Đổi xưng hô của main với Keiichi thành "mày-tao" nhá.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------
Vào hôm thứ sáu, tôi cảm thấy như mình đã thân thiết hơn với Kohinata và Saejima.
Và rồi sau hai ngày thứ bảy và chủ nhật làm việc bán thời gian chăm chỉ tại quán cà phê, thứ hai lại đến.
Thứ sáu, ngày tôi đầy những suy tư, đã kết thúc với việc chị của Kohinata là Shizuka-san hỏi thông tin liên lạc trước khi tôi về nhà.
Mặc dù đã hỏi thông tin liên lạc nhưng tôi không gọi chị ấy mà chị ấy cũng không nhắn gì cho tôi, nên trừ thứ duy nhất là một cái tên nữa được thêm vào danh bạ thì không có gì thay đổi cả.
Lỡ có chuyện gì thì có thông tin để liên lạc –– chắc ý định của chị ấy là thế.
Cảm xúc tôi rối bời vì đã có thông tin liên lạc của chị Shizuka-san trước cả người bạn cùng lớp Kohinata. Kohinata có biết về chuyện này không nhỉ? Tôi khá ngại hỏi.
“Hể ––......Vậy là Tomoki muốn có thông tin liên lạc của cô gái đó”
Trước buổi HR sáng. Khi tôi đã giải thích xong với Keiichi những gì xảy ra vào hôm thứ sáu, cậu ta bắt đầu suy đoán. Tôi nghĩ là cậu ta đủ điềm tĩnh để không nhắc đến tên của Kohinata vì chúng tôi đang ở trong lớp. [note52391]
“Sao lại thế được”
“Mày không thể chỉ hài lòng khi chỉ có mỗi số chị ấy thôi phải không? Nếu như thân tới mức còn cho mày vào nhà được thì tao nghĩ việc có thông tin liên lạc là chuyện bình thường mà”
À còn nữa, tôi đã giữ bí mật không kể với Keiichi những chi tiết về hoàn cảnh gia đình của Kohinata, và cả những câu nói đáng xấu hổ của tôi nữa.
Đó không phải là thứ mà tôi nên kể mà không có sự cho phép, với lại nếu kể thì bị chọc mất.
“Kohinata không có ý định để tao vào nhà. Mà, gì vậy chứ. Không phải là tao không thích đâu mà chỉ là tao có cảm giác hơi lạ thôi”
Đúng là tôi muốn thân với Kohinata.
Nhưng sau một đêm suy xét, tôi đã kết luận rằng đây chắc hẳn là thứ gì đó giống như mong muốn bảo vệ.
Đương nhiên là Kohinata dễ thương, nhìn cô ấy làm cho tâm hồn tôi được xoa dịu, và nói chuyện cùng lại rất thư thái.
Nhưng đây không phải là cảm xúc lãng mạn, mà chắc chắn là thứ gì đó giống như tình cảm dành cho đứa con gái hay cho em gái vậy. Tất nhiên là tôi không có cả con gái lẫn em gái, không biết nhiều về những cảm xúc lãng mạn nên đây chỉ là phỏng đoán.
“Hừmm. Mà, bây giờ thế này là ổn rồi –– vừa nhắc tới là Tào Tháo đến luôn rồi kìa” [note52392]
Keiichi nói, hất cằm về phía trước lớp. Tôi nhìn sang hướng đó, thấy Kohinata nhỏ nhẹ bước vào [note52393] với gương mặt vô cảm, và được bạn cùng lớp chào hỏi “Chào buổi sáng”.
Hôm nay cậu dễ thương lắm –– và tiếp tục.
Cậu có bị ngã không? –– rồi cứ thế.
Cậu xong bài tập về nhà chưa?
–– những thứ kiểu vậy.
Hàng loạt giọng nói vang lên nghe như đang cố gắng cưng chiều Kohinata hết mức có thể.
Tôi hiểu bọn bạn cùng lớp của tôi cảm thấy thế nào một cách sâu sắc –– dù sao thì Kohinata dễ thương mà.
Nhưng mặt khác, cả tôi lẫn Keiichi và bọn bạn cùng lớp, có bao nhiêu người thực sự hiểu Kohinata chứ?
Về việc cô ấy là một đứa trẻ nũng nịu, và sau khi mất bố thì đang cố gắng để trở nên mạnh mẽ.
Kể cả người chị là Shizuka-san còn không thực sự chắc chắn thấu hiểu được, nên người có khả năng cao nhất chỉ có thể là Saejima.
“Có vẻ như cậu ấy đang cố gắng hết sức chỉ với cơ thể nhỏ bé ấy”
Khi nhìn Kohinata gật đầu với đám đông cả nam lẫn nữ vây quanh, tôi lẩm bẩm.
Nếu có thể, tôi muốn thành người khiến Kohinata trở nên nũng nịu, chứ không phải là khiến cô ấy có tính phụ thuộc vào người khác –– Tôi nghĩ thế trong khi nhìn cổ gật đầu.
☆
☆
☆
☆
☆
“Được rồi Tomoki, đến sân trường nào!”
“Mày vội vàng quá nhể……Mà, ăn ở đâu chả được”
Giờ nghỉ ăn trưa, khi tôi chuẩn bị lấy cơm nắm nhà làm ra khỏi cặp, Keiichi bỗng nói thế. Có vẻ như cậu ta vẫn ăn bánh mì ngọt như thường lệ.
Sân trường là một nơi hay được lui tới vào giờ nghỉ ăn trưa, thường đông đúc ngoại trừ khoảng giữa mùa đông hay giữa mùa hè.
Tuy vậy, số lượng học sinh năm nhất mới vào trường vẫn còn ít vào khung thời gian này trong năm. Hồi ấy, tôi nhớ đâu bọn nó bắt đầu vào sân trường vào khoảng cuối Tuần lễ vàng. Còn trước đó thì sân trường khá vắng vẻ.
Keiichi tiến bước không chút do dự còn tôi thì đi cạnh cậu ta, bỗng tôi nhận ra một gương mặt quen thuộc ở phía trước.
“A, Saejima này”
Saejima đang soàn soạt trải khăn ở gần chỗ bóng râm nơi Kohinata từng ngắm đàn kiến. [note52394]
Hình như là con gái thường mang khăn trải khi ăn trưa trong sân trường nhỉ.
Vì đây là bãi cỏ nên bọn con trai chỉ đơn giản là ngồi trên mặt đất. Và thường lấy cặp làm bàn nữa.
“Cảm ơn vì đã chờ~, ô, chỗ ngồi rộng thật đấy”
Keiichi tiến lại chỗ Saejima và gọi cô ấy. Oi, “Cảm ơn vì đã chờ” là sao chứ.
“Sugino-kun và Keiichi-kun, dà hú~! Nếu chỉ có hai người bọn tớ thôi thì đã có sẵn có một cái khăn ở trường rồi, nhưng tớ nghĩ là cái nó hơi nhỏ cho bốn người, nên tớ và Asuka đã mua cái này vào ngày nghỉ!”
“Ể? Các cậu mua nó chỉ vì dịp này thôi á? Muốn chúng tớ trả tiền không?”
“Không sao đâu không sao đâu~, cái đó tàn tạ rồi, và tớ đã định mua cái khác. Còn nữa, nếu gập lại làm đôi, nó vẫn có thể dành cho hai người!”
Ehehe, Saejima cười và nói với Keiichi.
Lại là chuyện đó nữa à, cái chuyện mà họ bàn bạc với nhau và để mỗi mình tôi ra rìa?
Cơ mà không việc gì phải tránh nhắc đến tên của Kohinata và Saejima nữa. Nếu chúng tôi ăn cùng nhau thì ai cũng có thể thấy được cảnh này.
Không phải là tôi thực lòng muốn giữ bí mật, nhưng đã đến nước này rồi thì tôi nghĩ là mình nên chuẩn bị đón nhận chút ít sự bất bình.
“......này nhé. Chúng ta đã từng chơi game với nhau ở nhà tớ rồi, nên tớ sẽ không từ chối ăn trưa với các cậu đâu. Nên đừng khiến mọi chuyện bất ngờ nữa” [note52398]
“Không, cái này chỉ để làm cho Tomoki ngạc nhiên thôi ái đau đau đau! Day trán đau lắm đấy!” [note52397]
Khi tôi dạy dỗ lại Keiichi bằng sự trừng phạt về thể xác [note52399], tôi nhận thấy ai đó đang kéo kéo đuôi áo mình [note52396]. Không cần quay lại, tôi cũng biết ngay đó là ai.
Đã chắc chắn, tôi quay mặt lại hướng đó, và thấy ngay mái tóc quen thuộc.
Tôi bỏ tay khỏi Keiichi –– “Phì” [note52395]
–– rồi quay người về hướng Kohinata.
“Yo, Kohinata”
Tôi nhẹ nhàng chào Kohinata đang ngước nhìn tôi.
Shizuka-san đã nói là biểu cảm của Kohinata đang quay trở lại –– đúng là vậy.
Cô ấy nhìn tôi và trông có vẻ hơi ngại ngùng, không biết cái này có theo chiều hướng tốt hay không nữa.