Silent Witch

[3-7]: nero và felix.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Với Cyril trên vai, Nero chạy xuyên khu rừng tối om mà không cần lấy một ngọn đèn. Dù đang trong lốt người, khả năng nhìn đêm của Nero vẫn khá tốt.

Thêm nữa, nó khỏe hơn con người nhiều, ngay cả khi vác Cyril trên vai, nó vẫn có thể chạy với tốc lực tối đa.

(…Cơ mà, anh trai máu lạnh này ra khỏi ký túc xá bằng đường nào nhỉ?)

Cả hai bên ký túc xá nam lẫn nữ đều kín cổng cao tường. Cổng lớn luôn có người canh gác suốt ngày đêm. Tóm lại, không phải cứ muốn là sẽ lẻn ra ngoài dễ dàng được.

Tất nhiên sẽ là câu chuyện khác nếu có thể sử dụng phong phép để nhảy hoặc bay, nhưng nói luôn dễ hơn làm. Monica trước đó đã kể chỉ những pháp sư cao cấp mới có thể tự do sử dụng phép phi hành, bởi nó yêu cầu kỹ năng sử dụng phép thuật cao và chính xác, đồng thời cũng phải đáp ứng được về khả năng thể chất.

Thế nên, một người có khả năng thể chất thấp như Monica không thể nào sử dụng được phép phi hành để bay, cao nhất chỉ có thể dùng nó để nhảy cao hơn bình thường mà thôi, mặc cho kỹ năng sử dụng phép thuật cực kỳ tốt.

(Theo mình thấy, anh trai này xuất sắc về phép thuật hệ băng, những thứ còn lại thì không hề nổi trội.)

Thuộc tính một người giỏi đã được xác định từ lúc họ sinh ra. Chẳng có gì lạ khi một pháp sư hoàn toàn không có khả năng sử dụng phép thuật có thuộc tính khác với thuộc tính chuyên môn.

Một người có thể dễ dàng sử dụng nhiều phép thuật cao cấp bất kể thuộc tính như Monica thực là ngoại lệ theo mọi nghĩa. Nero đôi khi quên mất điều này.

(Mình đoán anh trai máu lạnh không biết sử dụng phong phép đâu. Maa~, còn trẻ thế này mà có thể sử dụng nhiều phép hệ băng thế này cũng ấn tượng đấy)

Có điều, Cyril trốn khỏi ký túc xá nam bằng cách nào khi không biết dùng phép phi hành?

Đáp án ngay lập tức rõ ràng khi nó dần tiếp cận phía sau của ký túc xa nam. Có một vết nứt trên tường bao xung quanh. Cyril hẳn đã lẻn ra bằng đường này.

“Xem ra việc quản lý ở học viện danh giá này cũng có chỗ lỏng lẻo phết nhỉ.”

“Nghe đâu những học sinh khóa trước đã lẻn ra khỏi ký túc xá để thư giãn bằng nó.

Một giọng nói vang lên phía sau Nero.

Vẫn giữ Cyril trên vai, Nero quay đầu lại, đứng đó là một khuôn mặt thân quen.

Vóc dáng cao mảnh mai, khuôn mặt hoa mĩ khả ái và mái tóc kim sắc óng ánh dịu dàng dưới ánh trăng – không ai khác chính là Đệ Nhị Hoàng tử vương quốc Ridill, Felix Arc Ridill.

Felix đang mặc đồng phục và giữ trên tay một tấm ván hơi lớn.

Nero liếc nhìn vào tấm ván, trong khi Felix dựng nó lên trước vết nứt để che nó đi.

“Thường thì vết nứt sẽ được che bằng tấm ván này, nhưng có vẻ Cyril không đủ thời gian để làm.”

Xem ra vị Nhị Hoàng tử đây cũng không xa lạ gì với nó.

Hiểu chuyện rồi, Nero đặt Cyril trên vai xuống.

“Bản tôn chỉ là lữ khách vô tình đi ngang qua. Vị huynh đài lạnh lẽo này vì ngộ độc ma lực mà mất kiểm soát, rồi sau đó bất tỉnh giữa rừng. Thế nên bản tôn đã đem hắn về đây. Bản tôn tốt bụng lắm đúng không? Ngươi nên biết ơn đi.”

“Vâng. Cảm ơn ngài rất nhiều.”

“Nếu tên này có hỏi gì, cứ bảo chỉ là ảo giác do ngộ độc ma lực. Tất cả chỉ là ảo giác, không hơn không kém.”

“Hmm?”

Felix liếc sang Cyril rồi chuyển lại về với Nero.

Vẻ mặt cậu vẫn điềm tĩnh và dịu dàng – nhưng đôi mắt xanh đang nhìn Nero lại ngập tràn cảnh giác.

“Thực là một lữ khách tốt bụng. Liệu ngài có thể cho tôi biết quý danh chứ?”

“Tên bản tôn chẳng xứng với hai từ quý danh hay để ngươi biết, nhưng vì bản tôn rất rộng lượng, nên bản tôn sẽ nói cho ngươi. Bản tôn tên là Bartholomew Alexander.”

Nghe Nero khoác lác, Felix lấy tay che miệng và khúc khích.

“Không ngờ ngài lại trùng tên với vị anh hùng trong cuốn tiểu thuyết phiêu lưu.”

“Ngươi cũng biết Dustin Gunther sao?”

Độ hảo cảm dành cho Felix trong tâm trí Nero tăng lên một chút. Nó tin chắc người thích Dustin Gunther không thể nào là kẻ xấu được.

Đối mặt với Nero đang tỏ ra hào hứng, Felix cười.

“Tôi đã tận hưởng tất cả loại hình giải trí ở vương quốc này. Tiểu thuyết, trò chơi, ca kịch…”

“Cả gái gú nữa nhỉ?”

Từng chứng kiến cảnh Felix lẻn ra ngoài chơi đêm, Nero khích bác cậu ta, nhưng Felix chỉ điềm nhiên mỉm cười đầy ẩn ý, “Cũng có thể nhỉ.”

(…Quả là con người đáng sợ.)

Mặc dù được sinh ra trong hoàng tộc, được ban cho tất cả mọi thứ - nhưng cậu ta lại sở hữu đôi mắt trống rỗng của một người đã mất hết tất cả vậy.

Felix nhẹ nhàng cõng Cyril lên, sau đó như sực nhớ ra điều gì đó, cậu nhìn Nero.

“Mà này, không biết ngài lữ khách có biết không? Khu rừng này cũng thuộc phạm vi của Học viện, người ngoài không được phép bén mảng vào đây đâu.”

“Ờ, vậy sao?”

Nero ghét bị ép buộc bởi luật lệ của con người.

(Vốn dĩ bản tôn có phải con người đâu)

Không thèm đoái hoài gì đến những thứ Felix nói, Nero chỉ hất cằm rồi đáp.

“Bản tôn đã cứu tên đó rồi. Nhắm mắt làm ngơ một chút chẳng chết ai đâu nhỉ?”

“Vâng, tất nhiên. Dù sao ngài cũng là ân nhân cứu mạng Cyril, tôi sẽ không đi xa đến mức ép hỏi ngài quá nhiều.”

“Ối chà?”

Nero cau mày nghi ngờ rồi thọc tay vào trong áo chùng của mình.

Nó lục lọi khắp người mình, làm điệu bộ như đang cố bắt lấy thứ gì đó.

“…Ngươi không cần làm vậy vì đã có cậu bé này giúp người tìm ra chân tướng của bản tôn nhỉ?”

Vừa nói, Nero vừa rút bàn tay ra khỏi áo chùng.

Giữa hai đầu ngón tay Nero là một con thằn lằn trắng bị cầm lủng lẳng tại phần đuôi.

Khi Nero nâng con thằn lằn trắng lên ngang mặt, đe dọa, “Bản tôn sẽ ăn thịt ngươi đây ~”, con thằn lằn trắng khua khua tứ chi nhỏ bé và vùng vẫy mãnh liệt.

Nero nhe hàm răng sắc nhọn, cười nham hiểm.

“Một thủy tinh linh nhỉ? Chắc ngươi định để nó trốn trong quần áo của bản tôn hòng bí mật theo dõi đúng không? Tiếc cho ngươi, bản tôn cực kỳ nhạy cảm với ma lực.”

Tinh linh giống như một khối ma lực lớn. Cấp độ tinh linh càng cao, Nero càng dễ phát giác.

Con thằn lằn trắng này là một Thủy Tinh linh Thượng cấp. Có lẽ là tinh linh khế ước của Hoàng tử.

Tuy vậy, Felix vẫn giữ nguyên nụ cười điềm nhiên khi nhìn vào con thằn lằn trắng. Điều này thực khiến người ta rợn gáy.

Đang mong đợi vào những thứ đại loại như “C-ái gì!?” hoặc “Ngươi là tên quái nào?”, thế mà thứ Nero nhận được chỉ là phản ứng bình chân như vại từ phía Hoàng tử.

“Tạm biệt.”

Nó chán chường ném con thằn lằn trắng xuống đất rồi quay lưng bỏ đi.

(Này, hoàng tử lấp lánh. Bản tôn không cần biết ngươi có đang buồn chán như thế nào, nhưng đừng có đụng tay đụng chân với người bản tôn trân quý, hiểu chưa?)

Hiểu rằng nếu nói chuyện quá nhiều sẽ khiến danh tính thật bị lộ, Nero chỉ thầm nghĩ trong lòng.

Nó nhe nanh, cười đầy hung ác.

(Nếu Monica có mệnh hệ gì, bản tôn sẽ xé xác ngươi thành từng mảnh và cắn nuốt không chừa lại thứ gì.)

***

Sau khi bị ném đi, Will biến lại về dạng người và khấu đầu xuống trước Felix.

“Thần vô cùng xin lỗi vì sự kém cỏi của mình. Thần sẽ đuổi theo hắn ngay bây giờ…”

“Không cần thiết. Lỡ ngươi bị ăn thịt thì cũng khó cho ta lắm.”

Trước câu nói bông đùa của Felix, đầu Will cúi càng thêm thấp vì quá xấu hổ trước sự kém cỏi của mình.

Felix không hề có ý định đuổi theo chàng trai tóc đen.

Cậu không biết danh tính thật sự của hắn …nhưng bản năng mách bảo cậu rằng đối phương không phải là kẻ có thể dễ dàng đối phó hay đuổi theo.

Hắn chắc chắn không phải là con người. Nhưng… cũng không phải là tinh linh, có lẽ là một thứ gì đó hoàn toàn khác.

Song, bất kể danh tính của hắn có là gì, nếu hắn không có ý định làm hại gì đến bản thân, Felix sẽ tạm để yên bây giờ.

“Will, về lại dạng thằn lằn. Có hơi bất tiện nếu để Cyril thấy ngươi.”

“Tuân lệnh.”

Trở lại lốt thằn lằn, Will trèo lên chân Felix rồi chui vào túi cậu ta. Xác nhận tất cả đã đâu vào đấy, Felix điều chỉnh lại tư thế của Cyril trên lưng mình rồi bước đi.

Thoáng sau, một tiếng rên rỉ yếu ớt phát ra từ sau lưng Felix. Xem ra Cyril đã tỉnh rồi.

“Ư ư ư ư…”

Felix nhẹ nhàng hỏi Cyril.

“Cậu dậy rồi à?”

“Điện…hạ…”, Cyril khàn khàn giọng đáp.

Câu chớp chớp mắt rồi nhìn Felix bằng đôi mắt mơ màng.

“Cậu bất tỉnh trong rừng vì ngộ độc ma lực. Một lữ khách tốt bụng đã đem cậu về đây.”

“Xin Điện hạ tha lỗi vì những rắc rối thần gây ra.”

“Không sao.”

Nếu là bình thường, Cyril sẽ liền bảo rằng cậu thể tự đi được. Việc không làm vậy cho thấy cậu ta kiệt sức đến nhường nào.

Sau khi được mang về đến phòng, Cyril rũ rượi nằm xuống giường. Đoạn cậu ta ngước đôi mắt mơ màng lên nhìn Felix.

“Có phải vị lữ khách cứu thần là một người nhỏ thó, đội mũ trùm không?”

Felix lắc đầu.

“Không, hắn là một chàng trai tóc đen và cao.”

“…Ồ…”

Cyril lẩm bẩm rồi nhắm mắt.

Felix liền hỏi lại trong sự tò mò.

“Ảo giác cậu đã thấy trong rừng là như nào vậy?”

Cyril im lặng một thoáng, dường như có chút lúng túng. Bên dưới mí mắt đang đóng kia, hẳn cậu ta đang nhớ lại hình ảnh mình đã thấy.

Cuối cùng, Cyril mở miệng hồi đáp với đôi mắt vẫn nhắm nghiền.

“Ảo giác thần thấy…là một con quái vật mạnh mẽ và im lặng đến rợn người…Cả đời này thần vĩnh viễn không thể nào quên được cảnh tượng đó.”

Truyện Chữ Hay