Đã vài ngày trôi qua kể từ hôm thứ hai tôi ăn trưa với nhóm Kohinata.
Chẳng biết vì sao mà việc mỗi ngày chúng tôi đều tụ hội ở sân trường và ăn trưa cùng nhau đã là chuyện thường.
Tự nhiên từ chối thì kỳ lắm, và ngay từ đầu thì cũng chẳng có lý do gì mà từ chối cả.
Keiichi luôn có mặt, dành thời gian với Kohinata thật dễ chịu, và Saejima rất cố gắng giúp tôi vượt qua khó khăn.
Nếu phải nói thì tôi có hơi lo về phản ứng của những người xung quanh, nhưng sau khi bốn người chúng tôi nói chuyện vào hôm thứ hai thì cũng không còn mấy bận tâm về nó nữa. Có lẽ cảm giác bị nhiều ánh nhìn khó chịu hướng đến chỉ là do tôi nghĩ quá lên thôi.
À mà, khi chứng kiến biểu hiện khác lạ của Kohinata vào thứ hai, Saejima không giải thích gì nên đó vẫn là bí ẩn.
.
.
.
“Này Kohinata. Đáp lễ cho viên kẹo của cậu đây”
Ngắm nhìn Kohinata ăn trưa xong và đang nhanh chóng cất hộp bento vào cặp, tôi đưa cô ấy bịch bánh quy cất trong túi đồng phục của mình.
Hàng mi Kohinata nhấc cao hơn mọi khi, lần lượt nhìn vào mắt tôi và cái bánh quy hạt socola trong lòng bàn tay cổ.
“À rế? Tomoki, phần của tao đâu?”
“Xin lỗi nhá, tao làm gì có. Chỉ là mang ít đồ còn thừa ở nhà đến thôi”
“Hể ––! Tốt rồi nhé Asuka! May mắn thật đấy!”
Keiichi trông hơi tinh nghịch, Saejima mỉm cười như đang quan sát đứa con của mình vậy.
Kohinata quay sang Saejima và gật gật đầu [note52706], chắc có nghĩa cô ấy không phải là không thích nó. Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thực sự không phải chuyện gì to tát vì nó được bán trong cửa hàng tiện lợi, nhưng thật đáng công mua. Vì ngại nên tôi chỉ nói là “đồ còn thừa”.
“Kohinata đã cho tớ kẹo vài lần rồi. Tớ chỉ nhận thôi thì thật là không phải……nên nếu cậu không phiền thì ăn đi nhá”
Nghe tôi nói thế, Kohinata lắc đầu. Nhiệt tình hơn 30% so với mọi khi.
Ku –– cái sinh vật……đáng yêu gì đây!?
Dù sao thì, nếu có ai đó chứng kiến sự đáng yêu này, số người tặng đồ ngọt cho Kohinata chắc chắn sẽ tăng lên. Khả năng chuyện đó xảy ra sẽ dễ dàng vượt quá 120%.
Và chẳng thể chắc chắn rằng không một ai trong số đó có ý đồ xấu nào.
Tôi vội nhìn quanh, và may là, có vẻ hiện giờ không có học sinh nào nhìn chúng tôi.
Nếu như có ai đó nhìn thấy vẻ đẹp thiên thần này của Kohinata……tôi sẽ phải canh chừng tên đó cả ngày lẫn đêm trong suốt quãng đời học sinh của mình. Tôi cũng phải kiềm chế bản thân để không đưa đồ ăn vặt cho Kohinata một cách dễ dãi.
“Độ cảnh giác của Tomoki lên cao hết mức rồi kìa, à mà chủ nhật thì sao? Lúc đó mày không làm bán thời gian ở quán cà phê đâu phải không?”
Tôi ngắm nhìn những cử động của Kohinata rồi thả lỏng, và lại cảnh giác với những thứ xung quanh.
Khi đang ở trong vòng lặp đó, Keiichi bất ngờ kêu tôi.
Trời ạ……Mày không biết được Kohinata dễ thương đến mức nào đâu. Cái thằng thiếu IQ –– xuống dưới thác nước mà giác ngộ đê!
“Đúng thế. Tao có làm bán thời gian vào thứ bảy, chủ nhật nghỉ. Không có kế hoạch cụ thể nào”
Về cơ bản thì tôi làm bán thời gian vào những ngày cuối tuần, nhưng không phải ngày nghỉ nào cũng vậy.
Có thể thấy rằng việc đến trường và làm bán thời gian cứ lặp đi lặp lại khiến tôi mệt mỏi, cảm giác như mình mất đi đời sống cao trung vậy. Thế nên để mỗi tháng có ít nhất hai ngày nghỉ cách biệt thì tôi đã chỉnh lại ca làm của mình.
“Tớ cũng không có kế hoạch gì!”
“…………(Gật gật)”
Khi tôi nói rằng mình không có kế hoạch gì, Saejima và Kohinata đều đáp lại giống vậy.
Haii người họ…..trả lời rất tự nhiên, vậy có nghĩa là họ sẽ đi chơi với tôi và Keiichi vào ngày nghỉ cuối tuần phải không? Mà, vào ngày nghỉ thì mấy người đó đến chỗ làm bán thời gian của tôi, nên muốn ngạc nhiên thì cũng đã muộn rồi.
Hình như nhận ra tôi đang ngần ngừ, nên Saejima trông có hơi hối hận. Rồi cô ấy mở đầu với câu “Không phải là tớ giấu gì cậu đâu”.
“Nếu được thì bọn tớ muốn cùng Sugino-kun đi chơi một chuyến đàng hoàng dịp cuối tuần –– đó là những gì đã bàn ở cuộc gặp. Vì có chủ đích như thế nên sau khi đến chỗ Sugino-kun làm bán thời gian, bọn tớ đã lập tức tách nhau ra"
“Hể……Nhưng, sao lại không cứ thế mà đi chơi đi?”
“Kiểu như là……tớ không muốn lợi dụng khó khăn của Sugino-kun để đi chơi với Karasuka-kun”
Saejima nói với nụ cười trừ, tôi thở dài với cảm xúc lẫn lộn.
Cô ấy thực sự tốt bụng…… là kiểu người không có chút ý xấu nào. Có người như thế ở bên Kohinata làm một người mến mộ như tôi cảm thấy an tâm.
Mà, có lần tôi chính là người đã bị cổ công kích.
“Thế à. Tớ thấy hơi lạc lõng khi bị ra rìa nên cũng muốn tham gia vào chuyến đi chơi. Nhưng đừng lo nhiều về những thứ tớ không thích, được chứ?”
Nếu quá cẩn trọng thì mọi người sẽ không thể tận hưởng ngày nghỉ.
Saejima và Kohinata –– và cả Keiichi, nhờ ơn họ mà tôi nghĩ rằng chứng ghét con gái của mình đang dần mất đi. Việc chữa trị có chút khó khăn, nhưng tôi rất biết ơn.
Khi những chuyện vui này cứ tiếp diễn như vậy, một ngày nào đó tôi sẽ có thể yêu một cách bình thường.