Buổi sáng sớm
Tiat có một giấc mơ ngắn ngủi đầy hoài niệm.
Trong giấc mơ, cô đang nấp sau một góc hành lang, ngắm nhìn hai người mà cô ngưỡng mộ nhất trên đời. Một chàng Sĩ quan Kĩ sư trẻ tuổi với mái tóc đen, và người còn lại là một chiến binh tinh linh với mái tóc màu xanh da trời.
Hai người họ đang yêu nhau! Hay… chí ít thì Tiat hồi đó đã đem hết lòng tin vào điều đó.
Tộc Leprechuan chỉ có giới tính nữ. Bởi vậy, trong thế giới bé nhỏ của nhà kho tinh linh, ô cửa sổ duy nhất đến với chuyện tình cảm đối với Tiat và đám trẻ con khác chỉ đến từ những tinh thể ghi hình. Nhìn hai người bọn họ tìm cách kéo ngắn khoảng cách với lẫn nhau giống hệt như những cảnh phim nhảy từ trong tinh thể ra ngoài đời thật.
“Anh đã nói rồi mà, sao lại chọn anh? Kể cả nếu các em chưa biết gì nhiều về thế giới bao la bên ngoài, thì vẫn còn hàng tá người tử tế khác mà, em biết không?”
“Cứ cho là vậy đi, nhưng mà anh thì chỉ có một mà thôi.”
“Ừ, rõ ràng, nhưng sao em chỉ nhắm tới một mình anh vậy?”
“Thực ra em đang định hỏi anh chuyện đó đây. Anh thực sự nghĩ anh có thể thay thế người trong tim của một cô gái bằng một anh chàng bất kì nào đó à?”
“...Sự linh hoạt là một phẩm chất quan trọng luôn hữu dụng trên mọi chiến trường mà?”
“Lúc bị dồn vào thế khó mà cứ lấp liếm bằng mấy câu sáo rỗng là xấu lắm đấy.”
Hai người họ có vẻ như đang tranh cãi, nhưng lại đang trở nên thân thiết với nhau một cách tự nhiên. Có lẽ cả hai nhận xét đó đều sai, hoặc là đều đúng. Nhưng tóm lại là, đó là một kiểu giao tiếp giữa hai tâm hồn chỉ thuộc về cặp đôi mà Tiat nhìn thấy trong tâm trí mình.
Đây chính là tình yêu giữa một chàng trai và một cô gái. Một sự mong mỏi níu lấy trái tim của cô bé tinh linh khi cô dõi theo hai người họ. Rồi sẽ có một ngày, có thể chúng ta cũng…
Nghĩ về một ai đó, và được người đó nghĩ về mình. Lại gần nhau, va vấp vào nhau, và dần dần xây đắp nên một mối quan hệ.
Đó là… giấc mơ của mình.
***
“...Làm sao có thể như vậy được.”
Khi tỉnh dậy, Tiat như muốn bật cười.
Những giấc mơ thời thơ ấu của cô thật ngây thơ, đơn giản, và hoàn toàn chưa nhận thức được vị trí của cô trong thế giới này. Và khi năm tháng trôi qua, và cô hiểu hơn về bản thân, cô dần nhận ra những ước mơ của mình phù phiếm đến mức nào.
Cô sẽ chẳng thể bì được với người đàn chị tinh linh mà cô vẫn hằng ngưỡng mộ, bất kể là về sự trưởng thành hay năng lực làm một món vũ khí của mình. Vậy nên một tình yêu tuyệt vời như vậy hẳn là cũng quá xa vời đối với cô.
Nếu mình không dẹp mấy chuyện này ra khỏi đầu, bọn họ sẽ lại gọi mình là đứa sến súa nữa cho xem.
Nén một cái ngáp, Tiat nhìn quanh phòng. Cô thấy các cô gái tinh linh kia mỗi người ngủ trong một tư thế khác nhau. Collon, người vẫn thường dậy sớm nhất, vẫn đang ngủ say lạ thường - có lẽ là vì đêm qua mãi mới ngủ được. Vẫn còn dư thời gian trước bữa sáng, nên cô để cho Collon ngủ thêm một chút nữa.
Tiat không muốn nằm xuống ngủ tiếp. Lặng lẽ dậy khỏi giường, cô thay đồ, khoác lên một chiếc áo dày và rời khỏi phòng mà không kéo rèm lên.
***
Cô cảm nhận bầu không khí trong lành, mát lạnh bao quanh người mình. Dường như mưa đã tạnh vào đêm qua. Tiat ra giếng để rửa mặt. Vốc làn nước lạnh băng lên mặt, cô cảm nhận được cơn buồn ngủ còn níu kéo trên mắt và miệng mình tan biến đi.
Cô ngẩng đầu lên và hít vào một hơi ngắn, rồi vùi mặt vào một chiếc khăn để lau khô mặt.
“...Hử.”
Nhìn sang bên kia đường, cô có thể thấy một bóng dáng tròn trịa đang chạy bộ trong bộ đồ tập. Khi cô nhìn kĩ hơn, cô có thể nhận ra đó là thân hình của một Armado. Khi cô nhìn kĩ hơn nữa, cô nhận ra người này chính là ông Armado chỉ huy đương nhiệm của Sư đoàn Năm thuộc Vệ Binh Đeo Cánh.
Cơ thể người Armado được bao bọc trong một lớp vỏ cứng, với các chi ngắn ngủn thò ra ngoài. Có người nói dáng vẻ của họ nhìn thật khoan thai, thậm chí là dễ thương. Cũng có thể nói là vẻ ngoài của họ gây ấn tượng rằng họ chậm chạp từ trong cả suy nghĩ đến vận động. Đây là lần đầu tiên trong đời Tiat nhìn thấy cảnh tượng lạ lùng này, một Armado đang chạy thoăn thoắt trên đường.
“...Cả ông ta cũng dậy sớm sao…? Tiat lẩm bẩm, mắt lim dim. Trong khi cô còn đang lơ mơ, thân hình tròn trịa kia thong thả bước về phía cô.
“Chào buổi sáng… cô có sao không? Trông cô như vừa nhìn thấy cái gì ghê gớm lắm.”
“Ế? À, không ạ, không có gì! Chào buổi sáng thưa ngài!” Tiat luống cuống không dám nhìn thẳng vào mắt ông ta.
“Trời hẵng còn sớm. Không ngủ được à?”
“Chuyện đó… cũng gần như là vậy, hoặc cũng có thể nói là ngài chỉ hơi nhầm một chút, đại khái là vậy…”
“Thế là thế nào?” Viên Chỉ huy Sư đoàn múc nước giếng lên da (hay mai) của mình để làm mát. “À, phải rồi. Sớm muộn gì cô cũng sẽ biết tin, nên cứ để tôi thông báo luôn. Binh sĩ tương đương hạng nhất Lakish vẫn chưa có tung tích gì. Khả năng là chúng ta sẽ phải tìm kiếm thêm một thời gian nữa, nên chúng ta sẽ phải tiếp tục kiên nhẫn với công việc điều tra.”
“Thế…ạ…”
Cô cũng có linh cảm như vậy. Có lẽ là nhờ cuộc trò chuyện đêm qua cùng với Collon và những người khác, cô không cảm thấy quá thất vọng. “Ừm…” Tiat đứng thẳng người và nói với giọng căng thẳng. “Tôi có thể hỏi ngài một chuyện khác được không?”
Viên Chỉ huy Sư đoàn không trả lời một hồi lâu trong khi ông ta lau khô đầu. “Nghe nghiêm trọng nhỉ. Cô đang hỏi với tư cách là một binh sĩ tương đương hạng nhất, hay chỉ với tư cách là chính cô, Tiat?”
“Ừm…” cô ngẫm nghĩ một lát. “Tôi cũng không chắc.”
“Nghe có vẻ phiền phức đây,” viên chỉ huy ngán ngẩm. Ông ta ngoái đầu nhìn sau lưng, rồi rút ra một điếu xì gà không rõ từ đâu. “Cô không phiền chứ?”, ông ta hỏi Tiat, và không đợi cô trả lời, châm thuốc bằng một que diêm.
Rít một hơi dài, viên chỉ huy gật đầu. “Hỏi đi.”
“Chuyện này liên quan tới Sĩ quan hạng Tư Feodor Jessman.”
“À, cậu ta. Jessman làm sao nào?”
“Ngài có biết vì sao anh ấy nhập ngũ không?”
“À, câu hỏi kiểu này hả?”
Ông ta hít một hơi thật chậm rồi thở ra. Làn khói tỏa ra từ miệng lơ lửng trong không khí như những sợi dây dài rồi dần tan vào không trung. “Dĩ nhiên là tôi biết. Tôi đã điều tra tiểu sử và phân tích tâm lý của cậu ta khi bổ nhiệm cậu ta vào vị trí sĩ quan. Nhưng chuyện đó không phải ai tôi cũng có thể kể được, cô hiểu chứ?”
“Nhưng mà nhìn thế nào cũng thấy anh ấy không hề có ý định bảo vệ Regul Aire, có phải không? Mà chẳng phải thực ra anh ấy đang lăm le làm điều hoàn toàn ngược lại sao?”
“Ồ?” Đầu mẩu của điếu xì gà của viên chỉ huy hơi nhướn lên một chút, tỏ vẻ thích thú. “Tại sao cô lại nghĩ như vậy?”
“Chính anh ấy nói với tôi như vậy.”
Tiat nhớ lại đêm hôm đó, ngay sau khi con Croyance nuốt chửng chiến hạm Utica, khi cô đấu khẩu và đấu kiếm với Feodor. “Anh ấy nói Regul Aire chứa chấp quá nhiều thứ không xứng đáng được bảo vệ, và nếu chúng tôi muốn hi sinh bản thân để bảo vệ chúng, thì chúng tôi cũng sẽ trở thành kẻ thù của anh ấy?”
“Ô hô…?” Viên chỉ huy tròn mắt. “Nói ra một điều cực đoan như vậy không giống cậu ta chút nào.”
“À thì anh ấy…” Tiat chần chừ. “Anh ấy có lẽ là một người rất tốt, chỉ là anh ấy quá hai mặt. Sâu trong thâm tâm, anh ấy vừa tốt bụng lại vừa xấu tính. Anh ấy thật sự rất, rất đáng ngờ, nhưng cũng là một người đáng tin cậy và thẳng thắn.”
“Cô miêu tả cứ loạn cả lên, nhưng mà nó lại rất đúng với Jessman,” viên chỉ huy gật gù. “Tiếp tục đi.”
“Tôi chỉ nghĩ rằng mình không hiểu vì sao anh ấy lại quan tâm tới chúng tôi nhiều như vậy. Hình như anh ấy ghét lý tưởng về việc chiến đấu cho những người khác.”
“Người ta không thích cái đó cũng là chuyện bình thường. Hầu hết đều không để lộ ra mặt. Nhưng, trong trường hợp của cậu ta, Jessman có một hoàn cảnh đặc biệt. Tôi có thể hiểu vì sao cậu ta lại quyết liệt về các cô như vậy.”
Tiat nuốt nước miếng. “Ngài có thể nói cho tôi chứ?”
“Hừm…” viên chỉ huy nghiêng đầu, đắn đo một hồi lâu. “Sao cô lại muốn biết đến thế?”
“Thì bởi…” Giờ đến lượt cô phải nghiền ngẫm câu hỏi này. Cô cảm thấy đây là một điều cô bắt buộc phải biết. Trong khi anh đã biết được bao nhiêu điều về hoàn cảnh của tinh linh các cô, thật là bất công nếu chỉ có nhiêu đây thôi mà cô cũng không hiểu được về anh.
Không được, lý do đó dở quá. Ngay từ đầu thì bọn họ chỉ là binh sĩ tinh linh hạng nhất còn anh thì đàng hoàng (?) là một sĩ quan Imp hạng Tư. Dĩ nhiên là mối quan hệ giữa bọn họ là không bình đẳng, và thực ra làm ngược lại mới là bất thường. Nhưng nếu vậy thì sao cô vẫn muốn biết đến như vậy?
“Bởi vì… như vậy thật không công bằng, thưa ngài.” Dù đã vắt óc suy nghĩ, nhưng rốt cục cô cũng không thể nghĩ ra một lý do thực tế nào khác, và càng không nghĩ ra nổi lời nói dối nào. Cô cũng không hiểu vì sao chính mình lại nói ra điều đó, và cảm thấy muốn phát khóc vì sự ngớ ngẩn và kém cỏi của mình. “Tôi xin lỗi, lý do dở quá, có phải không?”
“Hừm.. Ra thế.”
Viên chỉ huy đặt một ngón tay ngắn ngủn lên miệng. “Thôi được, để tôi kể cô vậy. Chuyện này để lộ ra thì rất phiền phức, nên cô phải giữ kín đấy, hiểu chưa?”
“Ơ?”
“Cậu ta sinh ra trong Thương Hội Elpis.”
Những kí ức trỗi dậy trong cô như những tia chớp. “El…pis…”
“Anh rể của cậu ta là tai to mặt lớn trong quân đội của Elpis. Thực ra, hắn là một trong những chủ mưu của vụ việc đó.”
Cô nín thở.
Thương Hội Elpis.
Dĩ nhiên là cô còn nhớ. Không đời nào cô quên được cái tên đó. Bọn chúng là những tên quái vật đã đem 17 Quái Thú lên Regul Aire vào sáu năm về trước, và gây ra một thảm họa kinh hoàng. Khi đó Tiat vẫn còn quá nhỏ để nắm bắt hết mọi chi tiết của vụ việc đó, nhưng cô đã tham chiến trên chiến trường ở Collinadiluche ngay sau khi hoàn tất tinh chỉnh và trở thành một chiến binh tinh linh trưởng thành.
Và ở đó… cô đã trải qua một trận chiến mà đến giờ vẫn khiến tim cô quặn thắt lại.
“Anh rể cậu ta đã liều mạng để cố gắng thay đổi Regul Aire. Mặc dù ở vào những vị trí và sử dụng những phương pháp khác nhau, nhưng tôi cho rằng các cô cậu cũng không quá khác nhau… Tôi nghĩ đó là lý do mà cậu ta không thể để mặc các cô được.”
“Chuyện này…” Miệng Tiat khô khốc. Không biết bằng cách nào mà cô vẫn bật ra được một câu hỏi. “Không phải như thế thì anh ấy là một mối nguy hiểm sao? Để anh ấy làm sĩ quan có sao không vậy?”
Viên chỉ huy nhún vai. “Chẳng có lý do gì để từ chối cả. Đương nhiên, chuyện đó sẽ không thể xảy ra nếu cậu ta trả lời mình muốn tiếp bước anh rể của mình. Nhưng cô biết không, cậu ta đã nói ‘Anh rể tôi đã sai lầm, tôi muốn sửa chữa những lỗi lầm của anh ấy’, với cả ‘tôi muốn kiến tạo một tương lai tốt đẹp hơn cho Regul Aire. Và hơn nữa không có bất cứ nghi ngờ gì về năng lực của cậu ta…”
Tiat không chịu nhường bước. “Rõ ràng đó là nói dối trắng trợn mà?! Anh ấy là Imp mà!”
“Thì cô nói đúng. Tôi không phủ nhận là cậu ta nói dối rất giỏi.”
“Vậy tại sao-?!”
“Nhưng đồng thời cậu ta cũng nói dối dở tệ.”
Như vậy là sao? Những bộc phát đang tuôn trào của Tiat dần nguôi ngoai trong thoáng chốc. Viên chỉ huy tiếp tục. “Cậu ta bản chất là một người tốt. Mỗi khi cậu ta nghĩ ra một lời nói dối khôn khéo đến mức có thể đánh lừa chính bản thân mình, thì cô cũng không khỏi bị cuốn theo cậu ta. Nhưng nếu Jessman cố gắng nói dối để đánh lừa chỉ một vài người cụ thể, thì cậu ta nói dở đến mức chả ai tin cả. Với tính cách đó, những gì cậu ta nói cho tôi thấy rằng Jessman thực sự quan tâm tới tương lai của các Đảo. Cho nên trong trường hợp đó tôi có thiên hướng tin vào lời của cậu ta.”
“Chuyện này…”
Cô biết ông ta nói có lý. Feodor là một người tốt. Đã từng có lúc cô nghĩ rằng anh ấy có thể trở thành một người bạn trai tốt cho Lakish. Dẹp sang một bên những lời anh nói, cô nghĩ mình có thể tin vào tấm lòng của anh.
Nhưng dẫu vậy - không, chính vì vậy - cô không khỏi cảm thấy bất an về động cơ và mong muốn thực sự của anh.
Nhưng dĩ nhiên, cô chẳng thể nói gì về chuyện đó.
“...Tôi hiểu rồi thưa ngài.”
“Thế như thế đã đủ công bằng cho cô chưa?”
“Cái đó… Tôi cũng chưa biết… nhưng…”
“Ấp a ấp úng thế là làm sao?”
“Xin lỗi, xin lỗi. Tôi nghĩ rằng giờ đây… tôi đã hiểu rõ hơn nhiều.”
“Vậy sao?” Viên chỉ huy gật đầu. “Thế thì tốt. Tôi có thể hiểu việc cô lo lắng về việc cấp trên của mình là một người khả nghi, nhưng đó là việc của cấp trên của cậu ta. Các cô cậu cứ vui vẻ chí chóe với nhau đi.”
Đầu của tộc Armado duyên dáng như một con thú nhồi bông. Để một người với vẻ ngoài như vậy trấn an làm cô chẳng thấy ổn chút nào, hay nói đúng hơn là chẳng giúp cô an tâm hơn tẹo nào.
“Tôi không vui vẻ gì với anh ấy cả,” Tiat phản đối yếu ớt.
Những suy nghĩ trong đầu cô muốn rối tung. Sau khi ngài chỉ huy rời đi, cô lại vốc nước lạnh lên rửa mặt, nhưng nó vẫn là chưa đủ để giúp cô bình tĩnh lại.
“...Thương Hội Elpis.” Tiat đọc cái tên ấy thành tiếng một lần nữa.
Dĩ nhiên, bản thân Feodor không có lỗi vì những chuyện đã xảy ra. Nhưng dù sao anh vẫn đã từng ở ngay sát bên một tội ác tày trời. Chắc chắn anh phải biết gì đó.
Tiat muốn được ở một mình để sắp xếp lại những suy nghĩ của mình. Đôi chân cô vô thức đưa cô rời khỏi căn cứ của Vệ Binh Đeo Cánh, tới rạp hát bỏ hoang với tầm nhìn đẹp, nơi cô lần đầu gặp gỡ Feodor. Theo như những gì cô biết, thì đây là nơi phù hợp nhất để suy tư.
“...Hm?”
Cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở đằng xa. Dù anh đang mặc thường phục nhưng cô không thể nhầm vào đâu được. Đó chính là Feodor.
Tuyệt. Có vô vàn câu hỏi mà cô muốn hỏi, và vô vàn điều cô muốn nói với anh. Cô có thể đuổi theo và túm lấy Feodor, lôi anh tới một nơi nào đó dễ chịu, và trùm lấy anh bằng những câu hỏi.
Tiat đang tính chạy lại đằng sau anh thì một cảm giác bất an thình lình ập tới. Feodor đang cư xử một cách kì quặc. Anh cứ nhìn ngó xung quanh một cách bồn chồn, dường như lo sợ rằng ai đó đang dõi theo mình. Hơn nữa, anh bước rất mau như đang vội đi đâu. Và, cũng như Tiat, dường như anh đang muốn tới một nơi bên ngoài căn cứ của Vệ Binh Đeo Cánh.
“Thế này là thế nào?”
Vì đáng lẽ ra anh đang phải đi tìm Lakish, cô có thể hiểu được vì sao anh rời khỏi căn cứ. Nhưng sao anh ấy lại tỏ ra kì quặc như vậy? Tiat cảm thấy bối rối.
Cô đưa tay lên vuốt tóc. Mái tóc màu lục biếc; một sắc xanh rất nổi bật trong thành phố xám xịt này. Cô kéo chiếc mũ trùm đầu lên để che nó lại, rồi bắt đầu chạy, nhón chân thật nhẹ.
“Lỗi tại anh đấy, biết chưa hả,” cô lầm bầm. “Đồ ngốc này. Anh không được tỏ ra khả nghi vào những lúc như thế này.”
Các giác quan của Feodor rất nhạy bén. Nếu cô đến quá gần, anh sẽ nhận ra ngay. Thế nên cô phải uyển chuyển nấp sau từng cái bóng, và giữ khoảng cách khi bám đuôi Feodor.
Mười phút sau. Feodor bước vào một đoạn đường ngầm của thành phố, và Tiat nhanh chóng mất dấu của anh.