Vì em đã ở đây rồi, sao không vào chơi tí nhỉ? – Khi những lời ấy được nói ra, mọi chuyện tiếp theo diễn ra vô cùng nhanh chóng.
Trước khi nghĩ ra được cái cớ để từ chối, chị của Kohinata nắm lấy cánh tay tôi, và tôi vào nhà Kohinata mà cứ như bị bắt cóc vậy.
Không phải là tôi không hứng thú với nhà của Kohinata, chỉ là chuyện quá đột ngột thôi.
Không chỉ tôi, mà Kohinata cũng cực kỳ run rẩy, chắc do một nam sinh cùng lớp bỗng nhiên vào nhà.
Có vẻ như chị ấy là kiểu người hành động trước khi làm, và tôi không chắc rằng liệu mình có thấy ổn với chị ấy không. Có nổi da gà, nhưng không cảm thấy buồn nôn.
Tôi được dẫn đến phòng khách, và tự tiện ngồi lên một trong những cái ghế.
Có vẻ Kohinata đang phản đối bằng cách đập nhẹ chị ấy, nhưng khi chị ấy thì thầm gì đó vào tai cổ, cô ấy đỏ mặt và rời khỏi phòng khách. Tôi nghe thấy tiếng bước chân lên cầu thang, chắc là đi về phòng.
“Em có trà lúa mạch nâu. Chị có trà lúa mạch vàng”
“Nhìn kiểu gì thì cũng chỉ thấy của chị là bia chứ không phải trà lúa mạch”
Trông không hề bị xao động bởi lời chấn chỉnh chính xác đó của tôi, chị ấy bật cười và đưa tôi tách trà lúa mạch.
“Chị đã nói với Asuka là, ‘Có thể chị sẽ vô tình đưa cậu ấy đến phòng em đấy’, và em ấy chạy vội đến phòng. Chị chưa bao giờ thấy phản ứng đó, thật là thú vị mà”
“Đừng trêu em gái chị vậy chứ…… với lại, em không bao giờ đến đó đâu”
“Ồ? Không thấy tò mò à?”
“……………………không hề”
“Ngập ngừng kìa~Chi nghĩ là em đã ngần ngại mất một lúc đấy, nhưng chị không đào sâu thêm đâu. Onee-san rất chi là tốt bụng mà”
Chị nói kiểu gì vậy chứ! Người tốt ai lại bắt cóc bạn cùng lớp của em gái bao giờ!
Còn nữa, tôi chỉ có thể than thầm trong bụng, chị ấy đúng là quá tăng động .
Không phải là tôi ghét chị ấy, chỉ là nói chuyện với chị ấy làm tôi mệt mỏi như chạy marathon vậy.
Haa……Sao mình lại ở đây chứ.
.
.
.
Sau đó, chị ấy tự giới thiệu là “Shizuka”.
Đáng ngạc nhiên là cái tên khác với ấn tượng của tôi, nhưng có cảm giác là nếu tôi quan tâm tới chuyện đó thì tôi sẽ thua cuộc. [note52351]
Dựa theo câu hỏi của Shizuka-san, tôi kể về Kohinata ở trường thế nào. Khi đang làm thế, chủ đề của cuộc trò chuyện quay trở lại phòng khách. Cô ấy lên lầu chưa được lâu lắm, và chắc giờ phòng cũng đã đủ sạch rồi.
“Tớ không vào phòng cậu đâu nên đừng lo. Tớ không quen tiếp xúc với con gái, nhưng tớ không thiếu tinh tế vậy”
Nghe tôi nói thế, cô ấy đứng giữa tôi và Shizuka-san và lắc đầu một cách ngại ngùng.
Có vẻ như cô ấy đang không bằng lòng…..cơ mà đây chắc hẳn là tôi hiểu nhầm. Bởi vì nếu Kohinata không bằng lòng với những gì tôi nói khi nãy, có nghĩa là cô ấy muốn tôi vào phòng. Bất kể nó có sạch sẽ đến đâu đi nữa, không là không.
Shizuka nhìn chúng tôi trao đổi, khoanh tay lại với vẻ mặt như đã hiểu chuyện.
“Asuka hiếm khi nói, nhưng theo quan điểm của Tomoki-kun thì em ấy dễ nói chuyện cùng”
Kohinata có nói bao giờ à.
Chuyện đó làm tôi ngạc nhiên mất một lúc, nhưng cũng không có gì bất ngờ với người trong gia đình khi họ dành nhiều thời gian cho nhau.
“Vâng ạ. Em không biết cô ấy hiểu được bao phần trong lời nói của em, nhưng về cơ bản thì em không giỏi nói chuyện với người khác giới ––
nhưng Asuka-san đặc biệt”
Trong số tất cả những người con gái tôi từng gặp, Kohinata chắc chắn là người dễ chịu nhất. Kể cả những người dễ nói chuyện cùng như quản lý và dì thỉnh thoảng lại làm tôi cảm thấy ngột ngạt.
“Nghe thấy chứ Asuka!? Tomoki-kun nói Asuka đặc biệt kìa! Uhyaa, mùi vị của tuổi trẻ là đây chứ đâu!”
“Ý em không phải thế! Đừng trêu em nữa!”
Cái bà chị say xỉn này –– thế này thì chịu thua……Kohinata! Tớ bỏ cuộc!
Tôi chuyển sự chú ý của mình sang người cũng là nạn nhân –– Kohinata, và thấy cô ấy che mặt lại, cựa quậy một cách ngại ngùng.
Không phải lúc để ngại ngùng đâu Kohinata! Đập vào cái đầu đang phủ đầy hoa của chị ấy đi [note52354]! Ôi đồng chí, nhờ hết vào cậu đấy!
Nhưng thật không may mong ước của tôi là vô nghĩa, và có thể thấy rằng Kohinata không hề có dấu hiệu hồi phục. Hiện giờ cô ấy đang chọc chọc ngón tay quanh bụng của cổ [note52352] [note52353]. Tôi thì lại muốn cổ chọc ngón tay ấy vào thái dương bà chị kia.
Mà biểu cảm ấy dễ thương tới mức tôi muốn nhìn nó mãi thôi.
Cứ như thế, chị ấy tiếp tục trêu ghẹo, và tôi ở lại nhà Kohinata gần một tiếng đồng hồ rồi mới quay về trước khi đồng hồ chỉ chín giờ.
.
.
.
Tôi chào tạm biệt Kohinata ở trước cửa, rồi trở về nhà.
Nhưng không hiểu vì sao Shizuka cũng ra khỏi nhà như tôi.
“Trước đó chị định đến cửa hàng tiện lợi mà”
Chị ấy nhận ra ánh mắt khó hiểu của tôi, nên vẫy vẫy chiếc ví trên tay để chỉ ra rằng chị ấy có việc. Nhớ lại thì đúng là thế nhỉ.
“Thế ạ. Vậy em về đây……”
“Ôi trời! Đừng nói là em sẽ để một cô gái yếu đuối đi một mình đến cửa hàng tiện lợi vào ban đêm nhé! Nên đi cùng chị đi”
“......em hiểu rồi”
Có vài chỗ mà tôi muốn chỉnh lại, nhưng vì đã nói rằng mình không có chuyện gì phải vội, nên tôi quyết định giữ im lặng và đi cùng Shizuka-san. Dù sao thì cũng chưa đến chín giờ.
Mà cùng lắm thì cũng chỉ về nhà muộn hơn chưa đầy 10 phút, và chị ấy cũng có phần giống dì Akane-san và quản lý, nên tôi không cảm thấy ngột ngạt mấy. Coi nó là chuyến đi dạo cũng được.
.
.
.
Vậy là, chuyến mua đồ ở cửa hàng tiện lợi nhanh chóng kết thúc.
Shizuka-san bước vào cửa hàng, bỏ lon bia và ít đồ ăn vặt vào giỏ mà không chút ngần ngại. Tôi mất nhiều thời gian hơn thế khi chị ấy nói “Chị sẽ mua cho em một món đồ uống nên đem đến đây đi”
“......Asuka đấy nhé, cực kỳ rụt rè, và cũng là một đứa trẻ không hề nói chuyện, nhưng lại rất rõ ràng về những cảm xúc. Em ấy không có gương mặt vô cảm như bây giờ”
Khi chúng tôi đi đến nhà Kohinata, Shizuka-san nói thế với tông giọng trầm xuống.
Tôi tiếp tục im lặng để cho chị ấy tiếp tục kể.
“Gia đình chị chỉ có mẹ và con ––trước đó chị có nói phải không? Bố bọn chị mất rồi, mới chỉ hơn hai năm trước một chút thôi. Asuka yêu thương bố vô cùng, nên đã phải chịu đựng rất nhiều –– đương nhiên là chị cũng buồn, khóc rất nhiều nữa, nhưng so với Asuka thì chị nghĩ chị hồi phục nhanh hơn”
Hơn hai năm một chút……có nghĩa là, khi ấy Kohinata và tôi mới chỉ bước vào năm ba sơ trung.
Gia đình tôi là gia đình đơn thân giống như Kohinata vậy, nhưng trong trường hợp của tôi thì tôi không có ký ức nào về mẹ vì bà ấy mất khi tôi còn rất nhỏ, nên tổn thương trong tim cô ấy hoàn toàn khác xa.
“Mỗi khi có thể –– kiểu thế này, dụi dụi như thế. Em ấy sẽ dụi đầu vào bụng bố như con mèo vậy. Aah, trái ngược với ngoại hình thì lại là một đứa trẻ rất nũng nịu, em ấy là thế đấy. Chắc vì bố đã mất nên cảm giác “Cần phải cứng rắn” đã trở nên mạnh mẽ hơn”
“......em hiểu rồi”
Tôi không thể tưởng tượng được điều đó nhiều dựa trên Kohinata hiện tại.
Kể cả một Kohinata vô cảm hay là một Kohinata nũng nịu.
Tôi đã thử hình dung ra nỗi đau mà Kohinata phải trải qua, nhưng thật khó. Nỗi đau ấy lớn đến mức khiến cho cô ấy mất đi cảm xúc trên gương mặt, nên khó mà hình dung ra được. Chấn thương tâm lý của tôi không là gì so với nó.
“Nhưng em biết đấy, dạo gần đây cảm giác đã tốt rồi. Có vẻ cảm xúc trên gương mặt em ấy đang quay trở lại. Chị không ngờ phản ứng của Asuka lại dễ thương đến vậy, nên chị đã bị cuốn theo và trêu chọc em ấy”
Shizuka-san nháy mắt, thè lưỡi với vẻ tinh nghịch.
“Ý chị là, cuối cùng thì Kohinata –– Asuka-san đã chữa lành được vết thương trong tim ạ?”
Hơn hai năm một chút. Tôi không biết nó là khoảng thời gian dài hay ngắn nữa.
Nhưng nếu cảm xúc của Kohinata đang theo một chiều hướng tốt, tôi thực sự mừng cho cô ấy.
“Sai rồi sai rồi! Sao em lại không hiểu cơ chứ, đó là do em, do em đấy!
Ngay khi chúng tôi đến nhà Kohinata, vút một cái [note52355] Shizuka-san chỉ tay về phía tôi. Vì quá bất ngờ, nên tôi đảo mắt và chết lặng.
“Khi em ấy ‘muốn mua kẹo để làm lành’ và còn xin chị lời khuyên về chuyện đó, khi em ấy ‘muốn đến quán cà phê nơi bạn em làm việc’ và xin phép chị, khi em ấy ngại ngùng nói ‘Mai em sẽ đến nhà bạn’, hay là mới nãy ẻm xấu hổ đến mức đỏ hết cả mặt –– những thay đổi trong biểu cảm của em ấy, đều là nhờ Tomoki-kun cả!”
Chính ngươi là thủ phạm! Với giọng điệu như chuẩn bị thốt lên điều đó, Shizuka-san nói.
Tôi bị phân tâm bởi những gì chị ấy nói đến mức người tôi không hề phản ứng lại.
“Mà, chị nghĩ cũng nhờ công của bọn Nono-chan nữa, nhưng chắc chắn là giờ đây Asuka cần em. Nên với tư cách là một người chị ––”
Chị ấy nói, và tiến đến đối diện tôi.
”Chị rất vui nếu em vẫn sẽ là bạn tốt với Asuka, mong là vậy”
Nói rồi, chị mỉm cười với vẻ dịu dàng.
Những thứ Shizuka-san kể khi nãy –– về chuyện Kohinata xem tôi là ‘bạn’, và việc cô ấy đã cố gắng mua kẹo cho tôi, đương nhiên tôi muốn nghe chi tiết lắm chứ.
Nhưng trước đó, tôi cần phải nói với Shizuka-san một chuyện.
“Xin đừng làm thế ạ”
Khi tôi cất lời, Shizuka-san thốt lên “Ể” với vẻ hoang mang.
Sau đó chị ấy nhướng mày, và nở nụ cười bối rối. Nhìn thẳng vào mặt Shizuka-san, tôi tiếp tục.
“Em muốn tự nguyện làm bạn với Asuka-san –– muốn được thân thiết với cậu ấy. Em không muốn nghĩ rằng em làm vậy vì có người bảo em thế”
Sau khi nói những thứ như vậy, tôi bỗng cảm thấy ngại và vô thức lấy ngón tay gãi má.
“......chuyện đó, em xin lỗi vì là một thằng nhóc mà lại nói những lời cao ngạo. Nhưng mà không cần phải lo đâu Shizuka-san, em muốn làm bạn với Asuka-san”
Tôi muốn làm bạn với Kohinata –– cảm xúc ấy, nhanh chóng được bộc lộ ra khi tôi nói to lên những lời đó.
Lý do thì tôi có nhiều lắm, như là cảm thấy thoải mái khi nói chuyện với cô ấy, hay không cần phải lo về việc sẽ khơi dậy những chấn thương tâm lý, nhưng có lẽ chỉ đơn giản là tôi muốn thân thiết với Kohinata.
Tôi không chắc rằng liệu đây chỉ là tình bạn, hay là mong muốn bảo vệ, hay là cảm xúc gì đó hoàn toàn khác.
.
Mãi về sau, tôi mới nhận ra rằng lúc ấy rằng cánh cửa nhà đã hé mở.