[note52493]
Ở một góc sân trường đông học sinh năm hai và năm ba, chúng tôi ăn bữa trưa mỗi người tự mang theo mình.
Cụ thể từng món thì –– tôi là onigiri, Keiichi ăn bánh mì ngọt, Kohinata và Saejima đều có bento riêng. Chúng tôi ngồi lên bốn góc của tấm khăn trải mà Saejima đã chuẩn bị.
“Đừng lo người khác dòm ngó. Đồ ăn sẽ không ngon đâu”
Tôi nhìn quanh và nói, trên tay cầm miếng cơm nắm cá hồi.
“Miệng thì nói thế nhưng rõ là mày vẫn lo mà.
–– Không sao đâu không sao đâu, Kohinata có thể nổi tiếng thật, nhưng Tomoki chả việc gì phải đề phòng đúng không? Đây không phải là manga, nên chả ai nói ‘Tôi sẽ không để cậu lại gần Kohinata!’ đâu”
“Thử nói câu đó với cô gái ở ngay trước mày xem”
Keiichi nói với vẻ lạc quan, tôi nhìn sang Saejima đang ngồi một cách lịch sự ở phía trước và trả lời cậu ta.
Saejima lúc này lên tiếng, cố rặn cười một cách khô khan “Ha ha ha……”.
“Tớ rất xin lỗi về vụ đó –– cơ mà, tớ nghĩ mình gặp rắc rối nhiều hơn Sugino-kun và Karasuka-kun. Vì Karasuka-kun giờ đang là người mẫu mà”
Thật vậy, đúng như lời cô ấy nói.
Tôi không đào sâu vào chuyện tình cảm của cậu ta, và cậu ta cũng chẳng nhắc gì về vụ đó. Nhưng cậu ta đã từ chối kha khá lời tỏ tình –– tôi nghe chính chủ nói thế.
Chỉ là đùa thôi, nhưng rõ ràng là tên này nổi tiếng.
“À à……vậy chắc là tớ không bị nhiều người nhìn một cách khó chịu như đã tưởng. Keiichi và Kohinata đều nổi tiếng như nhau nên có thể đó là lý do tại sao những người xung quanh lại chấp nhận chuyện này”
Nên có lẽ hai người họ đều ổn cả.
Một người thật thà, hoà đồng và còn có ngoại hình ưa nhìn như Saejima cũng ổn.
Nhưng, một đứa có danh tiếng xấu và gương mặt mờ nhạt như tôi ở trong nhóm này có thực sự ổn không…..? Có phải hơi lạc loài quá không?
Khi tôi lại thất vọng vì những thông số thấp tè của mình, Keiichi nuốt miếng bánh ngọt đang nhai vào bụng và mở miệng nói với vẻ nghiêm túc.
“Sai rồi, những người khác nghĩ hay nói gì đều không quan trọng, đúng không? Chỉ cần chúng ta không gặp rắc rối thì chả sao cả. Tao không muốn làm bạn với những đứa chỉ biết mỗi thân mình và nói xấu người khác”
Keiichi nói như muốn chấm dứt chuyện này, và lại nhét thêm miếng bánh ngọt nữa vào miệng. Tôi có nên giữ im lặng về việc có miếng kem dính trên vành miệng cậu ta không nhỉ. Để lúc nào ra về nói vậy.
Nhưng tên này thực sự……đã trở nên mạnh mẽ hơn. Không biết thằng Keiichi mít ướt hồi còn ở tiểu học biến đâu mất rồi.
“ –– Đúng là vậy. Cơ mà, Kohinata và Saejima có thể nói với tớ nếu các cậu gặp vấn đề gì. Mấy cậu đi cùng một đứa có tiếng xấu như tớ nên có thể sẽ có những người nói mấy thứ nhảm nhí”
So với Keiichi, dù tôi có tự nói mình như thế đi nữa thì cái thực tế này vẫn làm tôi buồn. Muốn khóc thật.
Trả lời những câu từ đáng thương của tôi là,
“Ahaha, đừng lo về chuyện đó. Còn nữa, ít nhất thì mọi người bên lớp E đều ổn cả! Tớ đã lan truyền tin ‘Tất cả những tin đồn về Tomoki đều sai~’ rồi”
“Lớp C cũng vậy. Tớ có nghe Takada làm sáng tỏ hiểu lầm, và phía con gái cũng hỏi tớ việc đó nữa”
Saejima và Keiichi nói thế.
Tôi không chắc là mình đã chứng kiến chuyện lớp C đó chưa nhưng……Saejima, mấy chuyện đó xảy ra trong lớp cậu thật à. Tớ hoàn toàn không biết đấy.
“Cậu làm đến thế luôn sao Saejima……Cảm ơn nhé”
“Không có gì không có gì~, mặc dù chúng ta có khởi đầu không được tốt, nhưng thật mừng là tớ đã quen Sugino-kun và Karasuka-kun! Cả hai cậu đều thật thú vị! À mà, đợt tạo em bé vội vàng ngày hôm qua là tuyệt nhất!” [note52499]
“Oi! Đừng có đào chuyện đó lên nữa! Tớ không phải là người duy nhất bị chấn thương tâm lý vì nó đâu!”
Nói thế, tôi nhìn sang Kohinata đang chuẩn bị đưa miếng xúc xích bạch tuộc màu đỏ vào cái miệng nhỏ nhắn của cô ấy. Cổ từ từ ngậm cái miệng nhỏ nhắn và tròn trịa đó lại, rồi để miếng xúc xích lại vào hộp bento.
Rồi cô ấy đưa bàn tay ra, đập –– vào đầu gối tôi.
“Ể ể!? Giờ đó là lỗi của tớ à!? Vô lý quá đấy!?”
Nghe tôi thốt ra lời phản đối, Kohinata quay mặt đi. [note52494]
Chả rõ là giận hay xấu hổ nữa, nhưng chắc chắn một điều là cổ dễ thương vãi.
.
.
.
Khi tất cả đã ăn trưa xong và đang dành số thời gian nghỉ còn lại ngồi trên khăn trải, thì có chuyện xảy ra.
“ –– và sau đó, các senpai vô cùng yêu quý Asuka. Mà tớ nghĩ là ai cũng có thể nhận thấy được sự dễ thương của Asuka, và rồi đến cả những đứa năm nhất cũng có thể cảm nhận được nữa”
Chuyện xảy ra –– tôi không phóng đại đâu, là Saejima nói nhiều kinh khủng. Cô ấy quả đúng là lắm chuyện thật.
Tôi không xen vào, nên không phải là cổ không nghe tôi nói, và câu từ cũng không hề áp đặt hay xúc phạm tôi.
Nên tôi thấy khá ổn, chỉ là hơi lạnh sống lưng chút thôi.
Ít nhất thì Keiichi có vẻ quan tâm đến tôi, nhưng có lẽ đây là một phần trong việc vượt qua khó khăn nên trông như cậu ta sẽ không cản lại.
Điều trị –– Đây chính là điều trị.
Tôi tự nhủ thế trong khi lắng nghe câu chuyện của Saejima một cách lơ đãng ––,
“Và rồi –– mugu”
Kohinata đang ngồi kế Saejima thì bỗng che miệng cô ấy lại mà không báo trước khi cổ tiếp tục nói.
Saejima ấm ớ gì đó trong lòng bàn tay Kohinata. Cổ mở to mắt và trông có vẻ ngạc nhiên.
Nhưng khi quay sang nhìn tôi, biểu cảm cô ấy chuyển thành buồn rầu trong chớp mắt như một chú chó bị chủ mắng.
Rồi Saejima cúi gập người xuống khi Kohinata bỏ tay ra.
“Xin lỗi, tớ đã nói quá nhiều”
“......Không, đừng lo về chuyện đó. Không phải lỗi của Saejima đâu, chỉ là vấn đề vốn có của tớ thôi”
Tôi nói với nụ cười gượng, và Keiichi hoà chung vào với giọng điệu vui vẻ.
“Đúng là thế, tớ biết vậy nên mới không dừng lại. Nhưng xém nữa là vượt giới hạn rồi, và thật tốt là Kohinata đã ngăn tớ”
Vậy –– vậy sao. Thứ làm tôi ngạc nhiên nhất là Kohinata đã hành động.
Câu chuyện phiếm của Saejima kết thúc không phải vì cô ấy tự kiểm soát bản thân hay Keiichi cản lại, mà là Kohinata ngăn cổ nói tiếp.
Có vẻ như cổ nhớ những gì tôi nói lúc trước “Ít nhất cậu có thể giữ cho cô ấy im lặng”.
Tôi hít một hơi sâu và cảm ơn Kohinata.
“Cảm ơn nhé Kohinata. Nhờ cậu nên tớ ổn rồi”
Dù thể trạng không được tốt lắm, nhưng ít ra thì tôi có thể mỉm cười một cách bình thường.
Kohinata nghe tôi nói thế, cô ấy lắc mạnh đầu, và thở ra một hơi “fusu ––” dễ thương.
Và rồi, cổ chuyển động theo cái cách mà tôi không thể hiểu được.
“………………S, Sao vậy Kohinata?”
Cô ấy lúc lắc người, nghiêng đầu về phía tôi, rồi trở về chỗ như vừa chợt nhận ra mình đang làm gì. Rồi cổ lại thở ra. Sau đó lại lúc lắc người, nghiêng đầu, trở về chỗ, rồi thở ra “fusu ––”.
Cô ấy lặp đi lặp lại liên tục. Tớ rất xin lỗi, nhưng tớ không hiểu nghĩa của nó là gì cả.
Keiichi nhìn Kohinata như thể đang xem thứ gì đó thú vị, Saejima hình như hiểu được ý nghĩa hành động của Kohinata nên cổ mỉm cười vui vẻ.
Dù muốn hỏi Saejima xem hành động này có nghĩa gì, nhưng tôi muốn dành thời gian ngắm nhìn sinh vật đáng yêu này hơn là làm thế.
Tôi nghĩ vậy.
.
.
.
––– Lời tác giả –––
Hành động mới của Kohinata-san……“muzumuzu, fusu ––”
Liệu điều này có dẫn đến việc dụi đầu không ––?