Chương 18: Con gái tôi thông minh phát khiếp
Sau đó, chúng tôi đi quanh làng và giới thiệu con gái của tôi.
“Ôi, ôi, bọn trẻ thật dễ thương.”
“Chúng khoảng 10 tuổi à?”
Trên thực tế, độ tuổi của chúng đã là 50 rồi, nhưng việc đó có lẽ là sẽ khá rắc rối đây.
Nhưng mà, giữ im lặng là không khôn ngoan nên sau khi tôi đưa ra lời giải thích, họ kinh ngạc lắm, song…
“Vì Phù thủy-sama tận 300 tuổi, vậy nên cô con gái 50 tuổi thì có gì mà lạ đâu nhỉ.”
Họ phần nào cũng bị thuyết phục.
Chí ít thì tên của Farufa và Sharusha đã được lan truyền đáng kể khi chúng tôi dạo bước trong làng.
Dân làng gọi to tên tôi và chào hỏi.
Dường như có một số người không thể phân biệt được ai là ai.
Cô chị Farufa có tóc xanh lam, còn xanh lục nhạt là cô em Sharusha.
Tôi giải thích cho làng như vậy trong khi nắm tay hai đứa. Bởi vì sống cùng nhau, mai đây nơi này sẽ là quê nhà của chúng nữa.
“Đây là tiệm bánh mì-san. Cái sát vách là tiệm quần áo-san. Hãy nhớ kĩ nha, để sau này chúng ta đi mua sắm nữa.”
“Dạ~ Mama! Farufa đã nhớ kĩ gồi~!”
“Thiệt sao, vậy thì về những tiệm trên đường chính, con có thể kể ra bao nhiêu cái?”
“Ngay sau cổng vào làng ở phía nam, tiệm thứ 6 là cửa hàng giày Noerisu; kế đến là tiệm Đồ dùng hàng ngày Meitsu; căn nhà thứ 5 là tiệm bách hóa nhưng cho tới cách đây 8 năm, nó đã đóng cửa và bị bỏ trống; kế tiếp là Thương hội Kanto [note4399] chuyên hạt giống thực vật và bán nông cụ. Vào ngày kia, chủ tiệm bị đau lưng.”
“Quá chi tiết.”
Một cửa hàng bán phô mai, thịt bò, vân vân, tôi có nói tên cửa hàng đó là tiệm Đồ dùng hàng ngày Meitsu à? Tôi chưa từng nghe tên chính thức của tiệm trong 300 năm qua. Người ở làng chắc hẳn coi nó như tiệm sữa và phô mai thôi mà.
“Vậy còn Sharusha có nhớ không vậy?”
“Có ạ.”
Sharusha hoàn toàn rụt lại, hay đúng hơn, tôi cảm thấy có khoảng cách giữa con bé và tôi. Con bé tới để giết tôi, nên khoảng cách này cũng là điều tự nhiên thôi vì tương tác giữa cha mẹ và con cái trước giờ chẳng có gì mà. Ước gì tôi có thể thu hẹp nó từng chút một.
“Con đường rộng mòn kia là đường lộ cũ, thế nên nếu mẹ nhìn kĩ, mẹ sẽ có thể thấy được vết tích của con đường chính. Còn có dấu vết đường biên giới thời vương quốc cũ nữa.”
“Mẹ đâu có giải thích như vậy đâu.”
Bộ con là Bu○○mori [note4400] ư?
Dù sao đi nữa, tôi đã biết được hai đứa này thông minh khủng khiếp. Tinh linh dường như là một tồn tại đặc biệt. Ở thì đã sống 50 năm rồi, sao mà còn khờ khạo được cơ chứ.
“Đúng là con gái của Azusa-sama, họ đều thông minh cả.”
Raika khen ngợi chúng, nhưng tôi không nghĩ sự thông minh đó do tôi mà ra.
“Thôi thì, giải thích xong rôi. Giờ chúng ta dùng bữa thôi.”
“Ya~y!”
“Sung sướng.”
Tôi mừng là tụi nó đều khá trẻ con.
Sau đó bốn người bọn tôi dùng bữa ở nhà hàng “Saeta washi”.
“À~, cô vợ người bán rau khi nãy ấy, nếu cô ấy không đồn đại gì kì cục thì sẽ tốt biết mấy~ Tụi con sợ rằng đang tồn tại một mạng lưới tin tức ngầm giữa các cửa hàng đấy.”
Phải chăng, thực tế là hai nhóc này là những mạo hiểm giả vĩ đại không.
“Mama, con không ăn cần tây có được không?”
“Kaa-san, Sharusha không thích cần tây.”
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm với thái độ đó.
Ahh, thế này mới đúng thực là trẻ con chứ.
“Vậy thì, sau khi ăn nó, các con có thể gọi bánh chiffon thì sao nhỉ.”
Cả hai bối rối, rồi quyết tâm, chúng nuốt phần cần tây của chúng.