Chương 20. Nó rất độc với quái vật
Tôi dẫn cô gái người elf vào phòng khách.
Hai đứa con gái của tôi thì…
“Là Elf-san kìa--!”
“Quả nhiên tai của họ thật dài. Mà nhân tiện, ráy tai của người elf ở miền nam thường khô, trong khi của elf miền bắc thì lại ẩm ướt.”
Chúng nói vậy và đi vào phòng cùng nhau.
Sharusha dường như khá hiểu biết về elf và địa lý, nên tôi để con bé giải thích.
“Vậy thì làm ơn hãy giới thiệu bản thân trước đã. Cô đã biết tôi là phù thủy cao nguyên, vậy nên tôi sẽ nói tên mình. Tôi là một phù thủy, Azusa Aizawa.”
“Tôi đến từ một lãnh thổ nhỏ của người elf ở vùng Kuran. Tôi là Harukara……”
Vùng Kuran ư, tôi nghe cái tên ấy từ quyển sách Sharusha đang đọc.
“T, tôi thu thập thảo mộc ở chỗ mình sống và làm việc như một người bào chế thuốc…Nói ngắn gọn, một nghề hệt như của một phù thủy vậy.”
Cả hai đều có vòng đời dài, đều có thể pha chế thuốc từ thảo mộc và vân vân. Đúng thật là, cả hai rất giống nhau.
Hơn nữa, trong trường hợp này, cũng chẳng khác biệt gì mấy giữa một phù thủy và một người bào chế thuốc.
Nói thẳng ra là, chẳng có vấn đề gì nếu tôi tự gọi mình là người bào chế thuốc.
Để khẳng định quan điểm của tôi, có nhiều trường hợp phù thủy cũng dùng những nguyên liệu như là nội tạng hay máu của động vật.
Dù thế thì cái đó khác với việc bào chế thuốc của người elf, chủ yếu dùng thực vật và hầu như không dùng đến những loại nguyên liệu đặc biệt khác.
Tuy nhiên, tôi không thường sử dụng nội tạng động vật, nên tôi nghĩ công việc của mình thì gần với một dược sĩ hơn.
Raika phục vụ trà thảo mộc theo số đầu người, bao gồm cả hai con gái tôi, tổng cộng là phần 4 người. Xin lỗi vì đã làm phiền lúc em đang nấu ăn.
“Tôi đã hiểu công việc của cô, nhưng vì sao một người bào chế thuốc lại bị truy đuổi bởi Beelzebub?”
Theo những gì tôi đã biết tới nay, làm gì có mối quan hệ nào giữa họ.
“Thực sự mà nói thì, tôi làm ăn cũng rất khá trong ngành bào chế thuốc. Và trong quá trình thu thập các loại nấm và nguyên liệu thực vật, tôi đã chế ra một loại đồ uống có cồn gọi là [Rượu dinh dưỡng].”
Chả biết có phải là rượu pha thuốc không nhỉ?
“[Rượu dinh dưỡng] này, ngay cả khi một người đang thấm mệt, chỉ cần họ uống vào thì, họ lập tức có thể giải quyết được công việc của họ. Nó trở nên nổi tiếng ở khắp nơi và gây rúng động dư luận. Bên trong cộng đồng người elf bắt đầu cùng nhau sản xuất hàng loạt với giá một chai là 5000 vàng, song cung vẫn không đủ cầu, thế nên tôi đã phải miễn cưỡng thành lập một ngôi làng sản xuất Rượu Dinh dưỡng—“
Hừm, khoe khoang thì không sao, nhưng làm ơn quay lại chủ đề giùm cho tôi cái.
“Nhân tiện, đây là nó.”
Harukara-san lấy ra một cái bình nhỏ.
Vẻ ngoài này, và cảm giác mà tôi có được sau khi nghe chuyện, không phải đấy là nước tăng lực sao…?
Vì tôi đã từng uống nó rất thường xuyên, nên câu chuyện này nghe thốn quá… Lúc trước khi phải làm thêm giờ trong thời gian dài, tôi thường nốc một chai.
“Khi [Rượu dinh dưỡng] được chào bán, nó thu hút được sự chú ý từ khắp nơi. Bởi vì thế, những khách hàng mà sản phẩm này không tính đến ngay từ đầu bỗng dưng xuất hiện…”
Thế là Harukara-san gặp rắc rối.
“Một kẻ tên Beelzebub, quỷ thượng cấp, chẳng biết có phải là ma tộc không nữa…? Có vẻ như hắn đã đến để lấy và uống nó…”
“Chuyện gì xảy ra sau khi hắn uống?”
“À, như vầy, bất luận thế nào thì con người và elf sau khi uống thì sức lực và ý chí của họ sẽ trở lại, nhưng với quái vật, nó có vẻ lại là độc dược với bọn chúng… Nên sau khi uống, hắn liền ngã bệnh sau mấy phút, với những triệu chứng như sốt cao, và suýt chút nữa đã về với đất mẹ rồi…”
Tuy rằng có vẻ cũng không phải là quỷ thượng cấp có thể đi đến địa ngục được, nhưng thật sự đã xảy ra chuyện như vậy sao?
“Nói cách khác, cô phải hứng chịu cơn thịnh nộ của Beelzebub, kẻ mới trở về từ cõi chết sao?”
“Đúng vậy đó! Hắn ta nổi giận, và muốn người làm ra thứ chất độc này nhất định phải chết….Hắn thậm chí còn rải giấy truy nã bằng Quỷ ngữ khắp các vùng đất, kể cả lãnh địa con người và elf…”
Cô ấy lấy ra một mảnh giấy, nhưng bởi vì Quỷ Ngữ là thứ rất đặc biệt và không phổ biến, nên tôi không thể đọc nổi.
Sau đấy Sharusha liền hiển linh.
“Xin. Bắt. Kẻ đã tạo ra. “Rượu Dinh dưỡng”. Một cách xa hoa. Phần thưởng. Sẽ được trao—nếu dịch từng từ một thì nó là như vậy đấy mẹ.
Không hổ danh là Sharusha, con bé thật hiểu biết. Cái này dường như là lệnh truy nã vậy.
“Tất cả người làm đều bỏ chạy hết vì sợ, còn tôi bị đuổi khỏi làng… Bởi thế nên, tôi mới đến chỗ Phù thủy-sama…Làm ơn--! Xin hãy cứu tôi với---!”
Cô ấy bật dậy khỏi ghế, đứng nghiêm và khấu đầu trước tôi.
“Mặc dù tôi có thể hiểu được rắc rối của cô… Nhưng cái này… Nếu chuyện diễn ra không tốt đẹp, thì một cuộc chiến tranh toàn diện với ma tộc sẽ xảy ra đấy nhỉ…?”
Bất kể thế nào đi nữa, sẽ không thể đối phó với một chuyện như thế được đâu.
“Mà, dường như người elf của các làng trong vùng đều cảm thấy nguy hiểm. Họ đưa ra ý kiến rằng tốt nhất là nên bãi bỏ việc bào chế thuốc của người elf…tôi không còn nơi để trở về nữa!”
Vậy đó, cô ấy chẳng còn nơi để sống, chưa kể còn là tội nhân…Nói về thương hại, cô ấy thật đáng thương.
“Elf onee-san thật đáng thương…”
“Không có nơi để về, hiện thực đó thật phũ phàng…”
Hai con gái tôi cùng bày tỏ sự đồng cảm. Thế này thì, tôi đâu thể đuổi cô ấy đi được. Điều đấy sẽ làm gương xấu cho các con tôi.
Dẫu vậy, tôi sẽ không đánh với Beelzebub vì người này được.
Sẽ phiền phức lắm nếu tôi đặt con gái mình và Raika vào tình trạng nguy hiểm. Bất kể việc tôi mạnh thế nào, nói chung, vẫn có một giới hạn cho một cá nhân đơn lẻ chiến đấu với thứ như một đoàn thể hay nguyên cả vương quốc.
Tôi cần đạt đến một thỏa hiệp.
Fuuu, tôi thở dài.
“Hiểu rồi. Chúng tôi sẽ cứu cô. Bởi cô đã tới đây rồi, chẳng còn cách nào khác.”
“Cảm ơn cô nhiều lắm---!”
Thế là, Harukara-san ôm chầm lấy tôi. Người này, đụng chạm cơ thể thật quá đáng…..
“Nhưng mà, sẽ không có chuyện tôi sẽ đối mặt với Beelzebub đâu. Cô hãy ở tạm trong căn nhà này. Sau đó, hãy quan sát tình hình từ xa cho đến khi mọi thứ lắng xuống.”
Bằng cách này hay cách khác, cuối cùng thì người này rồi cũng sẽ bị phát hiện thôi.
“Vậy tức là tôi không thể rời căn nhà này…?”
“Không có, cô đâu cần phải cẩn thận tới mức ấy, nhưng nếu cô bị phát hiện, tôi sẽ gặp rắc rối to. Thành ra, cô nên tạo một cái tên giả, ngụy trang, hay bất cứ cái gì để che dấu danh tính cô ấy.”
May thay, nghề nghiệp người này giống hệt như tôi. Hơn nữa, bởi do người elf sống lâu, thế nên sẽ không có chút cảm giác không thoải mái nào khi cổ sống ở nhà tôi.
Tôi lấy ra một áo choàng phụ.
“Khi cô đi ra ngoài, làm ơn mặc cái này. Từ giờ cô là đệ tử thứ hai của Phù thủy Cao nguyên.”
Và như thế, tôi quyết định người bị truy nã này sẽ là đồ đệ giả của tôi.
Ngoài ra, áo choàng phù hợp với cỡ cô ấy thì….
“Xin lỗi ạ, nhưng tôi thấy hơi bị chật….”
Bộ ngực và mông của cô ấy bị ép chặt lại. Thật trơ trẽn.
Thế đó, tôi chẳng có cách nào khác là phải đi tới làng rồi làm một cái mới.