Vào giờ nghỉ ăn trưa hôm đó, một chuyện mà tôi đã đoán trước nhưng không mong xảy ra đã đến.
“Ưm…..Sugino-kun, cho tớ xin chút thời gian của cậu”
Hệt như hôm qua, Saejima thình lình xuất hiện trước cửa.
Nhưng thái độ và biểu cảm của cổ lại khác.
Tôi có thể thấy được rằng Saejima đang hối hận. Trong khi đó, Kohinata đang nhấm nháp hộp cơm trưa của mình trong sự ngưỡng mộ của những bạn cùng lớp.
“……haa”
Không phải là tôi tha thứ cho Saejima, nhưng ngay từ đầu thì mọi chuyện cũng chỉ là từ hiểu lầm mà ra thôi. Tôi không nghi ngờ việc cô ấy có khao khát bảo vệ Kohinata.
Tôi thực sự không có tâm trạng để nói chuyện với cô ấy, nhưng thấy tệ khi làm lơ cổ.
Thế nên, tôi hất đầu về phía Keiichi để nhờ cậu ta xử lý giùm. Tôi đang bận thưởng thức món onigiri rồi.
“Saejima, cậu muốn gì từ Tomoki?”
“Ka, Karakusa-kun!? Sao cậu lại ở đây!?”
“Đây là chỗ của tôi. Ý tôi là, hôm qua tôi có ở đây mà.”
“T-Tớ không biết đấy……Tớ không nhận ra vì lúc đó tớ dựa vào tường — dù sao thì, tớ muốn xin lỗi Sugino-kun vì chuyện ngày hôm qua……”
Không được sao, Saejima nhướng mày hỏi Keiichi.
Bởi vì học khác lớp nên sẽ không có vấn đề gì nếu cổ cứ mặc kệ chuyện này đi, nhưng cổ rất quy củ. Có lẽ là do ý thức về lẽ phải nên cô ấy mới làm vậy.
Tôi tránh nhìn cổ càng nhiều càng tốt, và tôi nhìn xuống màn hình điện thoại trước khi ăn cơm. Nhân hôm nay là mơ muối. Có vị mặn.
“Tomoki, tớ nói chuyện với cậu chút được không?”
Keiichi gọi, và tôi gật đầu trong khi vẫn nhìn vào điện thoại. Có cảm giác như bị cháy nắng một chút vậy.
“Saejima, Tomoki không thích con gái”
Tôi suýt nữa thì phụt cơm ra. Tôi biết cậu ta đã nói rằng sẽ nói chuyện nhẹ nhàng, nhưng thế này thì quá xa rồi.
“Etto, tớ đã nghe vài tin đồn về chuyện đó……dù sao thì tớ cũng biết Sugino thích con trai —”
“Không phải thế! Đừng hiểu nhầm chứ Saejima! Nó sẽ lại thành tin đồn kì lạ bây giờ!”
Tôi không thể không xen vào giữa chừng. Câu chuyện đi xa thật. Tại sao “Ghét gái = thích trai”? Đầu cậu trong vườn hoa à? [note51602]
Ý tôi là “tớ cũng biết” của cậu có ý nghĩa gì chứ? Ể? Đã có tin đồn đó rồi cơ á?
“X, Xin lỗi! Tớ lại hiểu nhầm nữa rồi —”
Saejima lấy tay che miệng, đôi mắt cô ấy đảo qua đảo lại.
Tôi đã có thể nhờ Keiichi giải thích, nhưng có cảm giác là cuộc nói chuyện này sẽ rẽ sang một hướng kì dị, nên chẳng còn cách nào khác ngoài tự mình can thiệp vào.
Keiichi, đừng nói là cậu đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra và cố tình để cho cổ hiểu nhầm đấy nhá……? Có thể cậu ta làm thế lắm.
Tôi và Keiichi mất 5 phút để giải thích mọi chuyện với Saejima.
“— thì tớ có một chứng bệnh xảy ra khi con gái nói chuyện với tớ một cách thô bạo. Nó có thể giống như sợ độ cao hay gì đó tương tự vậy. Đó là lý do tại sao tớ lại không thích Saejima vì cậu nói nhiều. Hôm qua tớ đã nôn rất nhiều, và thú thực là giờ tớ vẫn còn hơi khó chịu một chút”
Có vẻ như bị nói thẳng là “không thích” gây tổn thương quá mức có thể chịu được, Saejima nhướng mày lên với khuôn mặt trông như sắp khóc đến nơi. Cô ấy dụi mắt bằng ống tay áo đồng phục và mở miệng.
“Nói cách khác, Sugino-kun đã cố gắng tiến tới và tiếp cận Asuka, nhưng tớ lại cản đường, vả lại còn khiến cho chấn thương tâm lý đó quay trở lại……?”
“Đúng thế”
Keiichi nói thẳng.
Tôi cảm thấy tông giọng của cậu ấy có phần gắt gỏng, có lẽ rằng cậu ta vẫn còn hơi cáu với cổ.
Saejima trông còn trầm cảm hơn, nên tôi quyết định giúp cô ấy chút ít. Không thể chỉ đứng nhìn không được.
“Dù sao thì, đây không chỉ do Saejima, đây cũng còn do tớ nữa. Đúng là cuộc đối đầu của bọn tớ hồi tiểu học đã làm dấy lên tin đồn…… Tớ sẽ biết ơn nếu cậu không lôi tớ vào việc đó nữa, do chuyện hôm qua đã xong rồi. Không việc gì phải liên quan tới người mà mình không ưa đúng không? Chó và khỉ sẽ hạnh phúc hơn khi được sống ở những nơi tách biệt.”
Tôi dùng những từ đó để so sánh chúng tôi với chó và khỉ, nhưng Saejima chẳng nói gì cả.
Keiichi trông hơi hối hận. Tôi nghĩ là chúng tôi đã có sự đồng thuận, nhưng tôi tự hỏi rằng liệu đó không phải là kết quả cậu ta mong muốn không.
“Không còn thời gian để ăn nữa rồi. Được rồi, về đi về đi”
Cử chỉ của tôi như đang xua đuổi Saejima vậy. Cô ấy đặt tay lên cửa và lí nhí, “Tớ xin lỗi” trước khi đi khỏi lớp.
☆
☆
☆
☆
☆
“Tớ không phải là người duy nhất cảm thấy tội lỗi”
Khi đang chơi game trong căn hộ, tôi thú nhận với Keiichi, người đang đứng cạnh tôi. Chủ đề bàn luận là cuộc nói chuyện với Saejima trong giờ nghỉ ăn trưa.
“Cậu không nên lạnh lùng vậy nếu như điều đó sẽ làm cậu hối hận chứ”
“Lạnh lùng có sao đâu. Tớ chỉ không muốn dây dưa thôi”
“Tớ hiểu cảm xúc của cậu, nhưng cậu sẽ làm gì khi ra ngoài đời và người cậu không thích là sếp cậu?”
“……tớ sẽ chịu đựng”
“Đó là một câu trả lời rất không thực tế đấy”
“Im đê”
Nơi tôi làm việc vào những ngày nghỉ là quán cà phê cách khoảng 15 phút đi xe đạp.
Tôi làm trong khu vực tiếp khách và không gặp vấn đề gì cả. Đó không phải là một nhà hàng đông khách, và kể cả vào thứ bảy và chủ nhật khi có hy vọng thu hút khách hàng, thì cũng chỉ có 1 nhân viên trong khu tiếp khách. Công việc chính của tôi là dọn dẹp và nói chuyện với quản lý.
Mặc dù bây giờ vẫn ổn, tôi biết là một lúc nào đó tôi cần phải cải thiện.
Tôi cũng biết rằng mình không thể mãi giữ yếu điểm này được.
Đó là lý do hôm đó tôi tiếp cận Kohinata, và làm theo lời của Saejima.
Khi tôi đang lơ đãng nhìn vào dòng chữ lớn “GAME OVER” trên TV, Keiichi kêu tôi “Biết gì không”. Mắt cậu ta vẫn dán lên màn hình.
“Này, sao không để tớ lo chuyện này đi? Tớ sẽ không làm mọi chuyện xấu hơn đâu”
“Làm gì? Cậu định canh tớ như Saejima đã làm à?”
“Thôi thôi, tớ chỉ nói chơi thôi”
“……tớ mong cậu không nghĩ về điều gì kì lạ”
“Tớ luôn nghĩ cho Tomoki trước nhất mà!”
“Cậu có biết là vì những lời như thế mà cậu bị hiểu nhầm bởi những người xung quanh không!? Cậu là người nổi bật, nên suy nghĩ kĩ trước khi nói đi!”
Tôi nổi da gà mặc dù còn không đối mặt với con gái.
Thằng này định làm cái gì vậy trời……?