Và rồi ngày chủ nhật đã đến.
Nghĩ lại thì từ trước đến giờ, vào ngày nghỉ tôi chỉ đi chơi với tụi con trai chứ chưa bao giờ đi với con gái cả.
Hồi còn ở sơ trung, có vài lần khi đang đi chơi với Keiichi thì tôi bắt gặp mấy bạn nữ cùng lớp –– nhưng từ đầu thì đã không hề có ý định tham gia với họ. Thế nên tôi của hồi đó sẽ không chần chừ mà huỷ cuộc hẹn này. Ghét con gái đến thế đấy.
“Ghen tị thế nhờ, thằng Keiichi mặc gì cũng đẹp……”
Khi đang đi đến điểm hẹn là siêu thị, tôi quay sang ngó Keiichi đang bước cạnh mình. Giờ là buổi chiều –– và dư hẳn một tiếng trước giờ hẹn.
Keiichi mặc quần dài trắng và áo màu xanh da trời. Ví dài ở túi sau, không mang theo túi xách.
Quần dài trắng à, hình như chỉ có những người có gu thẩm mỹ tốt như chuyên gia thời trang mới mặc thứ đồ đó thôi sao……? Ít nhất thì có thể khẳng định rằng nó sẽ không hợp với tôi.
“Ha ha ha! Tao còn được trả tiền cho bộ đồ này cơ. Mà Tomoki trông được đấy, trước giờ mày có bộ đó à?”
“Hôm qua vừa xong ca làm là tao vội mua nó luôn”
“Ồ ồ! Nghiêm túc hơn những lần khác nhiều rồi nhể!”
“Không phải thế……Tao không muốn đi chơi với con gái mà lại mặc mấy bộ cũ, vớ vẩn đâu. Tao chuẩn bị chung nhóm với bọn trai xinh gái đẹp chúng mày mà, nên muốn ít nhất cũng phải diện một bộ tàm tạm”
Bộ cánh của tôi không đến nỗi phức tạp, là quần chino màu be cùng với hoodie trắng có logo ở trước ngực, khá là bình thường. Tôi mua y chang cái mà con mannequin mặc nên chẳng có gì khác thường cả.
Keiichi trả lời câu tự hạ mình của tôi bằng một lời khen, “Ể? Tao thấy mặt Tomoki đâu có xấu đâu?”, nghe vậy tôi cười mũi.
À mà hôm nay chúng tôi sẽ bắt xe buýt từ trạm xe đối diện chỗ chúng tôi hẹn gặp là siêu thị, và từ đó xe sẽ chạy khoảng 20 phút. Điểm đến là khu bowling.
“Không biết một ngày như này sẽ thế nào nhỉ”
Nhìn siêu thị đang hiện lên trước mắt, tôi lẩm bẩm.
Nửa háo hức, nửa lo lắng.
Nhưng đây là ngày nghỉ mà không cần phải làm bán thời gian. Phải tận hưởng chứ không thì phí.
☆
☆
☆
☆
☆
Tôi đã đến điểm hẹn là ở trước siêu thị, vừa chờ vừa tán nhảm với Keiichi suốt 10 phút. Rồi ở phía bên kia đường, tôi thấy Saejima đang vẫy mạnh cánh tay. Ở cạnh cổ là Kohinata đội chiếc mũ lưỡi trai khá lớn. [note52866]
Saejima nắm tay Kohinata tung tăng chạy qua đường. Khác biệt về chiều cao khiến họ trông giống chị em hơn là bạn cùng lớp.
“Cảm ơn vì đã chờ! Dù có mặc gì thì Karasuka-kun vẫn ngầu như mọi khi nhỉ, đồ ngày thường của Sugino-kun thật tươi mới, trông hợp đấy! Không phải là cái tạp dề đen như mọi khi!”
Ngay khi vừa đến nơi, Saejima nói với vẻ vô tư. Bộ đồ cổ đang mặc là quần bò ngắn và áo thun tay ngắn. Lộ da thịt nhiều hơn so với bộ đồng phục.
“Ngố này, đó là đồng phục của quán ‘Ikoi’. Không phải đồ thường của tớ”
Tôi “trông hợp đấy”, nghe thế tôi cố không để lộ ra sự ngại ngùng và đáp lại với giọng điệu bối rối. Chỉ mong rằng mặt không đỏ thôi.
“Bên Saejima trông được đấy. Ai cũng có nét đẹp riêng của mình nhỉ? Này Tomoki”
“A ––……ừm. Mà đúng là vậy nhỉ”
“Ehehe, cảm ơn Karasuka-kun và Sugino-kun. Hôm nay đi bowling, nên tớ đã chọn quần áo dễ di chuyển”
Saejima nói thế, cười khúc khích với chúng tôi. [note52863]
Tiếc là tôi không đủ can đảm mà khen con gái một cách thẳng thắn như Keiichi. Ít nhất thì vẫn có thể đồng ý với lời của người khác, nhưng không thể tự mình khen được. Lỡ bị chọc thì xấu hổ lắm.
Nhưng cái gì cũng có ngoại lệ,
“Chào buổi sáng Kohinata. Cái mũ kẻ sọc đó hợp đấy. Tớ nghĩ cậu thật dễ thương”
Tôi đã nói được những câu từ đáng xấu hổ đó một cách trơn tru, không bị vấp lần nào.
Chắc chắn là Kohinata khi nghe những lời này sẽ không cười hay trêu chọc –– tôi chắc chắn. Còn lý do khác mà tôi làm thế là vì không thể kiềm lại được tiếng gọi của con tim.
Tôi nghĩ rằng Saejima cũng như Kohinata, sẽ không cười tôi đâu……nhưng sao với cổ mình lại đối xử khác thế này nhỉ. Bản thân tôi không thể biết được.
Cơ mà chẳng phải hôm nay Kohinata còn dễ thương hơn mọi khi sao? Tôi mà không cẩn thận thì có thể tôi sẽ đưa tiền của mình cho cô ấy mất. Tầm 20000 có đủ không ta.
Nghe tôi khen, đôi má Kohinata nhẹ nhuốm sắc đỏ, cô ấy cúi mặt xuống, rồi không biết có phải để giấu đi sự xấu hổ của mình không, cổ đập bàn tay tôi. Sau đó bấm điện thoại với vẻ bối rối.
“ –– Gì vậy gì vậy……‘Sugino, hẹp với cậu’ ?“
Những từ ngữ lạ lùng đó hiện trên màn hình điện thoại mà Kohinata chìa cho tôi xem.
Hẹp với tôi –– là gì cơ? Sao mình đoán được nó có nghĩa gì chứ!?
“Nè Kohinata, tớ hẹp với cái gì?”
Có thể thấy là không có đủ thông tin để mà hiểu được nội dung, nên tôi chống tay lên đầu gối và cúi người xuống hỏi Kohinata.
Cổ nhìn vào màn hình điện thoại mình khoảng ba lần, sau đó mặt còn đỏ hơn cả trước. Rồi lại đập vào bàn tay tôi.
“Ể, ể ể? Lỗi tớ à?”
Tôi ngạc nhiên khi thấy Kohinata bỗng quay mặt đi, và thấy Keiichi và Saejima nhìn bọn tôi cười cười. Cái vẻ mặt “Tớ biết hết rồi” là sao chứ.
“Đó là lỗi của Tomoki”
“Cậu không nhạy bén tí nào cả nhỉ Sugino-kun, ít nhất cũng phải hiểu được từ gõ nhầm chứ”
Cả hai người họ nói thế. Từ gõ nhầm? Ý là câu đó có sai gì á?
.
Kohinata đã định gõ “Hợp với cậu” –– Tôi nhận ra điều đó khi xe buýt đến trạm dừng. [note52864]
.
.
––––––Lời tác giả––––––
Độ dễ thương của Kohinata-san đang vượt quá giới hạn……