Silent Witch

4-1: gyurungyurn(※hiệu ứng âm thanh khiêu vũ)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

TN: Tên chương này bên bản LN được nhà Yenpress dịch là Round and Round. Nếu là tui thì tui sẽ dịch là Quay đều, quay đều Nhớ hoài những vòng.... :penguin:

===============================

Giáo viên của Học viện Serendia, Lindsey Pail (26 tuổi, độc thân, hiện đang tìm một quý ông tử tế tốt bụng) á khẩu.

Chuyên môn của cô là dạy khiêu vũ. Chuyện này cũng dễ hiểu mà thôi, bởi vì hầu hết học viên tại nơi đây là con em đến từ các gia đình quý tộc.

Thông thường, ngay từ khi nhập học, chúng đều đã biết khiêu vũ ở mức độ nào đó. Kể cả có tệ lắm đi chăng nữa thì chưa từng có tiền lệ học viên nào bị rớt môn.

...ừ thì. Cho đến bây giờ.

Cái quỷ ma gì thế này? Pail trợn tròn mắt nghĩ trong đầu.

Một cặp nam nữ đang khiêu vũ trước mặt cô ấy.

Cậu trai tên là Glenn Dudley. Còn cô gái tên là Monica Norton.

Cả hai đều là học viên năm hai mới chuyển đến Học viện.

“Hình như chúng mình bị chậm nhịp một chút mất rồi, phải nhanh hơn mới được!”

“Áaaaaaaaa! Khôngggg, đừng mà!”

Cậu trai xoay cô gái, người dường như không biết tý gì về nhịp điệu, vòng vòng khắp nơi trong khi di chuyển với tốc độ nhanh gấp đôi nhịp điệu bản nhạc… Cái này không còn là khiêu vũ nữa, cả hai cứ như con cù đang quay mòng mòng.

Rộng lượng đến mấy cũng không tài nào xem cảnh tượng kia là khiêu vũ được. Nếu phải nói thì nó giống cảnh một con chó lớn năng động chạy nhảy lung tung với người chủ nhân cầm dây xích bị lôi xềnh xệch theo sau. Câu trai quay cuồng, vung tròn và kéo lết cô gái đi tứ phía.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vấn đề không chỉ nằm ở mỗi cậu trai.

Cả cô gái cũng có vấn đề. Cô không hề có chút nền tảng khiêu vũ nào cả, mỗi bước chân của cô đều loạng choạng và không vững vàng. Cả hai đến giờ chưa ngã chổng vó lần nào quả thực là kỳ tích.

Ngay khi bài nhạc kết thúc, vì không thể chống lại quán tính do dừng lại đột ngột, Monica Norton tiếp tục quay tít trên sàn, để rồi đâm sầm vào tường.

Monica co giật, còn đôi mắt thì quay như chong chóng. Glenn liền lao tới bên Monica, cậu nắm lấy vai cô lắc lắc trong khi hét lớn.

“Uwaaaa, xin lỗi! ! Cậu có sao không?"

“Đ-Đừng…, đừng …có lắc…”

Nói rồi, Monica trợn ngược mắt và không cục cựa gì nữa.

“K-Không, đừng chết !!!” Gleen gào lớn.

Chính cậu là người đã ra đòn kết liễu đó có biết không… Mọi người trong phòng đều có chung một suy nghĩ.

Nhìn cái cảnh tượng buồn cười kia, Lindsey Pail chỉ nói một câu với hai đứa “đội sổ” này.

“Gleen Dudley. Monica Norton. Tôi sẽ cho hai em kiểm tra lại vào tuần sau.”

***

Hiền Nhân Monica, một trong những pháp sư hàng đầu ở Vương quốc Ridill được trao quyền yết kiến trực tiếp với Đức vua.

Hai năm trước, ở tuổi mười lăm, Monica người trẻ tuổi nhất được chọn vào Thất Hiền Nhân. Cô là pháp sư duy nhất có thể sử dụng vô niệm chú và là thiên tài đã phát triển ra nhiều thuật thức mới.

Sau này, cô được lệnh thâm nhập vào Học viên Serendia để bí mật hộ giá Nhị Hoàng tử Felix Ark Ridill. Trong khi sử dụng triệt để khả năng đặc biệt của mình, vô niệm chú, để thực hiện nhiệm vụ bí mật, cô cũng đồng thời nhàn nhã tận hưởng cuộc sống học đường huy hoàng… Kịch bản ấy đẹp, tiếc là nó không xảy ra.

Sở trường của Monica là ma thuật và toán học. Nhưng còn ở những lĩnh vực khác cô hoàn toàn mù tịt. Một con người vô dụng đến vô vọng.

Ví dụ dễ thấy nhất là khả năng vận động kém cùng cực của cô.

Chỉ cần chạy một chút đã hụt hơi hay không đâu bị vấp ngã đã là chuyện cơm bữa với Monica.

Trong hai năm sau lúc trở thành Hiền Nhân, cô tự nhốt mình trong ngôi nhà trên núi, cả ngày ru rú không chịu ra ngoài. Vô hình chung khiến thể lực của cô suy giảm nghiêm trọng.

…Kết quả là thảm họa đã diễn ra ở tiết khiêu vũ vừa rồi.

Tiết khiêu vũ ở Học viện luôn sẽ có hai lớp cùng tham gia một lúc. Giáo viên là người chọn bạn nhảy cho học viên, điều này là để giúp cho mỗi học viên có được bạn nhảy ngang trình độ nhất có thể.

Gleen Dudley từ lớp bên cạnh là bạn nhảy của Monica.

Cũng như Monica, Gleen cũng là học sinh mới chuyển đến. Cậu ta có mái tóc nâu vàng hơi lập dị và nụ cười thân thiện.

Glenn cao vượt trội hẳn so với những đứa con trai đồng trang lứa khác. Người nhỏ thó như Monica phải ngửa cổ rất nhiều mới có thể thấy được mặt Gleen.

Kỳ thực, khác biệt chiều cao rõ ràng khiến họ không thích hợp làm bạn nhảy của nhau. Nhưng lý do giáo viện nhóm họ lại có lẽ vì cả hai đều là học sinh chuyển trường và khả năng khiêu vũ cũng chưa rõ như thế nào.

“Tên mình là Gleen! Rất vui được gặp cậu!”

Gleen chào hỏi với nụ cười tươi rói, nhưng tất cả những gì Monica có thể làm để đáp lại là cúi đầu ngượng ngùng.

Monica cực kỳ nhút nhát, thế nên cô chưa bao giờ có một cuộc trò chuyện tử tế với người mới gặp lần đầu tiên – nhất là khi đối phương lại còn là người khác giới.

Tuy vậy, Glenn lại chẳng tỏ ra khó chịu, cậu cầm tay Monica và dắt cô ra sảnh khiêu vũ.

Trước thái độ đầy tự tin đó, Monica đã tưởng cậu ta phải khiêu vũ tốt lắm…thế mà.

Khoảnh khắc tiếp theo, Gleen lại mỉm cười nói.

“Đây là lần đầu tiên mình khiêu vũ. Nên chắc là mình sẽ cố thử bắt chước người khác vậy!”

Cậu đang nói đùa, nhỉ? Nghĩ tới đây, Monica đã bị Glenn xoay đi khắp nơi.

Và thế là, hai người họ phải kiểm tra lại cùng nhau.

***

Cứ như vậy thì có kiểm tra lại cũng sẽ rớt.

Với suy nghĩ đó, Monica và Glenn quyết định mượn một phòng học để tập khiêu vũ sau giờ học.

…Cơ mà, cả hai mới chân ướt chân ráo học khiêu vũ, họ không biết phải bắt đầu từ đâu.

Thế rồi, Glenn chợt kêu lên, “Để mình kiếm người giúp!” và lôi một người nào đó đến.

“Ơ…Xin chào.”

Người bị Glenn mang đến với vẻ mặt bối rối là Neil Clay Maywood, cũng là thành viên Hội học sinh như Monica.

“May-Maywood…sama…?”

Đôi mắt Monica mở to trước sự xuất hiện của Neil, người có thể nói là tốt bụng nhất Hội học sinh. Glenn tò mò nhìn qua nhìn lại giữa Monica và Neil.

“Ơ? Hai cậu có quen nhau à?”

“Monica-jou đây cũng là thành viên của Hội học sinh như tớ.”

“Hảaaaa!? Thế luôn á!?”

Glenn kêu toáng lên rồi trố mắt nhìn xuống Monica.

Cậu ta không phải là người xấu, chỉ là giọng cậu quá lớn và nó khiến Monica sợ hãi.

Glenn thán phục gật gù trước Monica đang run rẩy.

“Monica cũng là học sinh chuyển trường như mình nhỉ? Thế mà đã có thể vào Hội học sinh rồi, đúng là giỏi thật đấy!”

“Không…nó…”

“A, xin lỗi vì đã gọi thẳng tên cậu mà không xin phép gì nhé! Mấy cái chuyện lịch sự này nọ mình không tốt cho lắm, nếu muốn thì cứ tự nhiên gọi mình là Glenn cũng được!”

“Ừm… à…”

Nhìn Monica chật vật không biết phải đáp lại thế nào, Neil nhẹ nhàng giải vây, “Nào nào.”

“Norton-jou đang thấy khó xử kìa, nhiệt tình thái quá như vậy là không nên đâu.”

Nghe Neil nói thế, Glenn liền im lặng như một chú cún ngoan.

Neil là cậu bé nhỏ con và chất phác, cậu được mọi người xung quanh đều quý. Cả Glenn dường như cũng không phải ngoại lệ.

Sau khi xác nhận Glenn đã im lặng, cậu quay sang Monica, nhướn mày lên và mỉm cười trấn an cô.

“Glenn là bạn cùng lớp với mình. Cậu ấy nhờ mình hỗ trợ tập luyện khiêu vũ, thế nên mình đồng ý làm gia sư tạm thời cho cậu ấy.”

“X-Xin lỗi vì đã làm ph-phiền…”

“Không có gì đâu. Giúp đỡ bạn bè qua cơn hoạn nạn là điều nên làm mà.”

Nói rồi, Neil mỉm cười, khí chất “người tốt bụng” toát ra từ cậu. Chẳng chắc tại sao cậu lại được mọi người quý mến đến vậy.

“Vậy thì bắt đầu luôn nào!”

Glenn hớn hở cất tiếng hệt như một con chó đã mất hết kiên nhẫn. Neil, “Hừm-“ một cái rồi làm bộ mặt lúng túng.

“Nếu được thì nên có nhạc để cho giống như khi kiểm tra… Nhưng mà mình phải quan sát hai cậu mất rồi. Mấy cậu còn có quen ai khác biết chơi dương cầm không?”

Trong căn phòng có sẵn một đàn dương cầm. Khi kiểm tra, học viên phải khiêu vũ theo tiếng nhạc từ cây dương cầm.

Nhưng Monica lại chẳng quen ai biết chơi dương cầm cả… Mà, vốn dĩ cô có quen biết ai trong học viên đâu.

Hoàn toàn không giúp các cậu được gì rồi, khi Monica vừa cúi xuống xin lỗi thì cửa phòng mở tung.

“Ôi chao, hết cách rồi nhỉ! Nếu mấy cậu muốn thì tôi sẽ là người chơi đàn!”

Lana Collette, bạn cùng lớp của Monica, liến thoắng trong khi ngón tay vân vê lọn tóc trên đầu. Rõ ràng, cô bé đã nghe lén ngoài cửa nãy giờ.

Glenn và Neil nhìn Monica rồi lại nhìn Lana với vẻ mặt ngạc nhiên.

“Đằng ấy là bạn của Monica nhỉ?”

“….A…đúng…”

Monica gật nhanh đầu đáp, mặt cô tái nhợt.

Lana có khó chịu vì mình đã tự ý nhận cậu ấy là bạn không nhỉ?

Nhỡ đâu bây giờ Lana đang tỏ ra không vui, nhỡ đâu mặt cậu ấy đã hơi nhăn lại – tưởng tượng đủ thứ viễn cảnh khiến cô run như dẽ. Nhưng Lana chỉ đơn giản lại gần Monica rồi tự mãn phẩy tóc.

“Đúng rồi! Cậu nên biết ơn người bạn này vì đã bỏ công ra giúp đỡ đi!”

Monica ngập ngừng ngẩng mặt lên nhìn Lana.

Không có chút khó chịu nào cả. Thậm chí, dường như cô bé còn đang cố gắng không cười toe toét.

“…..Cảm ơn”

Monica siết lấy lồng ngực qua lớp áo đồng phục và cảm ơn bằng một giọng nhỏ yếu ớt.

…Cô biết rằng nếu không làm vậy, trái tim sẽ nhảy cẫng ra khỏi người vì vui sướng mất.

===============================================

Góc than thở:

- Có người hỏi tui tại sao mãi chẳng ra chap hay dịch gì cả, đem con bỏ chợ rồi đúng không? Ừ thì cũng muốn dịch tiếp lắm nhưng bận tối mặt mũi lại gặp đủ thứ chuyện nên chẳng có hứng + thời gian để chạy tiếp.

- Tóm tắt những chuyện xảy ra từ đầu năm đến giờ

> Mở đầu năm bằng một tai nạn làm rạn xương chân

> Mất ví (Lần thứ N)

> Lap tàn tạ dở chứng, lỗi mất toàn bộ file

> Tai nạn giữa đường, rạn xương sườn. Xe hỏng, điện thoại hỏng (Ừ nghe tai nạn nhiều áo thật đấy, nhưng tin tui đi năm trước tui còn bị nhiều hơn, có hôm tai nạn xe máy ba lần trong ngày rồi)

> Chỗ làm cắt giảm nhân sự, bị đuổi việc

> Đi kiếm việc mới thì dính đa cấp, rồi bị lừa tiền.

- Ừ, lý do tui bộ này chạy lại là vì thất nghiệp nên rảnh quá độ, nên là chạy đến khi nào kiếm được việc thôi.

- Than thở end.

Truyện Chữ Hay