“A, ta có nghe Neil kể rồi. Hình như em đang tập khiêu vũ nhỉ?”
Felix nói với một nụ cười trên môi khi đến văn phòng Hội học sinh muộn hơn thường lệ.
Monica quên béng đi mất chuyện báo cho Felix về buổi tập khiêu vũ sau giờ học, nhưng có vẻ Neil chu đáo đã làm rồi. Mặc dù không mấy nổi bật, nhưng cậu thực sự là một con người đáng tin cậy và có năng lực.
Felix đặt cây bút lông chim đang cầm vào lại giá và quay sang Neil.
“Thế như nào rồi? Liệu tiểu thư Norton có thể vượt qua lần kiểm tra lại này được không?”
Nghe vậy, hai mắt Neil đảo qua đảo lại. Mặc dù trong phòng không hề nóng chút nào, nhưng trên má cậu lại có những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu.
“À…Ừm… Thần nghĩ tất cả phụ thuộc vào việc cô ấy đặt vào bao nhiêu nỗ lực ạ...”
“Thưa Điện hạ, để khiến trợ lý tổng vụ tốt bụng Maywood nói giảm nói tránh như vậy, chắc chắn là không ổn chút nào rồi.”
Đang làm việc ở bàn bên, Cyril nói bằng giọng điệu đầy gay gắt.
Monica chỉ biết im lặng và co rúm người lại.
Bởi lời Cyril nói không sai chút nào cả, kết quả của buổi tập ngày hôm nay chỉ có thể được mô tả bằng hai chữ thảm họa.
Họ bắt đầu bằng cách tập luyện từ những cái cơ bản, nhưng cứ chốc chốc Monica lại vấp ngã. Trái lại, dường như vì có thể chất tốt nên Glenn học rất nhanh.
Cả Neil lẫn Lana đều bảo cách học tốt nhất là buộc cơ thể phải ghi nhớ, nhưng Monica lại cảm thấy cơ thể mình như đang từ chối ghi nhớ thứ kiến thức này.
Aa, nếu đó là những con số thì tốt biết mấy, thế thì nhớ bao nhiêu cũng được! Đang thầm than thở trong đầu, Bridget đang ghi chép ở chỗ ngồi bên cửa cổ mở miệng chỉ trích trong khi mắt vẫn không rời khỏi tập tài liệu.
“Thành viên Hội học sinh là hình mẫu cho những học viên khác noi gương, thế mà giờ đây lại có kẻ để bản thân tụt lại phía sau…Thật đáng thất vọng, cô nên tự thấy hổ thẹn đi.”
“…Xin lỗi…”
“Cô có biết cô đang làm phiền trợ lý tổng vụ Maywood đến mức nào không hả?”
Briget tiếp tục dùng những lời lẽ sắc lạnh dồn ép Monica đang run rẩy xin lỗi.
Mình đã gây rắc rối cho người khác chỉ vì sự yếu kém của bản thân – sự thật này khiến Monica rùng mình.
Đúng vậy, chỉ vì khiêu vũ không tốt mà mình đã làm phiền Lana với Neil.
Mặc dù cũng có khởi đầu rất tệ, nhưng vì có khả năng vận động tốt nên Glenn sẽ sớm giỏi hơn Monica.
Khi đó, chắc chắn Monica cũng sẽ lại gây rắc rối cho Glenn. Nhỡ đâu chỉ vì làm bạn nhảy của Monica mà Glenn trượt lần kiểm tra lại…
“Ừm, à thì, e-em không nghĩ mình cảm thấy phiền hay gì đâu…”
Khi Neil tốt bụng bối rối nói đỡ thì Elliot, người giữ im lặng nãy giờ, xoay cây bút lông chim trên tay và xen vào.
“Tiểu thư Bridget nói đúng. Thành viên Hội học sinh là hình mẫu để những học viên khác noi theo. Chúng ta không thể để những học viên khác thấy rằng một thành viên trong Hội học sinh lại không qua được lớp khiêu vũ.”
Elliot nhếch môi và nheo mắt, con ngươi cậu ánh lên một tia nguy hiểm.
“Cứ thế này chẳng phải sẽ thành trách nhiệm của Điện hạ trong vấn đề bổ nhiệm sao?”
Chính Felix đã bổ nhiệm Monica vào vị trí Thủ quỹ… Thế nên, một khi Monica gây ra bất cứ chuyện gì, Felix cũng sẽ phải chịu trách nhiệm liên đới vì đã chọn cô.
Không chỉ mỗi Lana, Neil và Glenn, mà cô còn gây rắc rối cho cả Felix nữa.
Áp lực khủng bố và nỗi sợ hãi đè nén khiến Monica cảm thấy cơ thể nhỏ bé của mình như thể sắp bị nghiền nát.
Thành thật xin lỗi vì đã gây rắc rối cho mọi người, tôi sẽ cố gắng hết sức và tập luyện thật chăm chỉ, nên làm ơn hãy tha thứ cho tôi – những lời này cứ quay cuồng trong tâm trí Monica, nhưng cổ họng cô lại ứ nghẹn và chẳng có từ ngữ nào được thốt ra cả.
Thấy Monica cứ mấp máy môi, Felix điềm tĩnh nói.
“Không phải ta đã tuyên bố trước đó rồi sao? Nếu cô ấy có gây nên chuyện gì, chính ta sẽ là người chịu trách nhiệm.”
Bầu không khí trong vòng thay đổi ngay tắp lự ngay khi Felix mở miệng.
Cậu ta nở một nụ cười thanh tao rồi tiếp tục.
“Không có gì phải lo lắng cả. Tiểu thư Norton là người được ta trông đợi rất nhiều. Chắc chắn cô ấy sẽ đáp ứng được những kỳ vọng của ta. Đúng không nhỉ, tiểu thư Norton?”
Phần sau câu nói hướng thẳng đến Monica, đi kèm với đấy là một nụ cười tươi rói.
Không thể, hoàn toàn không thể… Monica ảo não kêu gào trong lòng, kịp thời nuốt xuống những lời đó ngay khi chúng vừa ra đến miệng.
Nếu một hoàng tộc như Felix đã nói “trông đợi rất nhiều” với Monica, thì cô chỉ có lựa chọn duy nhất là đáp lại nó mà thôi.
Song, cô lại không thể cứ thế tùy tiện gật đầu được. Thấy Monica cúi đầu hồi lâu không có phản ứng, Felix đứng đậy, đi đến trước Monica rồi lấy ngón tay đặt dưới cằm cô và nâng lên.
Bóng dáng ủ rũ của Monica phản chiếu lại trong đôi mắt xanh bí ẩn đang nhìn xuống.
“Em sẽ… đáp ứng kỳ vọng của ta, đúng không?”
Giọng nói mang theo chút ngữ khí u sầu này sẽ khiến hầu hết nữ nhân bình thường phải đỏ bừng tới tận mang tai. Có điều, phản ứng của Monica với nó lại là run rẩy gật đầu với vẻ mặt của một người đang bị đe dọa.
Cô ráng hết sức thu thập và sắp xếp tất cả vốn từ vựng có trong đầu mình.
Điều quan trọng nhất khi muốn bày tỏ ý định là phải đưa ra được lời giải thích hợp lý và rõ ràng.
“Đ-đầu tiên… Thần sẽ phân tích nhịp điệu bài nhạc được sử dụng và độ dài sải chân. Sau đó, thần sẽ bắt đầu tính toán góc độ của bàn chân, hông và vai trong khi khiêu vũ rồi ghi nhớ hết những thứ đó!”
Thoạt nghe thì bài phát biểu của Monica nghe rất hợp lý, nhưng thực tế thì nó chỉ là những lời luyên huyên.
“…Này, học đi đôi với hành, đừng chỉ dùng mỗi cái đầu, dùng cả cơ thể nữa.”
Điều cậu ta nói hoàn toàn có lý.
***
Trở về lại căn gác mái, Monica ụp mặt xuống giường rồi sụt sịt và nức nở không ngừng. Bởi vì không quen với việc vận động quá nhiều, thế nên giờ đây chân cô đau nhức kinh khủng.
“Monica, chị trông như lão bà già yếu vậy.”
Nero nhảy lên người Monica đang nằm úp mặt trên giường rồi dùng chân đẩy tới đẩy lui trên lưng cô. Có vẻ như Nero đang xoa bóp cho Monica.
“Ư, Ư… cả người chị nó ê ẩm…”
“Nghe đâu bảo là càng trẻ càng dễ bị đau căng cơ. Chị bị vậy điều đáng mừng đấy.”
Monica không biết Nero học đâu ra được kiến thức đó nữa.
Nero dẫm mạnh lên hai cẳng chân gầy guộc như khúc củi không có chút mở hay cơ bắp của Monica.
“Em có lén quan sát cả buổi tập qua cửa sổ, ra khiêu vũ là vậy ư? Một cuộc thi xem ai có thể dẫm lên chân đối phương nhiều hơn ư?”
“Ư, không, không phải… Chị tưởng em phải biết khiêu vũ là gì rồi chứ, trong mấy cuốn sách em đọc có minh họa mà…”
“Vì thế nên em mới sốc này. Em đâu có nghĩ khiêu vũ lại là một cuộc thi khắc nghiệt như thế.”
Nero nhảy lên bàn, khéo léo dùng chân trước lật giở từng trang của cuốn tiểu thuyết đã mở sẵn từ trước.
Rồi nó lấy chân đập vào một đoạn văn trong đó.
“…Julia thả mình theo điệu nhạc… Mọi thứ cứ tựa giấc mộng tuyệt vời. Tay trong tay, trái tim dẫn lối cho từng bước chân.”
“Vậy là trái tim dẫn lỗi cho bước chân họ dẫm lên nhau ư? Chà, khác hẳn những gì em đã tưởng tượng lúc đọc đến đoạn này khi trước đấy.”
“…Đã bảo là không phải thế rồi mà…Trời ạ ~~.”
Monica phồng má rồi nhìn sang Nero, nhưng nó chỉ vẫy đuôi như thể đang ghẹo cô.
“Cơ mà, chị không thể dùng phép thuật để giải quyết chuyện này à? Chị có thể dùng phép thuật mà không cần niệm chú đúng chứ? Thế sao không bí mật sử dụng phép thuật để nhảy giỏi hơn đi?”
Phép thuật giúp nhảy giỏi…Thứ tiện lợi như vậy nếu tồn tại thì tuyệt vời biết bao. Có điều, phép thuật không phải là toàn năng.
“…Về lý thuyết thì có thể sử dụng phép thuật để điều khiển cơ thể thực hiện một số chuyển động nhất định… nhưng kỹ thuật đó bị cấm ở quốc gia này.”
Sử dụng phép thuật để điều khiển cơ thể con người hay tạm thời gia cường sức mạnh thể chất hoàn toàn bị cấm ở Vương quốc Ridill.
Bởi vì cơ thể con người không có kháng tính với ma lực, những hành động kể trên có khả năng gây ra nhiều tác dụng phụ, trong đó có thể kể đến
ngộ độc ma lực. Phép thuật trị liệu cũng bị cấm vì lý do tương tự.
Theo những nghiên cứu được tiến hành trong quá khứ, cần một lượng lớn ma lực chỉ để khiến một vết cắt nhỏ nhoi khép miệng lại. Nhưng chuyện không chỉ dừng lại ở đây, quá trình này cũng gây ra cái chết cho pháp sư thi triển phép thuật, đồng thời người được chữa trị cũng chết vì ngộ độc ma lực.
Nghe Monica giải thích, râu Nero rung rung.
“Hửm? Từ từ nào, chị nó ‘ở quốc gia này’ nhỉ? Vậy có nghĩa là ở những quốc gia khác thì được sao?”
Trước câu hỏi của Nero, Monica khựng lại một nhịp để suy nghĩ.
Hiểu biết của Nero về các vấn đề của loài người rất ít. Vì vậy sẽ tốt hơn nếu cho nó biết trình độ sử dụng phép thuật hiện tại của loài người.
Monica ngồi thẳng dậy, nghiêm giọng nói.
“…Thao túng cơ thể, chi phối cơ thể, gia cường thể chất, trị liệu… tất cả hành động sử dụng phép thuật gây ảnh hưởng lên cơ thể con người đều bị cấm tuyệt. Mọi Hiệp hội Pháp sư trên lục địa đều tuân thủ nó, duy chỉ có một nơi là ngoại lệ…”
Giữa chừng, Monica siết chặt nắm tay trên đầu gối lại.
“…đó là ở Đế quốc phía đông.”
Đế chế giáp với Vương quốc Ridill ở phía đông là quốc gia mạnh nhất và rộng lớn nhất trên lục địa.
Khoảng một năm trước, ngai vàng của Đế quốc đã có chủ nhân mới, đó là một chàng trai mới chỉ hơn hai mươi tuổi một chút.
Vốn không ưa những truyền thống cũ, vị hoàng đế trẻ tuổi sau khi lên ngôi không bao lâu đã lần lượt đưa ra những chính sách cải cách mới – Một trong số đó là dỡ bỏ lệnh cấm sử dụng phép thuật trị liệu.
Nói cách khác, hoàng đế đã cho phép nghiên cứu những phép thuật gây ảnh hưởng lên cơ thể con người, dù chỉ giới hạn ở phép thuật trị liệu.
Chính sách này đương nhiên bị Hiệp hội Pháp sư trong Đế quốc phản đối. Nhưng rồi sau đó, người đứng đầu Hiệp hội Pháp sư được đồn rằng đã chết một cách bí ẩn.
…Có thể nói sự việc sặc mùi ám muội.
“Trong tương lai, chị nghĩ những phép thuật dạng gia cường thể chất và trị liệu sẽ pháp triển hơn nhiều ở Đế chế…”
Việc Đế quốc dỡ bỏ lệnh cấm đã tác động rất lớn đến pháp sư ở các quốc gia khác.
Càng ngày càng có nhiều pháp sư rời bỏ đất nước của mình, nơi có nhiều quy định nghiêm ngặt, và chuyển đến Đế quốc
Việc chảy máu pháp sư tài năng đã thành vấn đề đau đầu đối với mọi quốc gia, nó cũng được nêu ra nhiều lần tại Hội đồng Thất Hiền Nhân.
Ngoài ra, bản thân Monica cũng có đôi chút suy nghĩ riêng về chuyện cho phép sử dụng phép thuật trị liệu.
“Con người phải lo nghĩ nhiều chuyện quá ha.”
Nero đóng cuốn tiểu thuyết rồi lẩm bẩm.
“…Ừm.”
Mấp máy môi, Monica dần nhắm mắt lại.
Đằng sau mi mắt, cô như thấy bóng lưng nhàn nhạt của cha hiện ra.
Đêm đó, Monica mơ về những ngày xưa cũ.
Trong mơ, cô đang nhìn lưng cha khi ông đang ngồi trên bàn làm việc. Cha cô lúc nào cũng bận rộn với những phép tính khó, và Monica luôn chơi với những công thức
Cha cô cực kỳ thông thái.
Toán học, vật lý, y học, dược học – cha cô thông thạo tất cả, nhưng thứ ông giỏi nhất là sinh học.
—Cơ thể con người là tập hợp của hằng hà những con số.
Chỉ cần có thể giải được công thức toán học tạo nên con người, ta có thể cứu được vô số người đang khổ đau vì bệnh tật.
Bởi lẽ đó mà cha cô ngày đêm dốc sức nghiên cứu.
Mặc dù không được mấy khi chơi đùa cha, nhưng chỉ cần đọc qua bộ sưu tập sách của ông và thỉnh thoảng nghe cha kể về nghiên cứu của ông cũng đủ khiến Monica hạnh phúc… hạnh phúc khôn xiết, song…
Khung cảnh trong giấc mơ bỗng chốc thay đổi.
Bóng lưng người cha chìm trong lửa đỏ rồi biến mất.
Hình bóng người cha cháy tan cùng vô số tài liệu và công thức được ông viết ra.
(Không! Không! Khônggg!)
Cô muốn gào lên, nhưng chẳng có từ ngữ nào chịu thoát ra khỏi cổ họng cả.
Và rồi, khi Monica vẫn còn đang sững sờ thì có một người đang nhìn xuống cô.
Nhị Hoàng tử Vương quốc Ridill, Felix Ark Ridill trong bộ đồng phục trắng của Học viện Serendia như sinh ra là để dành cho cậu.
“Em sẽ… đáp ứng kỳ vọng của ta, đúng không?”
Monica ngơ ngác nhìn trước lời thì thầm của Felix, người đang mỉm dịu dàng mỉm cười.
Đây chỉ là giấc mơ.
Felix hoàn toàn không liên quan gì đến cái chết của cha Monica. Những sự kiện đã diễn ra trong ngày hôm nay chỉ đang lẫn lộn với ký ức xưa cũ mà thôi.
Có điều, mỗi khi có ai đó kỳ vọng vào cô, những cảm xúc u ám trong quá khứ lại dấy lên rồi bóp nghẹt lấy lồng ngực của Monica.
Một cơn thịnh nộ đen tối được thổi bùng lên từ trong sâu thẳm trái tim của Monica.
Tại sao các người cứ suốt ngày nói về mấy thứ kỳ vọng này nọ vậy hả?
(…Cha luôn đáp ứng hết mọi kỳ vọng của mọi người, thế rồi có ai đền đáp lại cho cha đâu…)