~ Góc nhìn của Keiichi ~
“Này chờ đã!”
Tôi nghe Saejima Nono gọi Tomoki khi cậu ấy đi loạng choạng.
Tôi thấy lo nên nhìn xuống qua cửa sổ tầng trên, và thấy chuyện này thật tệ.
Tiếng của Saejima lớn đến mức tôi vội chạy xuống cầu thang, nhưng lúc đó tiếng của cô ấy đã khuất rồi. Tôi đã nghĩ rằng chuyện này có thể sẽ giúp Tomoki vượt qua nỗi sợ của cậu ta nhưng hoá ra lại có ảnh hưởng hoàn toàn trái ngược.
Tôi đúng ra nên cản không cho cậu ta đến đó – hoặc chí ít ở bên cậu ta vào lúc ấy.
“….Cậu ấy đi nôn rồi. Những người kia sẽ ở đó một lúc, vậy trước hết phải đi nói chuyện với họ nào”
Tôi lẩm bẩm như thế khi nhìn Tomoki lảo đảo bước đến chỗ nhà vệ sinh.
“Kể cả khi chỉ là tình cờ thôi, tại sao Tomoki lại luôn gặp những đứa con gái không biết lắng nghe người khác vậy… kể cả khi có những kiểu con gái khác mà. Có lẽ chúng mình thật sự phải đến buổi lễ cầu may rồi”
Cậu ta sẽ phải cầu nguyện một cách nghiêm túc đây…tôi khẽ bật cười, và bước đến phía sân trường. Saejima trông như đang bối rối và Kohinata với khuôn mặt vô cảm trông thấy và quay đầu về phía tôi.
“Karakusa-kun!? C-Chuyện gì vừa xảy ra đột ngột vậy !? À, à, đây là lần đầu tớ gặp cậu! Tớ là Saejima Nono! C-Còn cậu này là Kohinata Asuka!”
“Haha, sao lại dùng kính ngữ vậy chứ. Chúng ta cùng khối mà”
Cô ấy còn cắn phải lưỡi ở cuối câu.
“Nhưng mà, Arasuka-kun, cậu biết đấy, cậu đang làm người mẫu, - nên cậu ở đẳng cấp cao hơn tớ hay gì đó mà”
“Đừng lo lắng thế chứ. Tôi chỉ lên trang bìa có một chút thôi”
Khi ở trong lớp học, Saejima đã từng ở cạnh tôi rồi. Mà, có vẻ như lúc ấy cổ không chú ý tới tôi nên chuyện này khó tránh khỏi được.
Tôi lo rằng câu chuyện sẽ tiếp tục quá dài dẫn đến việc phải để Tomoki một mình. Nhanh đi thẳng vào chủ đề chính nào.
“Được rồi, về Sugino Tomoki”
“À, phải. Cậu có tình cờ nghe vụ đó sao?”
Có vẻ như cô ấy vẫn sẽ tiếp tục sử dụng từ ngữ lịch sự.
“Nếu cậu hét to đến cỡ đó thì tôi nghĩ rằng ai trong sân trường cũng nghe được thôi đấy?”
“Haha, xin lỗi vì đã phải để cậu nhìn thấy mặt đáng xấu hổ của tớ”
Saejima gãi cằm trông như đang xấu hổ.
Cô ta thực sự biết rằng mình đã làm gì đáng xấu hổ à.
Tôi trả lời “À ừ” cố gắng không để cảm giác khó chịu biểu lộ trên khuôn mặt.
“Chuyện lúc nãy tệ thật đấy. Như hồi tiểu học vậy. Saejima, cậu còn chưa nói chuyện với những người trong cuộc lần nào đúng không? Câu chuyện cậu nghe chỉ là một phiên bản bị bóp méo của sự thật rồi trở thành một tin đồn thôi”
“…….hể?”
“Ngay từ đầu cậu ấy chưa bao giờ là người khởi sự mọi chuyện cả, và cũng chưa bao giờ đe doạ ai. Những vụ đánh đấm và cãi nhau vào lúc đó diễn ra hằng ngày, nhưng chuyện đó là bình thường thôi”
“S-Sao cậu lại biết chuyện đó vậy Karasuka-kun --”
“Tôi và Tomoki đã là bạn từ hồi tiểu học rồi”
Khi nghe tôi trả lời, mặt Saejima tái đi. Tôi không biết liệu rằng cô ấy không muốn bị tôi ghét hay đã hiểu rằng cổ là người có lỗi.
“Cái chuyện đe doạ đó, khi mà tôi vẫn còn ở sơ trung, lúc lũ bạn cùng lớp nhận ra Tomoki bị đối xử tệ do tin đồn sai lệch thì họ đã xin lỗi. Khi đó tin đồn được truyền bởi một học sinh khác. Và giờ, cậu lại truyền tin đó cho tất cả mọi người ở trong sân”
Tớ thực sự đã làm một điều đáng xấu hổ - cô ấy lẩm bẩm, cựa quậy người một cách lo lắng. Kohinata khẽ hướng mắt xuống đất.
“N-Nhưng còn chuyện cái máy bán hàng tự động thì sao? Đúng là Sugino-kun đã nói dối chúng tớ mà !?”
Saejima nói với tôi như vậy, như không muốn chấp nhận sự thật và thừa nhận rằng mình đã sai.
“Chuyện đó tệ tới mức đó cơ à? Kể cả nếu cậu ấy nói dối đi nữa thì nó chả phải chuyện gì sai trái cả. Chỉ là một cậu trai muốn thể hiện bản thân, chả sao hết. Thêm vào đó, cậu ta có dựa vào chuyện ấy mà đưa ra bất kỳ yêu cầu nào không? Không hề luôn đúng không? Và hơn hết, Tomoki đã chỉ dọn dẹp chỗ đó”
“Nhưng giáo viên đã bảo là những cô ở căn tin mới làm–”
“Cậu đã nghe cậu ấy nói rồi đó, chuyện của cậu ta có khác biệt. Nói thật nhá, hãy hỏi Akane-san – người làm ở căn tin trường ấy. Cậu ấy sống một mình, nên được nhận đồ ăn để trả công cho việc dọn dẹp. Nhưng chỉ trong những ngày thứ Sáu, hay cái ngày trước khi nghỉ lễ khi mà có thừa đồ ăn thôi”
“…vậy….không phải nói dối ư?”
Bây giờ, Saejima cuối cùng đã thừa nhận rằng mọi chuyện hoàn toàn là lỗi của cổ, cổ cắn môi, và bắt đầu khóc. Kohinata vẫn nhìn chằm chằm xuống đất, và tôi hoàn toàn trông như là người xấu ở đây vậy.
“….hức, nếu như tớ nói chuyện với cậu một cách đàng hoàng, có thể chuyện này đã không xảy ra rồi”
Tôi đã rất cáu giận, nhưng không ngờ được rằng cổ sẽ nói như thế. Tôi thở dài.
“……Chính Saejima đã không lắng nghe cậu ấy. Cậu ta đã nhiều lần đưa ra ý kiến trái chiều, còn bảo cậu nên lắng nghe người khác. Cậu không hề trả lời bất kì những gì cậu ấy nói. Đó không phải là nói chuyện đàng hoàng. Cậu đã bị dắt mũi bởi tin đồn sai lệch, nói xấu cậu ta chỉ vì hiểu lầm”
“…..tớ, đã làm một điều thật tồi tệ với Sugino-kun…..”
Saejima nói và lau nước mắt bằng ống tay áo.
Không gì phiền phức hơn là một lưỡi gươm được cầm với ý tốt - tôi có thể khẳng định được chuyện đó.
Đã nói xong những gì muốn nói, tôi cảm thấy lo cho Tomoki nên nói “Được rồi” và giơ tay lên chào một cách nhẹ nhàng trước khi quay gót rời đi.
Bây giờ thì, tôi phải đưa cậu bạn u ám ấy về nhà mới được.