Màu đỏ dối lừa
“Hmm?” Feodor quay lại nhìn sau lưng. Anh có cảm giác ai đó đã theo dõi anh - không, đuổi theo anh - được một lúc. Nhưng khi anh dừng lại để quan sát, thì sự hiện diện đó bỗng biến mất.”
“Hay là do mình tưởng tượng ra…?”
Anh lắc đầu và bước tiếp, ngáp dài trong buổi sáng sớm.
Dù hiện tại anh đang hợp tác với Giggir, nhưng hai người họ vẫn chưa hề có sự tin tưởng lẫn nhau của những người đồng chí thực sự. Mặc dù lão Orc có vẻ khá đáng tin cậy, Feodor vẫn không chắc liệu mình có thể tin được lão. Giao Lakish lại cho một kẻ khiến anh không yên tâm làm anh gần như thao thức cả đêm. Thế cho nên anh đã dậy sớm trước cả khi mặt trời mọc và chuồn khỏi căn cứ của Vệ Binh Đeo Cánh.
Không thấy ai hoảng loạn hay gì cả. Vậy có vẻ đêm qua cô ấy chưa lên cơn bộc phát…
Dù anh cố nhắc bản thân rằng cô mới chỉ ở chỗ của Giggir một đêm, anh vẫn cảm thấy đây là một ván bài mạo hiểm. Dẫu vậy, giờ đây anh hoàn toàn không có ý định lùi bước.
Đầu óc anh nặng chịch, còn phải gánh thêm một cơn đau đầu nhức nhối. Mình vừa mất ngủ lại còn gặp thêm cả ác mộng nữa chứ…
Feodor vẫn còn nhớ mang máng. Trong giấc mơ, ở một nơi anh chưa từng thấy, anh chiến đấu với một người mình chưa từng gặp, sử dụng một lưỡi kiếm mà anh chưa từng chạm vào. Anh cảm thấy như mình đã bị cuốn vào một vòng xoáy tiêu cực - bực bội, căm hận, và đau khổ.
Nhấn mạnh lại là anh cảm thấy; anh đã quên đi những chi tiết cụ thể của cơn ác mộng. Những giấc mơ của anh luôn có cảm giác như chúng có cốt lõi của thực tế giữa sự hỗn loạn ấy. Ấy vậy nhưng, chúng luôn tan biến đi trong chớp mắt khi anh tỉnh dậy. Giấc mơ luôn luôn là như vậy.
Tóm lại là, điều đó đã làm hỏng hoàn toàn một buổi sáng đáng lẽ ra là rất sảng khoái dành cho anh.
“B-bạn cóooo đang TÌM Đ-đường không…?”
Hình như anh đã vô thức dừng lại trong lúc mải nghĩ về những chuyện mới xảy ra gần đây. Có lẽ vì trông anh giống như một đứa trẻ lạc, một con golem thông tin du lịch đã tới để hỏi anh.
“Không, tôi ổn.” Anh nhẹ nhàng xua nó đi, và nó lịch sự cúi đầu chào giật cục “C-CHÚC một ngàyyyyy tốt lành…!” bằng giọng lệch tông. Rồi nó rẽ sang một con phố khác và tập tễnh bước đi đâu đó. Thành phố này từ lâu đã mất đi chức năng của một điểm đến du lịch. Ấy thế nhưng những con golem vẫn tiếp tục nhiệm vụ của mình.
Tập trung nào, Feodor nghĩ. Ván bài đã bắt đầu. Anh không thể quay lại, cũng không thể dậm chân tại chỗ. Vậy thì chỉ còn một việc duy nhất anh có thể làm - tiến về phía trước.
Anh vỗ tay lên má mình rồi tiếp tục cuộc hành trình.
***
Đỏ.
Đó là phản ứng đầu tiên của Feodor khi anh bước vào phòng Lakish.
Trí óc đang choáng váng của anh mãi mới chậm chạp bắt đầu xử lý những gì đôi mắt anh đang nhìn thấy.
Chiếc váy màu đỏ. Một màu đỏ tươi như rượu vang, một bộ váy không tay bạo dạn. Những đường khoét sâu để lộ một phần lưng của cô mà lại không gây phản cảm. Phần gấu váy được tô điểm bởi những nếp gấp duyên dáng bằng lụa đỏ và ren trắng đan xen nhau. Cô mang một đôi găng màu đen kéo dài tới tận khuỷu tay, phối chung với quần tất cùng màu.
Tóm lại, trông cô… anh biết nói sao nhỉ… rất quyến rũ.
“...Ơ, Feodor à? Chào buổi sáng.”
Gập lại cuốn sách đang đọc lướt, cô gái trong bộ váy quay lại. Mái tóc dài màu đỏ - có lẽ là một bộ tóc giả - nhẹ nhàng đung đưa. Cô gạt một lọn tóc lòa xòa xuống má mình với vẻ khó chịu thấy rõ.
“La…kish?”
“Ừ, tôi đây. Anh có thấy còn ai khác ở đây không?”
“Trông cô như một người khác.” Lòng rối bời, Feodor nhìn cô một lượt từ trên xuống. Lakish trước đây không phải là người thích mặc diện - có điều anh nghĩ đây là điểm chung của cả bốn người bọn họ. Xét về thời trang thì khỏi phải bàn đến bộ quân phục, và ngay cả quần áo thường ngày của cô cũng giản dị quá mức. Thành ra, trước giờ anh vẫn luôn cảm thấy vẻ ngoài của cô có chút… quê mùa.
Nhưng giờ vẫn cô gái ấy trong một bộ trang phục lộng lẫy khiến cô trông như một tiểu thư nhà quý tộc. Hơn nữa, Lakish còn tỏa ra một sự mê hoặc bí ẩn. Nói ngắn gọn là trông cô như một người hoàn toàn khác.
“Giggir đã chuẩn bị cho tôi bộ này vì đồ của tôi trông ‘tuềnh toàng’ quá, đại loại thế. Tôi đã bảo là mấy thứ này không hợp với tôi chút nào, nhưng ông ta không chịu nghe.” Cô hơi bĩu môi một chút. “...Còn anh thấy tôi trông thế nào? Có kì lắm không?”
“...Trông hợp với cô lắm.”
Feodor sinh ra trong một gia đình giàu có và quyền lực. Vì thường xuyên bị đẩy vào xã hội thượng lưu, Feodor cũng từng thấy không ít bộ trang phục như vậy. Con người ấy trong anh đang kêu lên: Ừ, rất đẹp. Chỗ này, với cả chỗ này nữa, rất tươi và dễ nhìn. Đúng rồi, trông thật là tuyệt.
“Tôi nghĩ nó là một bộ đồ hóa trang hoàn hảo, theo nghĩa là nó biến cô thành một người khác hẳn.”
“Vậy hả? Thế thì tôi cứ mặc nó vậy.”
Cứ để cô nhìn thẳng về phía mình làm anh vô cùng ngượng ngùng, nên Feodor né ánh mắt mình đi. Tiện thể, anh nhìn ngắm một lượt quanh phòng cô. Phòng đẹp ghê.
Có lẽ trước đây nó đã từng thuộc về một người khác. Dấy gián tường màu be dịu mắt, và nội thất bằng gỗ có vẻ rất sang trọng. Một chiếc tủ sách lớn được đặt cạnh tường, phía bên trên là một chiếc tủ kính, đặt bên trong là mô hình của chiếc tàu Angevin, một du thuyền tuyệt tác từ cách đây hai thế hệ. Nhìn kĩ mới thấy mọi thứ từ cách bài trí các ống xả - đặc điểm nổi bật nhất của con tàu - tới lớp sơn phủ bên ngoài đều được tái dựng một cách tỉ mỉ. Mặc dù rất ấn tượng với sự chế tác kì công của con tàu, anh tự nhủ giờ không phải lúc để ngắm nghía nó.
Và sau cùng là một ô cửa sổ gần sát mái vừa để hứng sáng và thông khí. Tường xây kiên cố, và có lẽ là còn cách âm nữa. Điều đó có nghĩa là nơi đây là một nơi trú ẩn hoàn hảo.
“Ờ… cô có thấy không thoải mái với điều gì không? Như là căn phòng không hợp, hay là ăn không đủ bữa, đại loại thế…?
“Anh hỏi vậy tôi cũng khó trả lời, nhưng tối thiểu thì ở đây không thiếu tiện nghi gì. Giggir đối xử với tôi thân thiện. Ở đây hơi chán, nhưng chuyện đó thì đành chịu thôi.”
“Thế thì…?”
Lakish đưa một ngón tay lên gãi đầu, cân nhắc cô muốn nói. “Có gì đó… thiếu thiếu, ở chính bên trong tôi. Tôi đã thử đủ cách để cố nhớ lại, nhưng tôi vẫn không thể nhớ ra nổi. Cảm xúc của tôi… không, bản năng của tôi mới đúng chứ…? Trời, đầu óc tôi toàn những thứ rối rắm…”
Lakish đặt một ngón tay lên thái dương, cố chọn ra từ đúng nhất để diễn đạt suy nghĩ của mình. Đó là điều mà bản thân cô trước kia không bao giờ làm, nhưng lại rất hợp với cô bây giờ.
“...Nó giống như mới thức dậy khỏi một giấc mơ dài, tôi đoán vậy? Tôi cảm giác như thế. Mặc dù đáng lẽ ra tôi phải có những cảm xúc hay kỉ niệm quan trọng với chính mình, tôi lại chẳng thể nhớ ra chúng. Nhưng mà - lạ lắm nhé, điều duy nhất mà tôi nhớ được là cảm xúc của mình trong giấc mơ ấy.”
Một cái rùng mình chạy thẳng vào lồng ngực Feodor. Nếu có một quá khứ mà Lakish bây giờ có thể nhớ lại được, đó có thể là kí ức của Lakish nguyên bản - kí ức của kiếp trước của cô ấy
“Đầu tiên là, tôi căm thù nó. Tôi tuyệt đối không thể tha thứ cho Vệ Binh Đeo Cánh. Kể cả nếu như điều đó đồng nghĩa với việc mọi thứ điều bị tuyệt diệt, tôi cũng không quan tâm.”
“Nghe đáng lo đấy.”
“Hẳn rồi.” Cô nhún vai. Có lẽ là do bộ váy mà cô đang mặc, cử chỉ đó lại trở nên duyên dáng đến lạ. “Này, anh biết tôi của trước ngày hôm qua, đúng không? Anh có biết cảm xúc đó đến từ đâu không?”
Feodor vẫn còn nhớ Lakish Nyx Seniolis mà anh từng quen. Cô ấy chưa từng oán hận Vệ Binh Đeo Cánh. Cô gái dịu dàng ấy vẫn luôn là một bến bờ bao dung vô điều kiện.
“...Không. Tôi chịu.”
Nếu những gì Lakish hiện tại đang cảm thấy không xuất phát từ những kí ức của Lakish trước kia, thì chỉ còn một lời lý giải duy nhất. Anh biết thừa chuyện đó, nhưng Feodor vẫn cố tình nói dối.
“Ra thế. Vậy chỉ còn cách đợi đến khi nào tôi nhớ ra thôi,” Lakish nói lạnh lùng, cụt lủn. Cô thản nhiên bước tới cạnh Feodor, kéo ngắn khoảng cách giữa hai người họ. “Còn một cảm xúc nữa mà tôi nhớ ra được,” cô nói bằng giọng nhẹ nhàng hơn, giống như mới hiểu ra một điều gì đó.
Mặc dù Feodor không bao giờ dám tự nhận mình là người to cao, nhưng anh vẫn cao hơn hẳn so với thân hình nhỏ nhắn của Lakish. Nếu không phải vì khoảng cách giữa hai người bọn họ thì giờ cô đã phải ngẩng lên để nhìn vào mặt anh rồi.
“...Tôi có thể sờ vào anh được không?’
“Không. Khoan đã, TẠI SAO?!” Feodor bất giác giật lùi lại.
“Lạ thật đấy. Không phải là tôi nghĩ trong đầu, mà giống như là cơ thể tôi muốn lại gần anh.” Cô nhẹ nhàng lấy đầu ngón tay vuốt ngực mình. “Ở bên cạnh anh khiến tôi bình tĩnh lại. Giống như là… tôi cảm thấy tự nhiên hơn khi hai ta hòa làm một.”
Lời cô nói nghe như lời tỏ tình, ấy nhưng vẻ mặt của cô thì hoàn toàn không tỏ ra như vậy. Giống như cô đang phát biểu một quan sát hoàn toàn khách quan, một bí ẩn mà cô không thể lý giải.
“Này, trước ngày hôm qua chúng ta có quan hệ như thế nào vậy? Có phải là một sự kích thích lẫn nhau không?”
Kích thích? Cô này có phải người không vậy?
Cô gái ngây thơ, trong trắng, người trước kia thường đỏ bừng mặt dù chỉ bị trêu đùa một chút, và luôn biến mọi thứ thành một câu chuyện tình bi kịch vừa ngọt ngào vừa cay đắng, đã thay đổi tính cách của mình hoàn toàn.
“...Không, hoàn toàn không phải thế. Tôi không thích con gái không dấu.”
“Ồ, vậ sao,” Lakish cười đượm buồn. “Chắc là tôi cũng hiểu ý anh. Tộc không dấu là một sự thất vọng. Chắng kiếm đâu ra một ai tử tế cả.”
Chính bản thân cô cũng là một người không dấu, nhưng cô cứ nói như thể đang nói chuyện của ai khác.
“...Vậy tôi hỏi lại nhé. Tôi có thể sờ vào anh không?”
“Tại sao?! Tôi đã bảo không rồi mà!”
“Tôi đã giải thích rồi còn gì? Ở bên cạnh anh làm tôi bình tĩnh lại.”
“Không được, chúng ta phải dừng lại.” Feodor vô thức nghiêm mặt. “Chắc là cô quên rồi, nhưng tôn trọng không gian riêng tư của người khác là rất quan trọng.”
“Không cần phải lên mặt dạy tôi! Anh không muốn an ủi một cô gái tội nghiệp mất trí nhớ sao?”
“Tôi không nghĩ Lakish mà mình biết lại là thứ con gái ăn nói sỗ sàng như thế!” Feodor lùi lại về một khoảng cách an toàn. Anh muốn gào lên thật to sự thật.
Không phải! Những cảm xúc của cô không phải sự thân thiết, tình yêu, hay ham muốn, và càng không phải niềm tin! Cô cảm thấy bình tĩnh khi ở gân tôi à? Cô cảm thấy việc chúng ta bên nhau là điều tự nhiên? Đó chỉ là bởi tôi đã lỡ dùng Nhãn lực lên cô đêm hôm trước thôi!
Cô gái bị đôi mắt của anh bỏ bùa giờ đã hoàn toàn tin rằng Feodor là một người bạn mà cô có thể tin tưởng. Anh đã gắn chặt vào một mảnh trái tim cô, ở một góc không liên quan gì tới những ký ức, trải nghiệm, tính cách, hay bản chất vốn có của cô. Đó là sự thật đằng sau mọi bí ẩn về cảm xúc mà cô đang mang trong lòng.
Lợi dụng tình cảm đặt nhầm chỗ này của cô thì thật quá là dễ dàng. Ngay bây giờ, bất kể Feodor yêu cầu
cô làm gì, cô cũng sẽ tuân theo mà không hề thắc mắc. Có lẽ từ xa xưa, tổ tiên của tộc Imp cũng đã sử dụng sức mạnh này để thao túng tộc Emnetwyte và khiến họ trở nên tha hóa. Chìa khóa tới trái tim Lakish giờ đang nằm trọn trong tay Feodor.
Chính vì nó dễ dàng đến vậy, Feodor thầm nghĩ, nên mình mới không muốn làm.
***
“Thấy bộ sưu tập của ta thế nào?”
Biểu cảm của tộc Orc đương nhiên là khó để một người thuộc chủng tộc khác có thể hiểu được. Tuy nhiên, dù Feodor không phải Orc, anh cũng có thể dễ dàng đoán được vẻ mặt lúc này của Giggir là vẻ hài lòng của một nghệ sĩ vừa hoàn thành tuyệt tác của mình.
“Ta
nghĩ sớm muộn gì chúng ta cũng cần phải hóa trang cho cô ấy, nên ta đã chuẩn bị luôn. Hãy chiêm ngưỡng đây! Phải nói thật lòng thì ta cũng khá là tự hào với kết quả đấy.”
Feodor chỉ có thể rên rẩm như cá mắc cạn. “Tôi… công nhận… là nó hợp với cô ấy,” anh ép mình trả lời, mặt cúi gằm. “Nhưng khoan, hóa trang như vậy có nổi bật quá không? Đúng là nó dễ thương và bắt mắt, nhưng bộ đồ gây chú ý như vậy đem lại tác dụng ngược lại với những gì chúng ta muốn mà?”
“Ồ, ta sẽ chuẩn bị trang phục khác cho cô ấy khi cần phải ra ngoài. Bộ váy mà cậu vừa thấy chỉ là sở thích cá nhân của ta thôi.”
Cái quái gì vậy trời?
“Chưa tính tới chuyện đó, đối với một Orc, ngài thật là biết cách trang điểm cho một cô gái không dấu đấy.”
“Cậu không biết sao? Không biết trước giờ chúng ta vẫn luôn như vậy à?”
“Ý ngài là sao?”
“Nguồn gốc của chúng ta là tộc Orge.”
Truyện kể rằng tộc Orge là một chủng tộc được sinh ra từ tộc Emnetwyte từng thịnh vượng dưới mặt đất từ xa xưa. Tất cả bọn họ đều từng là Emnetwyte. Tuy nhiên, vì sự thâm hiểm và độc ác, hay vì một lời nguyền, mà cơ thể bọn họ bị biến đổi hoàn toàn thành một chủng tộc khác. Và từ đó, tất cả bọn họ đều bị coi như một loài quái vật, nhe nanh về phía những người Emnetwyte đáng lẽ ra là đồng loại của bọn họ.
Có lẽ vì nguồn gốc đó, mỗi chủng tộc được gộp chung vào phân loại ‘Orge’, chẳng hạn như tộc Imp của Feodor, đều có vẻ bề ngoài rất giống với tộc Emnetwyte… nói cách khác, bọn họ là các tộc không dấu.
“Tộc Orc bọn ta có thể trông như thế này ở cả hai giới, nhưng để ta cho cậu biết là trước kia có nhiều đàn ông Orc tự nguyện lấy vợ là người Emnetwyte.” Lão nói bằng giọng thích thú, giống như đang khoe khoang một người họ hàng nổi tiếng. “Cho nên, ngay cả bây giờ, vẫn còn một số người trong số chúng ta chuộng con gái không dấu hơn. Chà, có điều nó không còn được coi là một sở thích tinh tế như xưa nữa.”
Nói cách khác, điều này giống với quan điểm của Feodor rằng phụ nữ có dấu tốt hơn. Ra vậy, anh thầm nghĩ. Nếu lão nghĩ vậy thì mình thấy mình còn không bằng ấy chứ.
“À mà, nếu cậu muốn bộ đồ nào thì ta có thể cho thợ may cho cậu luôn.”
“Cảm ơn ngài, không cần đâu. Ngài có vẻ khoái chí nhỉ.”
“Dĩ nhiên!” Giggir cười sảng khoái, bụng lão núng nính mỡ. “Chả mấy khi có dịp, nên ta phải tận hưởng chứ!”
“Tôi nghĩ tôi sẽ gửi Lakish ở chỗ ngài thêm một thời gian nữa. Ngài thấy thu xếp như vậy ổn chứ?”
“Đương nhiên. Ta mừng là có thể giúp được cậu bằng chút tài hèn - à, còn về câu chuyện chúng ta đang nói dở hôm qua…”
Giggir vỗ tay nhẹ một cái. Một tay vệ sĩ lặng lẹ bước đến và đưa cho Feodor một cái túi da màu đen. Chưa vội cầm lấy, anh nhìn nó một cách thắc mắc. “Cái này là…?”
“Ta đã tìm được một vài công cụ mà những nhà thụt két chuyên nghiệp sử dụng. Có một vài món ta để lại vì cậu cần kiến thức chuyên ngành để sử dụng chúng, nhưng nếu cậu chỉ cần mở một cái hòm gỗ, thì nhiêu đây là đủ rồi chứ?”
“...À.” Quả thật là Feodor đã yêu cầu những thứ đó, những dụng cụ để anh có thể cuỗm lấy vật được đặt trong chiếc hòm có chữ ‘Xác Black Agate’ khắc bên trên. “Tôi vừa mới hỏi hôm qua mà. Ngài tìm được mấy món này nhanh thế sao?”
“Quyết định chớp nhoáng là một vũ khí thiết yếu trong ngành làm ăn này.”
“Ngài thật là uy tín quá.” Feodor vươn tay đón lấy chiếc túi. Chiếc túi nặng chịch, và anh có thể cảm nhận thấy các món đồ bên trong chuyển động và va đập vào nhau. Lạ lùng thay, không hề có một tiếng động nào vang lên.
Anh mở túi ra kiểm tra những món đồ ở trong. Có một mũi khoan, kéo, một cái cưa dây thép, một cái lọ chứa một chất lỏng kì lạ, một vài mảnh vải, cùng với một vài công cụ khác mà anh chưa thể nhận ra ngay lập tức.
“Ta đã bỏ bớt những dụng cụ khó sử dụng, nhưng cậu vẫn nên thận trọng. Khoảng chừng mười ngày để làm quen dần với mấy món này chắc là đủ đấy.”
“Khỏi cần.” Feodor lắc đầu. Anh hiểu Giggir định nói gì, và thậm chí đồng ý rằng lão Orc nói đúng, nhưng anh không thể thư thả như vậy được nữa. “Tôi đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi. Tôi sẽ dùng nó ngay hôm nay, trước khi mặt trời lặn.”