Giải quyết xong cơn mất kiểm soát của Cyril, Monica liền quay về phòng trong ký túc xá và tiếp tục viết nốt bản báo cáo cho Louis. Đến lúc mọi thứ hoàn thành thì trời đã hửng sáng tự bao giờ.
Khi còn sống một mình trên núi, thức thâu đêm là chuyện thường như cơm bữa với Monica, nhưng vì độ thời gian gần đây phải sống như người bình thường nên giờ đây đầu cô nặng trĩu bởi cơn thiếu ngủ.
Loạng choạng đến lớp rồi thì cô bị Lana mắng vì không chịu chải chuốt đầu tóc. Cứ như thế, Monica ráng sức chiến đấu với cơn buồn ngủ suốt từ đầu buổi đến cuối buổi học, xong lại lê lết đôi chân đi về văn phòng hội học sinh.
Có vẻ như văn phòng hội học sinh chưa có ai. Rõ ràng Monica là người đến sớm nhất.
Cô nhanh chóng dọn dẹp sơ qua văn phòng theo lời dặn của Cyril, châm thêm đồ dùng và mở sổ cái.
Bình thường, chỉ cần thấy những con số cũng đủ khiến cô tỉnh như sáo, thế mà bây giờ chúng lại chẳng thể nhập được xíu xiu nào vào đầu cô cả.
(Phải rồi nhỉ. Hôm qua mình dùng nhiều phép thuật quá…)
Vốn thờ ơ với việc ăn uống, Monica chỉ tiêu hóa thức ăn ở mức tối thiểu.
Bữa sáng của cô là mẩu bánh mì sót lại từ bữa tối hôm trước và cà phê. Trong khi đó bữa trưa là nước cùng với một số loại hạt. Bình thường từng đó là vừa đủ cho cô, nhưng vào những ngày sử dụng phép thuật nhiều thì bây nhiêu thôi chẳng bõ bèn gì sất.
Sử dụng phép thuật tiêu tốn rất nhiều năng lượng. Bởi vậy nên đa phần giới pháp sư là những kẻ hảo ngọt.
Monica cho tay vào túi và lục lọi. Song, chẳng còn gì để ăn vì toàn bộ số hạt cô đem theo đã được cô dùng hết trong bữa trưa rồi.
Một chút nữa thôi, chỉ cần ráng cho đến lúc công việc của hội học sinh hoàn thành là được… Tự nhủ với lòng là thế, có điều, cơn buồn ngủ đã đánh gục Monica và cô cứ thế gục xuống bàn mà thiếp đi.
***
Cánh cửa văn phòng hội học sinh mở ra khi Monica úp mặt ngủ quên trên sổ cái.
Đó là phó hội trưởng hội học sinh, Cyril Ashley. Cậu là người thứ hai đến văn phòng, sau Monica.
Vừa vào đã thấy cảnh Monica ụp mặt xuống bàn mà ngủ khiến Cyril không khỏi nhướn mày lên.
Cậu định mở miệng quát cô….nhưng rồi lại thôi.
“….”
Trong vô thức, cậu lặng lẽ bước lại và nhìn xuống Monica.
—Con bé này, gầy thật.
Thật khó tin thân hình gầy guộc kia lại thuộc về một thiếu nữ mười bảy tuổi.
Nước da lúc nào cũng nhợt nhạt. Đôi mắt lúc nâu, lúc xanh lục tùy vào góc nhìn và ánh sáng luôn rụt rè nhìn xuống chân.
Cô gái này hoàn toàn chẳng toát ra được chút khí chất hay sắc đẹp của một quý tộc thực thụ. Chỉ đơn thuần là một đứa con gái thường dân bình thường, nhàm chán có thể thấy được ở bất cứ đâu.
Cyril nhìn qua bàn tay phải vẫn đang cầm cây viết lông ngỗng của Monica.
Tại học viên Serendia, găng tay là một phần của đồng phục. Hầu hết học sinh nữ đều đeo găng tay được đặt làm riêng với ren diềm, ruy băng thêu nơi viền. Riêng găng tay của Monica chỉ là một chiếc găng tay trơn trắng thuần, không hề có lấy một chi tiết trang trí nào cả.
Kích cỡ của nó cũng không vừa với vị chủ nhân chút nào, phải nói là hơi quá cỡ. Qua đó cho thấy tay cô nhỏ tới cỡ nào, hệt như tay của một đứa trẻ vậy.
“…..”
Cyril nhẹ nhàng rút cây bút ra khỏi tay Monica rồi cắm lại vào giá bút.
Khi chiếc bút lông chim rời đi, tay phải Monica cũng theo đó lỏng ra, những ngón tay cô duỗi thẳng ra trên mặt bàn.
Cyril lấy tay phải mình úp lên tay phải Monica, một lần nữa xác nhận tay cô gái trước mặt mình nhỏ tới nhường nào…
“Ô Cyril đấy à. Cậu đã đến rồi sao?”
Khoảnh khắc giọng Felix chơt vang lên từ đằng sau, Cyril giật bắn mình rồi nhảy ra xa khỏi bàn làm việc hệt như một con châu chấu.
“Điện hạ, xin người đừng hiểu nhầm! Con bé này dám ngủ ngay trong văn phòng linh thiêng của hội học sinh, và thần chỉ định đánh thức nó dậy thôi! Ê, con nhỏ kia, có dậy không thì bảo!!”
Cyril lúng túng giơ tay phải lên theo cách cực kỳ thiếu tự nhiên rồi táng một phát thật mạnh vào đầu Monica.
Đang ngủ ngon lành, Monica bật phần thân trên dậy, miệng ú ớ mấy chữ. Đoạn cô ngước đôi mắt hãy còn ngái ngủ nhìn Cyril.
“….Asshuley-samu?”
“Hừ, cái bản mặt ngu ngốc đó là sao? Có biết đang ở trước mặt ai không? Còn không mau đứng thẳng người dậy mà chào Điện Hạ đi!”
"... 9129, 14771, 23900, 38671, 62571, 101242, 163813..."
“Nói tiếng người đi!”
Cyril nắm đầu Monica và lắc. Nhưng Monica lại nhìn thẳng vào mặt Cyril rồi cười xòa…
“…hết lạnh rồi…tốt quá…”
Cyril mở to đôi mắt xanh thẫm, đôi bàn tay lắc đầu Monica cũng dừng lại. Cậu vô thức với lấy chiếc trâm cài trên ve áo.
Miệng Cyril đóng mở hệt như cá đớp nước, cậu như đang muốn nói gì đó….Đột nhiên, Felix từ bên cạnh vươn tay đến và… nhét một cái bánh quy vào trong miệng Monica.
Vẫn còn mơ mơ màng màng, cô cứ thế gặm chiếc bánh từng miếng nhỏ.
Cứ thế, Felix đẩy chiếc bánh quy càng lúc càng bé dần vào miệng Monica. Chiếc bánh vừa hết, cậu lấy cái khác ra rồi bắt đầu lại quy trình.
Cảm thấy một cái bánh khác áp vào môi, Monica gà gật cắn nó.
“Thú vị thật. Dù đang ngủ gật nhưng miệng cô ấy vẫn hoạt động tốt.”
“Ờm, dạ thưa Điện H-Hạ…”
“Có gì à Cyril? Cậu cũng muốn thử ư?”
Felix hỏi Cyril bằng giọng điệu như đang mời người khác vuốt ve thú cưng của mình. Nghe vậy, Cyril chỉ lắc đầu từ chối.
Phải đến khi Felix chuẩn bị lấy chiếc bánh thứ ba, đầu Monica mới dựng lên, đôi mắt cô khẽ mở ra.
Monica dịu mắt, thì thào mấy thứ gì đó nghe chừng thật khó hiểu. Hành động của cô hệt như một người mới ngủ dậy vậy.
Lúc này Monica đang nghĩ về bản báo cáo cô đã dành nguyên đêm để viết.
Thực sự, làm mấy thứ như báo cáo là một công việc khó khăn với Monica.
Khi trong đầu chỉ nghĩ sao cho …. không làm Louis nổi cơn tam bành thì hình ảnh Louis bỗng trùng lên hình một chàng trai cũng đang khùng lên trước mặt Monica.
….Thế là cô nói.
“Chúc mừng anh về cái thai nhé!”
“Nói cái gì thế hảaaaaaaaaaaaa?!”
Trái ngược với tiếng la hét của Cyril, Felix chỉ ôn tồn nói.
“Cyril, cái thai đó là của ai? Cậu nhớ phải chịu trách nhiệm đầy đủ đó.”
“Không, Điện Hạ! Người hiểu nhầm rồi. Con nhỏ này chỉ đang nói mớ xằng bậy thôi…!”
Cyril hét toáng lên thanh minh với đôi mắt đỏ ngầu, Felix vui vẻ cười, còn Monica thì đang ngái ngủ.
Lúc này, ở ngay lối ra vào, Neil, người đến văn phòng thứ tư, đã bị cảnh trước mắt làm cho đứng hình, mặt cậu hiện tỏ rõ sự bối rối vì không hiểu chuyện gì đang diễn ra cả.
Có điều, chẳng ai để ý đến cậu ta.