Văn phòng chỉ huy sư đoàn
Khi Feodor về tới căn cứ Vệ Binh Đeo Cánh thì trời đã khuya. Anh báo cáo với Sĩ quan hạng Nhất rằng mình đã không tìm thấy Lakish. Về phần lý do, anh bịa ra một lời giải thích tạm chấp nhận được: có thể cô ấy đã được bao che bởi dân thường hay một ai khác.
“Mặc dù tiếp tục tìm kiếm sẽ trở nên khó khăn hơn, nhưng đồng thời tôi cũng cho rằng nhiệm vụ tìm kiếm đã không còn quá khẩn cấp, nên tôi quyết định quay lại để báo cáo.”
Viên sĩ quan hạng Nhất nhòm xuống xấp giấy tờ trên tay. “Tóm lại là, nếu chúng ta thôi tìm kiếm sau vài ngày thì cô ấy sẽ không chết bờ chết bụi ở đâu đấy, phải không? Vậy cũng tốt, thuận tiện cho chúng ta. Có điều…” Ông ta gãi cằm sồn sột. “Có cảm giác nó hơi quá thuận lợi nhỉ.”
Feodor phải nén tiếng tặc lưỡi. Viên Sĩ quan hạng Nhất trông có vẻ dễ dãi, nhưng ông ta không hề ngốc. Anh tưởng rằng báo cáo của mình đã được dựng lên hoàn toàn kín kẽ, nhưng ông Armado vẫn đánh hơi được dấu hiệu của lời bịa đặt.
Dẫu sao đó mới chỉ là dấu hiệu thôi. Nếu ông ta chưa biết hết, Feodor vẫn có thể tìm cách đánh lạc hướng hết mức cần thiết. “Dĩ nhiên chúng ta vẫn có lý do để quan ngại, nhưng nếu ngài nhìn vào những bằng chứng này, thì tôi nghĩ đó là kết luận hiển nhiên nhất.”
“Hừm… chắc vậy thật. Vậy giờ cậu tính như thế nào?”
“Tôi vẫn chờ sự cho phép của ngài, và từ ngày mai tôi xin được tiếp tục tìm kiếm và điều tra mở rộng. Từ giờ chúng ta cần phải tìm kiếm một cách thận trọng hơn mà không gây động tĩnh, nên tôi nghĩ mình sẽ cần thêm thời gian.”
“...Nghe cũng hợp lý đấy.” Sĩ quan hạng Nhất gật gù. “Thôi đành vậy. Tôi sẽ giao nhiệm vụ hiện tại của cậu cho người khác, tạm thời hãy cứ tập trung tìm kiếm đi.”
“Đã rõ, thưa ngài.” Feodor đặt tay lên ngực và cúi đầu chào - và giật mình nhận ra thị giác của mình nhòe đi. “Ô-ôi…”
“Có chuyện gì thế?”
Anh lắc cổ nhẹ một vòng. “Chỉ là một chút khó ở thôi ạ.”
“Chắc là do cậu chạy đi chạy lại nhiều quá rồi. Hôm nay cậu vất vả rồi, mau nghỉ ngơi đi.”
Không đúng. Feodor không nghĩ anh đã làm gì đến mức kiệt sức như vậy. Ngược lại, anh tự tin rằng mình không yếu tới nỗi chỉ nhiêu đó đã đủ để ảnh hưởng tới sức khỏe của mình. Chắc chắn là có vấn đề gì khác.
Thử ngẫm lại xem nguyên do có thể xuất phát từ đâu, chỉ có một sự kiện khiến anh lưu ý: khoảnh khắc anh sử dụng Nhãn lực của tộc Imp lên Lakish và tiếng trước. Một thứ năng lực mà anh trước đây chưa từng sử dụng thành công, và có thể gọi đó là sự tình cờ hay bất cứ từ nào khác, nhưng lần này nó đã hoạt động một cách hoàn hảo. Anh không thể bỏ qua khả năng chính điều đó đã gây ra một áp lực lên cơ thể mình.
Thật là thảm hại. Mặc dù nó là sức mạnh của mình, nhưng mình còn chẳng biết nó có thể có ảnh hướng thế nào đến chính bản thân mình.
“Cảm ơn ngài, tôi sẽ thực hiện đúng như vậy.”
Feodor vẫn còn phải lo lắng về Lakish, nên anh chẳng thể nào thư giãn được. Tuy vậy, cố thúc ép bản thân quá mức đến nỗi suy sụp cũng chẳng giải quyết được gì. Tự gật đầu với chính mình, Feodor quay lại để rời khỏi văn phòng, và thầm quyết định rằng mình sẽ chợp mắt đến bình minh-
“Tôi xin lỗi!” Cánh cửa trước mặt anh bật mở và một người Alogantropos - một binh nhất - hớt hải chạy vào. “Chúng tôi vừa nhận được báo cáo từ khu vực phía Đông Bắc! Vừa có một sự cố - một tòa nhà cỡ vừa mới bị sập!”
Sĩ quan hạng Nhất càu nhàu. “Lại nữa hả?”
“Vẫn còn nữa ạ! Vừa có báo cáo về một vụ nổ cỡ vừa, và chúng tôi phán đoán rằng các van điều áp hơi nước của hệ thống ngầm đã chạm ngưỡng giới hạn!”
“...Lại nữa rồi.”
Viên sĩ quan hạng Nhất bực bội cũng là chuyện dễ hiểu. Lyell là một thành phố được xây nên từ những cỗ máy, và mặc dù nó có thể phần nào tự sửa chữa, rốt cục thì nó cũng không thể tồn tại mãi mà không được bảo dưỡng. Bên cạnh sự xuống cấp và hỏng hóc của máy móc, cả thành phố phụ thuộc vào chính những máy móc đang cạn dần đó để tự bảo trì. Mỗi ngày trôi qua, từng chút từng chút một, thành phố này đang dần bị xóa sổ.
“Thế có thương vong nào về thường dân không?” sĩ quan hạng Nhất hỏi.
“Chưa xác nhận, nhưng khả năng cao sẽ có nhiều người bị thương nặng. Sĩ quan hạng Ba Nilulerod đã bắt đầu chiến dịch giải cứu và sơ tán thường dân. Mặc dù chuyện đã xảy ra rồi nhưng chúng tôi vẫn muốn được sự cho phép của ngài.”
“À, thế thì đành vậy. Chúng ta sẽ bảo ‘Suy cho cùng thì tất cả mọi người đều là nạn nhân của bọn Quái Thú’, thì cũng chẳng ai nói gì được. Được rồi, đưa bọn họ ra.”
Ngoài trừ việc tồn tại để bảo vệ toàn bộ Regul Aire, Vệ Binh Đeo Cánh phải chịu vô số rằng buộc và giới hạn đối với các hoạt động của họ. Đặc biệt là những hoạt động có lợi cho riêng một hòn đảo nào đó thường bị lên án kịch liệt.
“Đã rõ!”
Feodor nhìn người lính Alogantropos cúi chào rồi vội vàng rời khỏi văn phòng. “...Mấy chuyện này cứ xảy ra liên tục nhỉ.”
Viên sĩ quan hạng Nhất mệt mỏi nhún vai. “Chẳng còn kĩ thuật viên có tay nghề nào còn ở lại trong thành phố nữa, thôi đành chịu vậy. Nhìn tình hình thê thảm như vậy ai cũng xót ruột, nhưng rốt cục thì đây là vấn đề thuộc về trách nhiệm của chính quyền thành phố. Không phải phận sự của chúng ta để mà bận tâm tới mấy chuyện này.”
“Đúng… thật.” Feodor thở dài thườn thượt. “Vậy tôi xin phép.”
Anh cúi chào, và lần này bước hẳn ra khỏi văn phòng, khép cửa lại sau lưng.
Cho tới giờ thì vẫn ổn. Cố gắng không để lộ ra mặt, anh cảm thấy thật nhẹ nhõm. Hiện giờ viên Sĩ quan hạng Nhất vẫn tin vào lời kể của anh về sự việc. Có thể một vài chuyện nghe hơi bất thường, nhưng nếu chỉ có vậy thì không hề gì. Lakish tạm thời vẫn sẽ an toàn, và bản thân Feodor vẫn có thể hành động tự do.
Có lẽ anh đã tự cho phép bản thân mình thư giãn trong thoáng chốc, cho nên anh ngáp dài một cái thật sâu từ trong họng. Thôi mình đánh một giấc cái đã.
Lấy tay che miệng và để một giọt nước mắt trào lên má, Feodor bước dọc theo hành lang.