Hồi lớp 5, lớp 6 – lũ con trai và con gái trong lớp tôi thường gây hấn với nhau.
Tôi nghĩ mấy lần đó đều bắt nguồn từ những thứ vặt vãnh thôi. Tôi đá cục gôm ai đó làm rớt và làm những chuyện kiểu thế. Mấy chuyện nhỏ nhặt, không đáng kể đến.
Nếu đúng thật là lớp có vấn đề, thì tôi nghĩ đó là sự mất cân bằng giữa bọn con gái.
Có những học sinh ít nói, có những đứa hoà đồng. Có người thích làm mọi thứ đơn độc, số khác thích hợp tác. Kể cả khi có một thiên hướng đi nữa, thì phải có hơn vài người có những tính cách khác biệt.
Nhưng, bọn con gái trong lớp tôi lại không thế.
Tất cả đều hành động vì lẽ phải, đều chủ động trong ăn nói.
Khi đó, tôi đại diện cho phe con trai – còn được gọi là chỉ huy – và tôi trở thành mục tiêu chính của phe con gái.
Khi tôi cố gắng giải quyết sự hiểu lầm với một đứa bạn, bọn nó không thèm nghe chúng tôi, mà chỉ dìm tôi xuống bằng những lời nói sắc bén. Khi đã bình tĩnh lại và tôi cố gắng nói cho ra lẽ, những đứa con gái lại ngắt lời tôi và hò hét trên danh nghĩa của lẽ phải.
Chính vì cái quá khứ đấy mà tôi có cảm giác kinh tởm khi đứng trước hơn một đứa con gái.
Tôi gặp Keiichi đang đợi trước phòng vệ sinh với gương mặt lãnh đạm, rồi cả hai cùng nhau đi đến căn hộ của tôi. Mặc dù chúng tôi không nói gì nhiều, nhưng tôi biết ơn vì sự im lặng đó đã làm tôi bình tĩnh lại.
Khoảng 10 phút sau khi rời trường – khi về đến nhà, tôi đã bình tâm được phần nào.
“Tớ chắc rằng cậu đã nhìn thấy chuyện đó từ đâu rồi”
Tôi đặt cặp của tôi lên bàn học và ngồi lên giường, cậu ta ngồi xếp bằng trên thảm như đã quen rồi vậy.
“Kiểu thế. Bởi vì tớ tò mò – à, khi cậu còn trong phòng vệ sinh, tớ đã giải quyết hiểu lầm của Saejima và người kia rồi đấy”
“Saejima…..? Tên cổ à?”
“Ừ ừ, Saejima Nono. Tớ thấy cái bảng tên trên cổ áo cô ấy, trên đó ghi lớp E”
“Tớ không quan tâm đến chuyện đó. Tớ không muốn liên quan đến cô ấy nữa. Không phải là cổ còn hăng máu hơn bạn cùng lớp của bọn mình hồi ở tiểu học sao? Cái sinh lực kinh khủng đó”
“Hahaha, chắc là vậy rồi. Thâm tâm họ cũng không phải là người xấu đâu, giống như chúng ta vậy”
“Thực sự thì, chuyện đó tệ thật đấy”
Tôi thở dài trả lời Keiichi.
Ừ, tất cả những gì cô ấy gào lên đều là về người bạn Kohinata của cổ. Nhưng do bấm nhầm nút [note51466]
mà kết quả của nó thật tệ hại.
“Tớ cảm thấy hơi thất vọng đấy. Kohinata không nói gì, nên cô ấy là đứa con gái tớ dễ bắt chuyện nhất. Nhưng tớ không thể làm thế được nếu cổ có vệ sĩ là Saejima. Nhìn cô ấy thôi cũng làm tớ nổi da gà rồi”
Tôi chắc chắn rằng mình không giỏi giao tiếp với gái, nhưng tôi cũng muốn yêu đương như một học sinh cao trung bình thường chứ. Giờ tôi chẳng biết phải làm gì với bản thân nữa.
Có phải tôi nên nhắm vào những cô gái không nổi tiếng hay kiểu thế nếu muốn tận hưởng thanh xuân của mình….?
Như tình yêu trên mạng ấy.
“Hửm? Gì cơ? Tomoki thích Kohinata?”
Mắt của Keiichi sáng lên nhìn tôi như đứa trẻ tìm được món đồ chơi của mình.
“Tớ thích cô ấy – nhưng không chắc là đến mức đó đâu. Đúng là Kohinata có khuôn mặt xinh xắn, và tớ nghĩ là cậu ấy cũng khá là dễ thương đấy, nhưng kiểu giống như tớ muốn cho cậu ấy hạt đậu phộng hay gì đó thôi. Nhìn cậu ấy làm xoa dịu tâm hồn tớ. Nên tớ không thực sự nghĩ rằng tớ muốn cậu ấy làm bạn gái đâu”
"Nghe như thú cưng vậy”
“Tớ biết chứ – nói ra điều đó nghe thật kì lạ. Nhưng câu đó nghe như xúc phạm Kohinata vậy”
Dù sao thì những từ ngữ của tôi cũng nghe như xúc phạm.
“Tớ cũng thấy thế. Xin lỗi nhá Kohinata”
Keiichi nói, cúi đầu về phía ban công. Tôi không biết Kohinata có thực sự ở hướng đó không, nhưng tôi cũng cúi đầu như Keiichi.
☆
☆
☆
☆
☆
Ngày hôm sau, tôi đến trường cùng với Keiichi như mọi khi và khi ngồi xuống, một thằng bạn cùng lớp đến chỗ tôi.
“Này Sugino, Karakusa. Tớ nghe rằng hôm qua ở dưới sân cậu lại bị quát tháo nữa nhỉ”
“Chào buổi sáng Takada. Cậu nghe chuyện đó rồi à……đúng là vẫn hóng hớt nhanh như mọi khi. Nhưng tớ không hiểu tại sao mà cậu có thể tuyên bố dõng dạc một điều mà cậu không biết chắc vậy”
“Đúng vậy ha. Dù sao thì tớ không thể nói thay cho người khác, vì lúc đầu tớ còn thuộc nhóm những người còn bán tín bán nghi mà”
Teehee, Takada cố làm một cử chỉ dễ thương mà không thực sự dễ thương mấy.
Năm trước tôi ở cùng lớp với cậu ta, và đó là một trong những người hiểu rằng mọi chuyện chỉ là hiểu lầm.
Ban đầu, so với hồi ở sơ trung khi mọi người đều biết chuyện, thì gần như không có tin đồn về tôi khi ở cao trung, nhưng tôi đoán là cậu ấy đã tình cờ nghe được. Còn về việc Saejima biết về tôi, tôi nghĩ đó là do xui xẻo thôi.
“Mà, tớ sẽ dừng lại nếu như ai đó đồn đại những thứ kì lạ về cậu”
“Haha, cảm ơn cậu. Nhưng chỉ làm thế nếu cậu muốn vậy thôi nhá”
“Ôkê ôkê ~ ”
Sau đó Takada bắt đầu tán chuyện với nhóm con trai khác. Đúng là những con người hoà đồng mà.
“Còn Kohinata thì sao? Cậu ấy cũng cùng lớp với bọn mình”
Keiichi như đột nhiên nảy ra ý tưởng gì đó, cậu ta gọi tôi với một tiếng huýt sáo.
“Không có gì phải lo cả. Tớ không nghĩ Kohinata sẽ tự mình can dự đến chuyện này đâu, và nếu như tớ không nói chuyện với cô ấy thì con quỷ kia sẽ không phàn nàn gì cả”
Đương nhiên, ý tôi con quỷ là Saejima.
Nếu tôi thực sự yêu Kohinata thì đó sẽ là một câu chuyện khác, nhưng thực tế thì không phải vậy. Nếu tránh xa Kohinata sẽ giữ cho Saejima không ở gần tôi thì tôi sẽ làm thế mà không chút do dự.
Khi mà chúng tôi đang nói chuyện, chủ đề được bàn tán là Kohinata đã vào lớp với những bước chân nhỏ nhẹ. Cả bọn con trai và con gái bắt chuyện với Kohinata và mỉm cười một cách thoả mãn khi thấy cô ấy gật đầu. Đúng là cái chất riêng của Kohinata mà.
“…………hửm?”
Tôi nhìn sang ngang khi Kohinata bước qua chỗ ngồi của cô ấy và đến chỗ tôi. Tôi tự hỏi rằng liệu mình có ngồi sai chỗ không, nhưng cổ đứng ngay trước bàn và nhìn chằm chằm vào mắt tôi. Từ chỗ ngồi của tôi, đây là chuyện hiếm có khi có thể ngước lên nhìn Kohinata.
Tôi không biết cô ấy định nói gì, nên tôi mở lời trước.
“……à thì, Saejima trở nên rất phiền phức khi tớ tiếp xúc với cậu đấy. Nếu như cậu đang cảm thấy tội lỗi, thì tớ không quan tâm đến chuyện lúc trước nữa đâu”
Bởi vì Keiichi nói rằng hôm qua chuyện hiểu lầm đã được giải quyết, nên chắc cô ấy đến để xin lỗi hay gì đó. Tôi nghe được rằng Saejima đã khóc.
Nghe tôi nói thế, Kohinata gật đầu nhẹ.
“Ngay từ đầu cậu không hề làm gì sai cả……nhưng, nếu muốn tiếp tục thân với Saejima, cậu nên khiến cô ấy bỏ được tính khí nóng giận thất thường đó đấy. Kể cả khi cậu không thể dùng lời nói để cản lại, ít nhất cậu có thể giữ cho cô ấy im lặng đúng không?”
Kohinata lại gật nhẹ. Biểu cảm trên khuôn mặt không thay đổi mấy, nên tôi không chắc rằng cổ có thực sự hiểu không……nhưng không phải là không có phản ứng gì, nên tôi sẽ coi như là có vậy.
“Mà, dù tớ nói là cậu đã không làm gì sai cả, nhưng có lẽ ít nhất cậu nên nói lên ý kiến của mình một chút. Trừ khi cậu tin vào những lời đồn và muốn tránh xa tớ……từ cái cách mà cô ấy nói, đó là quyết định của mình Saejima thôi đúng không?”
Kohinata gật đầu một cách do dự.
Nó nghe như một bài thuyết giáo vậy……Tôi không định như thế.
Tôi nhỏ tiếng nên không nghĩ rằng mọi người sẽ nghe thấy, nhưng việc Kohinata đến chỗ tôi đã thu hút nhiều sự chú ý rồi.
Tôi gãi đầu bằng ngón trỏ và thêm vài từ để kết thúc cuộc nói chuyện.
“Rồi chuyện là thế đấy,
như Saejima đã nói vào hôm qua, chúng ta không nên tiếp xúc với nhau. Chỉ trừ khi thực sự cần thiết cho một sự kiện của lớp hay gì đó giống thế, thì đó là cách mà chúng ta được yên bình nhất. Tôi không giỏi đối phó kiểu con gái nói nhiều”
Khi tôi nói với giọng điệu hơi tự giễu bản thân, Kohinata không lắc cũng không gật đầu.
Thay vào đó, cô ấy lục cặp của cổ.
Khi tôi đang tự hỏi cổ định làm gì - thì khi tôi nhìn cô ấy, cổ đẩy tay ra phía tôi với bàn tay nắm lại. Bỗng bàn tay cô ấy mở ra, có gì đó rơi xuống từ tay cổ.
“……kẹo?”
Cùng với tiếng lanh canh, một viên kẹo sữa được gói vỏ màu hồng rơi lên bàn tôi.
Tôi nhìn Kohinata, cô ấy lắc đầu. Kẹo á? Tôi gật đầu.
“Cậu đưa nó cho tớ à?”
Gật gật.
“Để xin lỗi tớ sao?”
Gật gật.
“Cậu không phải lo về vụ đó đâu”
Lắc lắc.
“Vậy, tớ sẽ nhận nó”
Kohinata lại gật đầu, cô ấy quay về chỗ của mình trông như đã hoàn thành nhiệm vụ vậy.
Tôi có thể cảm thấy cảm giác thỏa mãn tỏa ra từ tấm lưng nhỏ bé ấy. Chắc đó chỉ là cảm giác của riêng tôi thôi.
“Thảo nào cô ấy lại nổi tiếng đến vậy”
Tôi cảm thấy mong muốn bảo vệ vốn ẩn sâu trong người được kích hoạt.
“Giờ tớ hiểu tại sao Saejima lại muốn bảo vệ cậu ấy rồi”
Keiichi trả lời tôi như thế.
Tôi hoàn toàn đồng ý.