Đội đặc nhiệm
Ba ngày đã trôi qua kể từ khi cuộc điều tra bắt đầu.
Ở một nơi bóng tối bao trùm, Tiat Shiba Ignareo đang cố nén hơi thở của mình.
Không khí đầy bụi bặm, tới mức mỗi hơi cô thở ra khiến mũi cô quánh lại như muốn hắt hơi. Cảm giác như thể có một cục nhầy nhụa gồm đờm dãi và nỗi lo lắng đang bị giam hãm trong dạ dày cô, chỉ chực sủi sục lên trên cuống họng cô.
Lúc này cô đang nép mình vào một kẽ hở hẹp nằm giữa hai tòa nhà, dồn sự chú ý của mình vào khoảng trống trước mặt. Nếu cô hít vào hơi quá mạnh, cả ngực và lưng của cô sẽ chạm phải vào những bức tường xung quanh.
Tình huống này khiến tim cô đập thình thịch. Tiat nhớ lại hồi còn bé tí, cô từng kêu khóc vì bị nhốt trong một cái tủ bị khóa. Kể từ đó, cô trở nên cực kì không thoải mái với những nơi chật hẹp.
...Nếu mình cao hơn một chút, thì việc này có nguy hiểm hơn không nhỉ?
Khi cô nóng lòng muốn được trở thành một người lớn, tốc độ phát triển chậm chạp của cơ thể cô từng là một nỗi lo lắng thường trực. Nhưng ngay lúc này, cô đang thầm cảm ơn thể trạng nhỏ nhắn của mình.
“Đến được đây nghĩa là chúng ta sẽ không bị ai phát hiện ra, phải không?”
Có sáu bóng người ở bên trong căn phòng tối.
Mỗi người đều đeo một chiếc mặt nạ và áo choàng sù sụ để che mặt và hình dạng cơ thể của mình. Cách ăn mặc của đám người khả nghi này lại không hề kì quặc trong mùa lễ hội này, và đồng thời cũng là công cụ hoàn hảo để che giấu danh tính của họ.
“Thương vụ lần này quan trọng hơn - và khác hẳn - so với những gì chúng ta thường làm,” người có vẻ là thủ lĩnh của nhóm năm người tiếp lời; giọng nói và vóc người để lại ấn tượng rằng hắn là đàn ông. Nghe giọng hắn có vẻ khó chịu.
“...Lẽ ra tôi nói thế mới phải,” người thứ sáu, đứng đối diện với năm người kia, đáp lại bằng một giọng nghèn nghẹn, khàn khàn. Giọng nói như vậy khiến người khác khó có thể đoán được tuổi và giới tính của người nói. Người này có thân hình thấp bé, nhưng đó là do người đó ít tuổi, hay do đặc điểm của chủng tộc của họ… thì cô không thể đoán ra được. Nói cách khác, cô không biết được gì hết.
Người nhỏ bé tiếp tục nói. “Mang tới… ngần này tiền để giao dịch. Đáng ra… kín đáo thôi. Như thế này chẳng phải là… cẩu thả sao?”
“Chính vì chúng ta cần phải cảnh giác nên tôi mới mang theo nhiều thế này. Chỉ là sự khác biệt về quan điểm thôi.” Gã đeo mặt nạ lắc đầu một cách cường điệu.
“Khác biệt về quan điểm.” Người nhỏ bé kia gần như không cử động, nhưng một tia bực bội pha lẫn vào giọng nói. “Tiện quá nhỉ, phải… không? Chọn một hòn đảo bỏ hoang để làm việc này… không phải… còn ý nghĩa nào khác sao?”
“Chà, có thể có, cũng có thể không. Tóm lại là, việc này cũng có liên quan gì tới các người đâu?”
“Tôi chưa… được nghe… về lý do các người sẽ sử dụng nó để làm gì.” Người nhỏ bé cúi đầu xuống, lời nói của người đó lại trở nên rời rạc như ban nãy.
“Tôi không nghĩ tôi phải nói với các người. Hay là, tôi cứ nói đây là vì hòa bình thì sao? Được chưa?”
“... Cũng được. Giờ đến việc chính. Hàng đâu rồi?”
Gã đeo mặt nạ hất hàm ra hiệu cho bốn tên đứng sau. Một tên bước về phía trước cùng với một cái túi và đặt nó xuống dưới chân của người nhỏ bé.
“Có kiểm tra hàng bên trong không?”
Người nhỏ bé mở túi ra. Tiat không thể nhìn thấy có gì ở trong từ chỗ đứng của mình. Một… đống tài liệu chăng…?
Cô hướng sự chú ý của mình vào việc quan sát, và bị phân tâm. Một cách vô thức, cả người cô rướn về phía trước, và đầu móng tay hơi cào nhẹ lên bức tường, tạo nên một tiếng động nhỏ.
Người nhỏ bé giật mình và đứng khựng lại.
Ồ.
“Được rồi, đến lượt các người. Hãy mang hàng ra như đã hứa.”
“Không.” Người nhỏ bé lùi lại nửa bước. “Kì lạ là, như đã nói… lúc nãy. Thương vụ này… có vẻ không thể tiếp tục được nữa.”
“Eh?”
“Cho tới khi… cả hai phía chúng ta đều an toàn… tạm biệt.” Bóng người nhỏ bé quay đi và bỏ chạy, xoay vạt áo choàng của mình đi trong khi bước tới một cánh cửa sổ đóng kín.
Cái gì -?!
Ngay trước mắt những khán giả đang sững sờ, người bí ẩn mở cửa sổ và tung mình nhảy khỏi đó. Dù căn phòng ở trên tầng ba, không hề nghe thấy tiếng rơi, hay thậm chí là tiếng chạm đất.
Chỉ trong chớp mắt, người kia đã biến mất khỏi tầm mắt.
*
“Tình hình thành ra thế này rồi, huh? Khó khăn nhỉ.” Aiseia khoanh tay càu nhàu. “Tên lùn đó… Chị không biết là nhờ thính giác hay nhờ trực giác, nhưng có vẻ chúng ta không thể dễ dàng tóm được y. Cục tình báo của mấy đảo khác cũng bị y quay mòng mòng luôn.”
Tiat cũng đã ngờ ngợ đoán được chừng đó. Nói cho cùng thì, cô cũng đã được tận mắt chứng kiến. Cảm nhận nguy hiểm của người bí ẩn này không thể chỉ đơn giản gọi là nhạy cảm hay căng thẳng. Đó là một khía cạnh được mài giũa tới mức chỉ có thể đạt được bởi một người bẩm sinh nhạy bén và được thúc đẩy bởi một sự nhát gan gần đến mức ám ảnh.
Hơn nữa, năng lực thể chất của người này cũng rất ấn tượng.
Hừm. Không dễ để bắt được người này chỉ với một vài người. Nếu có thể tiến hành một cuộc vây bắt quy mô lớn, thì có thể bắt được y một cách dễ dàng đến không ngờ… nhưng chính vì đó không phải là một lựa chọn nên mới cần đến chúng ta ở đây. Chẳng có ích gì khi đòi hỏi điều không thể.
“Lại còn cái giọng khàn khàn đấy nữa, nhỉ? Có lẽ y đã dùng một loại thuốc kì quái nào đấy để tạm thời làm hỏng cổ họng của mình. Làm đủ thứ để che giấu danh tính của mình, hầy.”
Wow. Tiat cảm thấy ấn tượng. Những ý nghĩ vơ vẩn lướt qua tâm trí cô về chuyện có đúng là người đó đã làm tới mức đó không. Dĩ nhiên, đó có thể chỉ là một chuyện bình thường trong công việc này của họ thôi.
“Này, dù chỉ còn lại mấy tên kia, cứ để mặc mà không bắt bọn chúng thì có ổn không?” Collon hỏi, đung đưa người trên chiếc ghế đẩu.
“Bọn chúng chỉ là khách hàng thôi. Bắt chúng chẳng ích gì cho chúng ta hết. Chúng ta sẽ bị lộ diện mà không làm được gì.” Aiseia cau có nhíu mày. Chưa nói đến hồi còn trẻ; ngay lúc này, kể cả khi cô đã là người lớn và toát ra vẻ trưởng thành, biểu cảm ấy vẫn không hợp với cô chút nào. “Bọn chúng là kẻ xấu, cái đó hiển nhiên, chị cũng không muốn để bọn chúng chuồn mất, nhưng mục đích của chúng ta là thu hồi lại chiếc Bình Hạt. Chúng ta cần phải hạn chế những rủi ro càng nhiều càng tốt.”
“Mmm…”
“À thì, nói vậy cũng không có nghĩa là chúng ta cứ mặc kệ bọn chúng đâu.” Aiseia xoay xe lăn về phía Nax ở bên tường. “Cậu thấy sao, Binh nhì Selzel? Tìm hiểu về lai lịch của bọn chúng chưa?”
“...Tôi đã lần theo bọn chúng tới nơi trú ẩn của chúng và nhận ra một tên,” gã Ưng tộc lầm bầm. “Hắn từng được biết đến là một trong những thương nhân của Elpis, và có dính líu đến mấy công việc bẩn thỉu. Bốn gã kia có vẻ là vệ sĩ của hắn.”
“Ồ, tốt đấy. Này, cứ thế tiếp tục và tính toán cho tôi thử xem nên mai phục tiếp theo ở chỗ nào, được chứ?”
“...Cô biết đấy, Aiseia…” Nax gãi đầu, chuẩn bị cất tiếng phản đối. “Cô đã quyết như vậy thì tôi sẽ làm thôi, nhưng tôi ở đây với tư cách là một người lính đấy, cô hiểu chứ? Nhờ vả đủ người từ công việc tay trái của tôi, nói thế nào nhỉ… hơi phiền phức đấy?”
“Saoooo?” Aiseia mở mắt to hết mức có thể. “Thôi nào, đi màaaaaaa? Sẽ không còn chút nào trong hồ sơ cả, nên cậu hãy yên tâm! Cứ làm cho thỏa thích đi!”
“Đấy không phải vấn đề ở đây… không, được vậy thì tốt, nhưng…”
Gã thở dài và buông thõng hai vai.
Tiat không hiểu lắm về cái mà Nax gọi là ‘nghề tay trái’, nhưng có vẻ nó giúp gã gặp đủ loại người và thu thập tin tức. Có lẽ gã làm cả nghề nhà báo hay thám tử chăng? Nếu đúng vậy thì cũng khá ngầu, mặc dù bản thân con người này thì không ngầu cho lắm. Có điều, cô sẽ không nói ra câu cuối cùng này.
“Nghe có vẻ quan trọng đấy.” Khi Tiat mang cho mỗi người một tách cà phê, cô đặt thêm một viên đường vào bên cạnh cốc của Nax. “Trông anh có vẻ mệt, anh Selzel, nên đây là ưu tiên đặc biệt dành cho anh.”
“Thật là một cô gái tốt bụng,” gã nói bằng giọng nghiêm túc kì lạ. “Tôi có thể ngỏ lời với cô sau hai năm nữa không?”
“Không đâu, cảm ơn,” cô trả lời ngay lập tức mà cũng không rõ vì sao.
*
Cuộc điều tra vẫn đều đặn tiếp tục.
Cô không biết hai người họ làm thế nào, nhưng Aiseia và Nax thu thập tin tức từ đủ mọi nơi. Và kết quả là, họ phát hiện ra Lyell - dù cư dân của nó đang lũ lượt rời bỏ nơi này - đang có lượng người cư trú bất hợp pháp nhiều đến bất ngờ. Phần lớn số này liên quan đến việc phát triển và sản xuất các loại vũ khí và ma túy bất hợp pháp.
Nhưng nếu suy nghĩ kĩ thì, đó là một kết luận hợp lý. Khi làm những việc này thường gặp phải những vấn đề không thể tránh khỏi. Bọn họ sẽ cần một địa điểm đủ rộng rãi, tìm ra cách để vận hành máy móc, che giấu tiếng ồn, và xoa dịu sự nghi ngờ của cư dân xung quanh.
Lyell giải quyết được tất cả những vấn đề đó cùng một lúc. Máy móc vận hành khắp nơi trong thành phố với nguồn năng lượng được cấp ngẫu nhiên, cả thành phố lúc nào cũng chìm trong những tiếng ồn không bao giờ dứt của máy móc dù ở bất cứ nơi nào, và hay nhất là - gần như chẳng có cư dân nào ở xung quanh để mà nghi ngờ.
Đương nhiên, trong vài tháng tới, nó sẽ va chạm với Đảo Nổi 39 và có thể bị con Croyance nuốt chửng nữa. Tuy nhiên, nhìn theo một cách khác, điều đó cũng có nghĩa là mọi bằng chứng sẽ tự động bị thủ tiêu.
Chính vì vậy, một nhóm người không thể được nhìn thấy trên những con phố chính dần hình thành. Và cứ thế, dù có bao nhiêu kẻ như vậy đặt chân lên thành phố, những con phố vẫn hoang vắng như thường lệ.
“...Không biết cảm giác như thế nào nhỉ.”
Lúc này chỉ còn một vài người đi lại xung quanh, luôn luôn đeo mặt nạ và áo choàng.
Có một tiệm bánh mì ở gần khách sạn của bọn họ làm đồ ăn tương đối ngon. Món bánh kẹp với thịt hun khói và thịt muối ở đây đặc biệt ngon. Có điều, ở đây gần như chẳng bán món đồ ngọt nào, và món quà vặt duy nhất là những gói bánh quy nhỏ, chỉ ngọt chút xíu và khô còng queo.
Tiat ước cô có thể ăn thêm những chiếc bánh rán của Lakish. Và những cái bánh Feodor từng ăn nữa. Anh ta từng nói chúng rất ngon khi chấm với sữa. Cô muốn được thử món đó dù chỉ một lần.
Có cảm giác như thể đã rất lâu rồi kể từ khi tất cả bọn họ được ở bên cạnh nhau. Cô tự hỏi tại sao mình lại cảm thấy như vậy.
“Marshmallow và Apple… liệu bọn nhỏ có ngoan không?”
Cô nghĩ tới khuôn mặt nhỏ nhắn của bọn chúng, và rồi thêm ba gương mặt nữa lần lượt hiện ra trong đầu cô. Panival, Lakish, và Feodor.
Lakish có lẽ là người duy nhất phải vất vả. Cậu ấy tốt bụng nên được bọn trẻ yêu quý, nhưng cũng chính vì cậu ấy quá tốt nên lại khó có thể mắng được bọn nhỏ.
“Mình muốn-”
Mình muốn gặp mọi người. Cô chỉ vừa kịp ngăn những lời ấy lại.
Than vãn là một điều cấm kị đối với những chiến binh tinh linh. Cô đang thực hiện một nhiệm vụ quan trọng. Những ý nghĩ vơ vẩn phải bị cấm tiệt.
Vẫn đang kiểm điểm bản thân mình, cô lấy ra một gói bánh quy khô cong từ trong túi và đưa nó lên miệng từ bên dưới chiếc mặt nạ của mình.
Rộp. Rộp.
Không hề ngọt. Không hề ngon lành gì.