôi lo lắng là mình có nên cứu họ trong khả năng cho phép được không? Và chỉ trong một phạm vi nhất định. Nếu vương quốc ma tộc tiến hành chiến tranh tổng lực, tính mạng bốn thành viên gia đình tôi sẽ gặp nguy hiểm, vậy nên hãy tha thứ cho sự ích kỉ của tôi.
“Thôi tôi hiểu rồi. Dù sao đi nữa, kể tôi nghe chuyện của cô đã. Vào trong đi.”