Tuy thuộc dòng dõi Hầu tước gia Highon, nhưng cha Cyril lại chẳng được ban cho danh hiệu và cũng chẳng giàu có một chút nào.
Dẫu vậy lúc nào cha cậu cũng khoe khoang về gốc gác của mình, luôn lấy thế làm tự hào. Chẳng những không chịu làm việc, gã còn luôn tỏ thái độ độc đoán với mẹ cậu.
Ghét cay ghét đắng điều này, thế nên Cyril lúc nào cũng đứng về phía mẹ mình. Cậu luôn cố hết sức có thể để làm mẹ vui lòng.
Mặc dù vậy, mẹ Cyril vẫn luôn tỏ ra buồn bã mỗi khi nhìn cậu. Nguyên do là bởi khuôn mặt của Cyril…cậu có khuôn mặt rất quý tộc, hệt như người cha vậy.
Và rồi, một thời gian sau khi người cha nghiện rượu của Cyril qua đời, một người từ Hầu tước gia Highon đã đến và đề nghị nhân nuôi cậu.
Cyrill nhảy cẫng lên vì vui sướng.
Cuối cùng mình cũng có thể đỡ đần được cho mẹ! Chắc chắn mình sẽ làm cho mẹ hạnh phúc!
Có điều, trước một Cyril đang trên chín tầng mây, mẹ cậu lại chỉ thở dài.
“A, con quả nhiên xuất thân từ một gia đình quý tộc mà.”
---Không phải đâu mẹ ơi. Con là con của mẹ mà.
Chỉ riêng những lời này thì Cyril lại không tài nào thốt ra nổi với mẹ của cậu.
***
Trước mắt Cyrill là một người lạ với khuôn mặt ẩn sau chiếc mũ trùm đầu. Y trông khá nhỏ thó, nom không hề giống với một người trưởng thành chút nào.
Kẻ bí ẩn khẽ nâng nhẹ tay phải lên. Con rắn lửa rực cháy đã làm tan chảy bức tường băng của Cyril liền cuộn tròn quanh y.
Đến đây, Cyril có thể chắc chắn được cái kẻ đeo mũ trùm đầu trước mặt là một pháp sư – và chính y đã làm tan chảy băng của cậu.
Con mèo đen ăn trộm chiếc trâm của Cyril kêu lên một tiếng rồi chạy đến bên kẻ thần bí. Y nhẹ nhàng bế con mèo đen lên và dùng ngón tay lấy chiếc trâm con mèo đang ngậm trong miệng ra.
“…Vậy ra con mèo kia…là của ngươi sao?”
Cyril hạ giọng gầm gừ, nhưng kẻ đó chẳng thèm ngó ngàng gì đến cậu ta, y chỉ cứ nhìn chằm chằm vào cây trâm.
Thái độ đó khiến Cyril thêm phần tức điên.
“Trả lại đây!”
Điên tiết, Cyril niệm thần chú tạo ra chuỗi xích băng.
Với một cái búng tay, sợi xích băng đã trói chặt tứ chi của kẻ đội mũ trùm đầu…. Nhưng ngay sau đó, chúng liền bị phá hủy.
“….Hả?”
Kẻ đeo mũ trùm không hề hấn gì cả, thậm chí y còn chẳng hề niệm chú.
Vậy mà sợi xích băng cứ thế vỡ tan, dấu tích còn lại chỉ là những mảnh vụn lấp lánh rơi tứ tung trên mặt đất.
Ngỡ rằng bản thân có lẽ đã niệm chú sai, Cyril liền làm lại. Nhưng kết quả vẫn như cũ. Những sợi xích băng liền gãy nát ngay khi vừa hiện hình.
“Cái, cái…. Ngươi, ngươi đã làm gì!?”
Kẻ đeo mũ trùm vẫn không nói gì, y tiếp tục chăm chăm nhìn cây trâm, tựa hồ Cyril chỉ là một hạt cát bé cỏn con.
…Thái độ kỳ lạ đó thực khiến con người ta bất an.
“Trả lời mau!”
Cyril tạo ra một mũi tên băng và bắn vào kẻ trước mặt.
Tuy nhiên, ngay trước khi mũi tên có thể tìm đến được mục tiêu, nó đã bị một ngọn lửa bao trùm và cháy rụi.
Có lẽ nào, hắn không chỉ có một mình? Cyril nghĩ. Ngoài dự đoán kia, cậu không thể nghĩ ra lời giải thích nào hợp lý hơn được. Bởi lẽ, kẻ đội mũ trùm kia chẳng hề niệm chú. Không thể có chuyện y có thể hủy bỏ phép thuật của Cyril mà không cần niệm chú được.
“Mẹ kiếp… Mẹ kiếp…”
Cyril tạo ra một lượng lớn mũi tên băng và bắn chúng ngẫu nhiên theo mọi hướng. Nếu thực sự còn có kẻ nào khác ở quanh đây, cậu sẽ ép chúng phải lộ diện.
Vậy mà, kẻ đeo mũ trùm chỉ khẽ ngẩng đầu lên một chút, và thế là từng mũi tên đều chìm trong lửa và cháy rụi.
Chuyện gì…. Chuyện quái gì thế này…
Chẳng có gì to tát nếu sử dụng khiên để chặn tên bắn ra từ một hướng ngẫu nhiên.
Nhưng có thể triệt hạ toàn bộ mũi tên được bắn ra từ bốn phương tám hướng thì lại là một câu chuyện hoàn toàn khác…khả năng này phải thuộc phạm trù của thánh thần rồi.
Và thứ vừa diễn ra trước mắt Cyril chính là loại ma thuật đó.
Hơn nữa, những ngọn lửa thiêu rụi toàn bộ mũi tên băng đều biến mất ngay lập tức mà không hề ảnh hưởng đến cây cối xung quanh. Nói cách khác, mức độ tinh vi của phép thuật vô cùng phức tạp.
Mỗi ngọn lửa được tạo ra cùng lúc thông qua những tính toán chính xác đến đáng kinh ngạc.
Tận ngần ấy phép thuật? Chỉ trong thời gian ngắn như vậy?
(Cái gì, chuyện quái gì thế này?)
Với những ai không hay tiếp xúc với phép thuật, mắt họ có lẽ sẽ hướng vào con rắn lửa hào nhoáng.
Nhưng với những người sử dụng phép thuật, kể cả có chưa được bao lâu đi chăng nữa thì tất cả đều sẽ nhận ra những ngọn lửa đó thật sự rất bất thường.
Chiến thuật phòng thủ cơ bản trong các trận đấu ma thuật là dựng lá chán – hay chính xác hơn là kết giới phòng ngự.
Nhưng kẻ trước mặt Cyril lại chẳng hề cần dựng kết giới phòng ngự lên để chặn những mũi tên cậu bắn ra, y cứ thế đánh hạ toàn bộ chúng. Chừng đó thôi cũng đủ cho Cyril thấy được khoảng cách chênh lệch quá lớn về thực lực.
“Ngươi…Ngươi là cái thứ gì vậy hảaaa!!!”
Cyril quyết định bỏ qua việc căn ke kiểm soát, cậu chuyển hóa toàn bộ ma lực thành khí lạnh và phóng về nơi kẻ đội mũ trùm đang đứng.
“Đông cứng đi! Hóa đá đi! Biến thành bức tượng băng câm lặng đi!”
Với Cyril đang la hét làm trung tâm, luồng khí lạnh tỏa ra và đóng băng tất cả mọi thứ xung quanh. Mặt đất, cây cối, cả Cyril cũng không phải ngoại lệ.
Dù tay chân đã tê cóng, nhưng Cyril chẳng màng, cậu vẫn tiếp tục tỏa ra luồng khí lạnh.
Nhưng rồi cậu nhanh chóng nhận ra.
Luồng khí lạnh được giải phóng ở mức độ cực đại đang bị đẩy lùi – không chính xác hơn là nó đang bị đổi hướng. Thẳng lên trời.
Kẻ địch đã sử dụng phong phép để chuyển hướng luồng khí lạnh của Cyril.
Đồng thời, băng dính trên tay chân Cyril cũng bắt đầu bong ra từng cái một – một kết giới đã được dựng lên quanh Cyril, bảo vệ cậu khỏi luồng khí lạnh.
Dĩ nhiên, kết giới đó không phải của Cyril, bởi cậu ta vốn quyết định sử dụng phép mà chẳng màng tới an nguy bản thân.
(Hắn ….)
Kẻ đội mũ trùm đầu sử dụng phong phép để chuyển hướng luồng khí lạnh trong khi bảo vệ cơ thể Cyril bằng kết giới… Điều đó có nghĩa là đối phương đang đồng thời sử dụng nhiều phép thuật cao cấp cùng lúc.
Chắc chắn đồng minh đang ẩn nấp đâu đó xung quanh của y đã bí mật thực hiện chúng. Không thể nào sai được.
(…Nhưng, nếu sai thật thì sao?)
Nếu kẻ trước mặt cậu có thể tự thân sử dụng nhiều phép thuật đến vậy… Y hẳn phải là một con quái vật rồi.
Cyril mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy.
Cảm giác hưng phấn và lâng lâng khi sử dụng phép thuật vơi dần. Đồng thời, cậu có một cảm giác từa tựa cơ thể đang bị rút sạch máu vậy.
“…..A….”
Tầm nhìn Cyril dần mờ đi, toàn thân cậu rã rời. Đây là tình trạng xảy ra khi ma lực cạn kiệt.
Khoảnh khắc ngay trước lúc ý thức biến mất, những gì Cyril thấy được là… kẻ đội mũ trùm đang vụng về chạy lại trong khi đưa cánh tay nhỏ bé ra.
***
“A-Anh có sao không?”
Monica vụng về chạy đến bên Cyril. Cô gối đầu cậu lên đùi mình rồi bắt đầu kiểm tra tình trạng cậu ta.
Cyril hiện đang bất tỉnh. Mạch đập tuy có hơi yếu nhưng không đến mức nguy hiểm đến tính mạng. Nếu vậy thì chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian ngắn là có thể khỏe lại.
“Tạ ơn trời…”
Một trong những triệu chứng ban đầu của ngộ độc ma lực là cảm thấy khấp khởi mãnh liệt khi sử dụng phép thuật.
Ở mức độ nặng hơn, sẽ xuất hiện các triệu chứng khác như ảo giác, tim đập nhanh, chóng mặt. Cuối cùng là toàn bộ cơ thể sẽ bị ma lực xâm thực dẫn đến tử vong.
Vì vậy, cách đơn giản và hiệu quả nhất để chữa trị ngộ độc ma lực là để bệnh nhân sử dụng phép thuật càng nhiều càng tốt đến khi cạn kiệt ma lực trong khi các triệu chứng vẫn còn ở giai đoạn đầu.
“Rất tuyệt vời.”
Quan sát tất cả mọi chuyện trong bóng tối, Lynn hiện ra từ chỗ ẩn núp và nhìn cây trâm trên tay Monica.
“Có vấn đề gì với ma cụ đó sao?”
“Vâng… Thuật thức yểm vào bị mất hiệu lực do xuống cấp theo thời gian…. Thực ra, có thể ngăn chặn việc này bằng cách yểm thêm một lớp thuật thức bảo tồn… đó là lẽ thường…”
“Ý Monica-dono là ma cụ này không được có thuật thức bảo tồn?”
Nero tức giận quẫy đuôi và la lớn khi thấy Monica gật đầu đáp lại câu hỏi của Lynn, “Vậy chẳng phải là sản phẩm lỗi à!”
“Thật là, tên khốn nạn nào làm ăn tắc trách vậy?”
“Để xem… Mặt sau cái trâm có khắc dòng chữ.”
Lật ngược chiếc trâm lại, má Monica liền giật giật khi đọc cái tên khắc trên đó.
“[Pháp Sư Bảo Ngọc] Emanuel Darwin…”
“Sa-Sao thế? Chị biết tên này à?”
Khi Monica không biết nên đáp thế nào thì Lynn đã trả lời câu hỏi bằng ngữ khí đều đều.
“Theo như những gì tôi nhớ, cũng như Monica-dono, ngài ấy cũng là một Hiền Nhân. Quan hệ của ngài với Louis-dono không được tốt cho lắm. Ngài ấy thuộc phe phái ủng hộ Nhị Hoàng tử. Louis-dono thường gọi ngài ấy bằng cái tên [Thằng khọm già hám tiền].”
Sau một thoáng im lặng, Nero lên tiếng.
“Rồi không có ai trong Thất Hiền Nhân là người bình thường à?”
Thực là một lời nhận xét gay gắt.
Đang yểm lên chiếc trâm thuật thức mới, Monica rên rỉ một tiếng “Aa…” rồi ôm lấy ngực mình.
Loại phép thuật giúp đưa ma lực vào vật chất được gọi là thuật yểm.
Tuy thuật yểm không phải là chuyên môn của Monica, nhưng thuật thức được yểm trên chiếc trâm cũng không quá phức tạp, nên việc sửa lại cũng không tốn quá nhiều công sức.
Lấy ví dụ khác là chiếc trâm Louis làm cho Felix. Đó là ma cụ cực kỳ tiên tiến có thể cảm nhận nguy hiểm và dựng kết giới phòng thủ. Ngược lại, món ma cụ của Cyril chỉ có chức năng hấp thụ và giải phóng ma lực.
(Không biết mình có nên thêm thuật thức điều chỉnh tự động không nhỉ? Nó sẽ giúp tự động điều chỉnh lượng hấp thụ ma lực theo tỷ lệ ma lực trong cơ thể anh ta).
Bất cứ khi nào thấy những thuật thức, Monica đều không thể kìm được ham muốn cải thiện nó. Đó là thói quen xấu của Monica.
Cơ mà, nếu chức năng của chiếc trâm đột nhiên thay đổi quá nhiều thì sẽ khiến Cyril bối rối.
Thế nên, Monica chỉ sửa lại thuật thức bị lỗi, yểm thêm thuật thức tự động điều chỉnh, sau đó gia cố thêm bằng thuật thức bảo tồn. Với từng đó, ma cụ sẽ khó bị hỏng thêm lần nữa.
Khi Monica đeo chiếc trâm vào cổ áo lại cho Cyril, Nero ngước đầu lên rồi châm chọc.
“Có nhất thiết phải làm nhiều đến vậy không? Chị có thể kiếm được năm đồng vàng chỉ với việc sửa chữa không thôi mà nhỉ.”
“….Do…”
Monica ậm ừ, cố sắp xếp lại từ ngữ trong đầu.
Thực ra trong lòng Monica có chút ghen tỵ với Cyril.
Cậu ta có thể ưỡn ngực, ngẩng cao đầu vì được người khác công nhận. Và cách cậu ta nỗ lực hết mình để đạt được sự công nhận đó.
“…Chứng hấp thụ ma lực vô độ mang đến nhiều bất tiện, nhưng nếu có thể kiểm soát được thì nó lại là lợi thế với một pháp sư.”
Tốc độ hấp thụ ma lực cao đồng nghĩa với việc hồi phục ma lực nhanh hơn bình thường.
Pháp sư nào hồi phục ma lực càng nhanh càng có nhiều lợi thế hơn trong các trận chiến dài hơi.
Thực tế, để tăng tốc độ hồi phục ma lực, không ít pháp sư cố gắng khiến bản thân mắc chứng bệnh này bằng những bài luyện tập khắc nghiệt.
Nói cách khác, tình trạng của Cyril cũng có thể được coi là ‘tài năng’.
“…Chị không muốn…anh ta coi tài năng của mình là lời nguyền…”
Monica không thể tự hào về khả năng của bản thân cho dù thế nào đi chăng nữa. Cô lúc nào cũng coi nó là lời nguyền.
Thế nên Monica không muốn Cyril đi vào vết xe đổ của mình.
Cô muốn Cyril luôn có thể ngẩng cao đầu và tự hào về bản thân.
….thay cho kẻ luôn tự ti như cô đây.
“Mà này…chị tính làm gì với gã này đây? Cứ mặc xác gã ở đây nhé?”
Nero dùng chân trước ấn vào má Cyril.
Mặc dù đúng là chưa đến mùa đông, nhưng để một người đang yếu nằm không giữa rừng cũng thật chẳng thoải mái trong lòng gì cho cam.
Khi Monica đang cân nhắc nên làm gì thì Lynn giơ tay.
“Để tôi dùng gió thổi con người này vào ký túc xá nam được không?”
“N-nếu được, xin hãy dùng cách nào nhẹ nhàng chút…”
“Vậy thì để tôi tạo ra một cơn lốc xoáy ném cậu ta vào ký túc xá nam…”
“Thế này nghe còn tệ hơn nữa….”
Song, nếu để Lynn lẻn vào ký túc xá nam bằng Phi Hành thì cô cũng không thể đem Cyril về đến tận giường vì cô không biết phòng cậu ta ở đâu.
Monica ôm đầu vì không biết nên giải quyết thế nào cho phải, thấy vậy Nero thở dài một hơi rồi nhảy bật lên.
Nó xoay một vòng trên không trước khi đáp xuống đất, khoảnh khắc tiếp theo, tại nơi nó đứng không còn phải là con mèo đen nữa, mà là một chàng trai trẻ tuổi tóc đen mắt vàng.
“Để em đem tên này đến trước cổng ký túc xá cho. Nếu thả gã trước cổng thì người gác ở đó sẽ thấy thôi.”
“Nhất thiết phải để anh ta bên ngoài à?”
“Em lẻn vào mà bị phát hiện thì chết cả nút đó.”
Nói rồi, Nero thô bạo vác Cyril lên vai.
“Ừm, Nero này, ít nhất em có thể cõng anh ta được không…”
Bơ đẹp Monica, Nero đạp nhẹ xuống đất và chạy.
Chẳng mấy chốc, tấm lưng Nero đã hòa vào màn đêm của khu rừng.