Chiếc hộp đồ chơi lộn ngược
Tiat và Collon đã rời đi.
Sau khi báo cho anh biết rằng hai người họ được cử đi cho một nhiệm vụ đặc biệt, họ lập tức lên đường sang một đảo khác. Không ai cho anh biết chi tiết cụ thể nhiệm vụ của họ, nhưng chắc chắn là một chuyện gì đó phiền hà.
Liệu nhiệm vụ của họ có suôn sẻ không, hay nó lại kết thúc với một cuộc tấn công liều chết ngu xuẩn khác?
Lo lắng về những khả năng đó như thể đó là chuyện hiển nhiên, khiến tâm trí anh bị lấp đẩy bởi một cảm giác khó chịu nhức nhối. Rốt cục, tất cả những gì anh có thể làm chỉ là mắng thầm những cô gái tinh linh liều lĩnh kia: Mau mau lên và làm xong việc đi rồi còn về.
Cứ thế, một vài ngày trôi qua.
*
Hôm đó, cánh cửa trong phòng các tinh linh hơi hé mở.
Feodor không để tâm lắm, nắm lấy tay nắm và mở nó ra. Đằng sau cánh cửa đó, dĩ nhiên, là một đống đồ chơi vứt chỏng chơ và những bức vẽ trên tường. Nói cách khác, trạng thái bình thường của căn phòng.
Anh có một dự cảm nho nhỏ, một dự cảm không hay.
Trong khung cảnh quen thuộc này, có gì đó quan trọng đang bị khuyết thiếu ở đây. Feodor nheo mắt lại và nhìn quanh một lần nữa. Một cuốn sách tranh đang mở. Những khối xếp hình bị xô đổ. Một món đồ chơi Ballman nằm lăn lóc. Có vẻ không có gì bị mất cả, nhưng mà…
...Không có ai ở đây sao.
Đương nhiên, Tiat và Collon không có ở đây, vì họ bận việc. Vừa mới hôm trước họ đã rời doanh trại để thực hiện một nhiệm vụ đặc biệt. Anh không biết nhiệm vụ đó thực sự là gì, và cũng có lo lắng rằng liệu họ có đang gặp nguy hiểm không, nhưng chắc giờ họ vẫn ổn thôi. Mặc dù họ không phải tay mơ, nhưng phải đối đầu với bọn Quái Thú có thể khiến người ta bất an theo nhiều cách khác nhau. Nhưng dẫu sao, bất cứ một tình huống nào khác cũng không thể gây nguy hiểm cho họ được… hay ít ra thì anh muốn tin là như vậy.
Còn Lakish và Panival, có lẽ họ đang ra ngoài để tiến hành luyện tập chung như thường lệ. Những cô gái trong Sư đoàn Năm với cấp bậc Binh sĩ tương đương hạng Nhất có nhiệm vụ phải tham gia vào một phần các bài huấn luyện cơ bản, nên họ vắng mặt cũng không có gì lạ.
Vấn đề là hai đứa nhỏ kia. Apple và Marshmallow. Tới lúc này Feodor mới để ý thấy rèm cửa đang bay phất phơ trong gió.
“...Mấy đứa này không làm vậy đấy chứ?!” Feodor cuống cuồng chạy ra cửa sổ và nhìn xuống từ trên tầng ba. Không có ai. Anh nhìn xung quanh thật kĩ, nhưng không thấy bọn nhóc. Tạm thời, anh cảm thấy một chút nhẹ nhõm.
Cuối cùng, Feodor kiểm tra cửa ra vào. Một cái hộp gỗ nhỏ ôm vừa trong một tay đặt cạnh cửa. Căn phòng bừa bộn không đủ để giải thích vì sao vật này, vốn được dùng để đựng quần áo và đặt trong góc phòng, lại bị dịch chuyển tới đây. Trong khi đó, lời giải thích hợp lý hơn… đúng vậy, nhiều khả năng một đứa trẻ nào đó không với tới tay nắm cửa đã dùng nó làm bệ đỡ để đứng lên và vặn cửa.
“Mấy đứa này!”
Feodor đóng cửa sổ lại, khóa cửa ra vào, rồi phi biến ra khỏi phòng.
Anh đã đánh giá thấp sự năng nổ và tò mò của mấy đứa nhỏ. Nếu để mặc Apple và Marshmallow trong phòng như thế, chẳng có gì đảm bảo là hai đứa sẽ ngoan ngoãn chịu ngồi yên. Hơn nữa, cả khu này là một căn cứ quân sự, không phải chỗ chơi của trẻ con. Chưa kể tới vô số các loại vũ khí được bảo quản cẩn thận, còn đám binh lính đi tuần thô lỗ không đếm xuể ở khắp nơi. Ai biết chuyện gì sẽ xảy ra khi một đứa trẻ không dấu đi lạc vào một nơi như vậy?
Hai đứa nhỏ có thể đi đâu được nhỉ? Feodor vừa nghĩ vừa lao vun vút qua hành lang. Mái nhà nổi lên là một khả năng hứa hẹn. Một lý do là các Leprechuan không sợ cả những thứ nguy hiểm tới tính mạng, và lý do nữa là từ đầu thì trẻ con đã là một thứ sinh vật mang theo sự liều lĩnh đó rồi.
Hai yếu tố đó nhiều khả năng đã bổ sung cho nhau. Feodor lo rằng mình đã không nhìn trước được sự không biết sợ của Apple và Marshmallow.
Những ý nghĩ khủng khiếp lóe lên trong đầu anh. Anh lắc đầu xua chúng đi, và dừng bước lại. Bên kia sân tập đang ồn ào một cách khác thường. Về phía đó là sân tập võ.
“Uuu… woahhhh!”
“Whaah-hahahahaaa!”
“...Hử?”
Một tràng những cơn choáng váng tới tận óc ập tới Feodor, và anh kịp chống tay lên tường ngay khi chuẩn bị ngã gục xuống tại chỗ.
Bây giờ hình như đang là giờ giải lao. Hơn hai mươi binh sĩ thuộc các chủng tộc khác nhau, đứng rải rác dọc theo bờ tường, giống như anh đang đứng, và đang nghỉ ngơi cho lại sức.
Ánh mắt của anh hướng về phía Binh Nhất Portrick, người đang đứng ở một góc của sân tập. Gã Lycanthropos khổng lồ đứng sừng sững như một ngọn núi con, thu hút sự chú ý của người khác một cách tự nhiên, nhưng đó không phải lý do Feodor nhìn gã lúc này.
Đó là vì Apple đang ở đó, bám chặt lấy cổ Portrick. Tương tự, Marshmallow cũng đang đánh đu trên vai của gã. Portrick nhẹ nhàng đu đưa người, còn hai đứa trẻ đang đung đưa trên người gã bật cười và hét toáng lên thích thú với mỗi chuyển động của gã.
“Chào nhé, Sĩ quan hạng Tư,” Portrick ngẩng đầu lên để chào lại ánh nhìn của Feodor. “Tôi đang định nhờ ai đấy gọi anh đây.”
“Xin lỗi nhé, Portrick!” Feodor choàng tỉnh, tức tốc chạy tới, và mau chóng chỉnh lại gọng kính của mình. “Này, Apple, Marshmallow! Hai đứa mau xuống khỏi chú Portrick!”
Nhưng dù anh có nói đến cỡ nào, hai cô bé tinh linh vẫn không chịu nghe lời. Cả hai quay mặt về phía anh, môi dẩu lên thành hai cái bĩu môi. “Không!”
“Này! Hai đứa!”
Portrick tặc lưỡi thích thú, gương mặt khó đăm đăm mọi khi dãn ra. “Không sao đâu, Feodor. Hai đứa có vẻ mê bộ lông của tôi lắm. Đối với tôi, điều đó khiến tôi rất vinh dự. Dù sao thì có một bộ lông đáng tự hào là niềm vinh dự rất lớn của tộc của tôi mà.”
Nghe không giống gã đang nói dối. “Thật vậy… sao?”
“Ồ, anh không biết sao? Tôi tưởng chuyện tộc Lycanthropos chúng tôi rất quan trọng chuyện chải lông là việc ai cũng biết, thế mà…”
Không, tôi nghe đủ rồi. Mặc dù anh biết bọn họ rất yêu quý bộ lông mượt của mình, anh vẫn nghĩ họ rất ghét khi chúng bị người khác chạm vào. “Ừm, anh biết bọn chúng là tộc không dấu, phải không? Vậy có sao không?”
“Eh? Chẳng phải trẻ con của bất cứ tộc nào cũng nên được nâng niu, chăm sóc sao? Sĩ quan hạng Tư, hay là anh có vấn đề gì nếu phải ôm một đứa bé của tộc của tôi?”
Một đứa trẻ… Lycanthropos… Ngay lúc đó, trí tưởng tượng của Feodor xâm chiếm tâm trí anh. Bộ lông mềm mại, bông xù. Đôi mắt to tròn như viên ngọc. Đứa bé ngẩng đầu lên nhìn anh, cuống quýt vẫy đuôi. Và rồi, khi anh nựng cằm nó, nó sẽ nhìn anh thỏa mãn. Không tồi. Ừ, không tồi tẹo nào.
Thật may là, che giấu sự phấn khích của bản thân chính là điểm mạnh của Feodor. “Đấy là chuyện khác,” anh nói bằng giọng tỉnh bơ, không để cho mặt mình biến sắc.
Anh nhìn quanh sân tập. Một vài ánh nhìn hướng về phía bọn họ vội vàng cụp xuống. “Chà, cũng dễ hiểu thôi. Không phải ai cũng chào đón mấy đứa.”
“Nhưng có vẻ mọi người đều nhớ lời nhắc,” Portrick khẽ gầm gừ. “Mấy đứa bé không dấu được bảo vệ trong khuôn viên doanh trại.”
Feodor cũng có nghe về mệnh lệnh đó, dĩ nhiên. Nhưng, dù gì thì một cơ sở quân sự cũng không thể làm sân chơi cho trẻ con được. Kể cả nếu bọn nhỏ chỉ gây khó chịu về mặt tinh thần, không khó để có thể hình dung sự có mặt của Apple và Marshmallow sẽ không được nhiều binh sĩ ở đây hoan nghênh. “Chà, bởi vì rõ ràng là sai lầm khi để bọn nhỏ lang thang ở ngoài này, nên thực sự tôi cần phải đưa chúng về bây gi-OÁI!”
Apple giơ tay ra và giựt mạnh hết sức mái tóc của anh. “N-này, thôi ngay! Em lột da của anh mất!”
“Hmph!” Apple nói, giọng không vui. “Fwedo, tóc anh chẳng óng ánh gì cả!”
“Em đang nói về cái gì vậy?”
“Lông của chú Potto cực kì óng ánh!”
“Gahahaha!” Portrick cười khoái chí. Chà, bộ lông mượt mà trứ danh được ca ngợi thích quá nhỉ? Một cơn bực mình ghê gớm chạy qua tâm trí Feodor. Sao tôi không lột sạch nó luôn đi nhỉ?
Một lúc sau, Apple và Marshmallow cuối cùng cũng bình tĩnh lại và thiếp đi, mệt lử vì đùa nghịch. Feodor và Portrick cùng bước trên hành lang về phía căn phòng của các tinh linh.
“...Trước kia tôi từng thuộc Sư đoàn Ba,” Portrick đột nhiên nói mà không có lời dạo đầu, một tay bế Marshmallow trên cánh tay khổng lồ của mình. “Nhiệm vụ chủ yếu của bọn tôi, anh cũng biết rồi đấy, là làm cảnh giới và hăm dọa Đảo 7 - ý tôi là, Đế Quốc ấy. Chúng ta đe dọa người dân của chính mình để bọn họ không làm những việc dại dột.”
Feodor không hiểu tại sao gã tự dưng lại kể về chuyện này. Anh chỉ gật đầu và đáp lại một câu khách sáo trong khi chỉnh lại Apple đang ngủ trên lưng. “Đó là một nhiệm vụ quan trọng.”
“Thi thoảng, một hai lần gì đó mỗi năm, bọn tôi được giao một nhiệm vụ kì quái không liên quan gì đến Đế Quốc.”
“Vậy sao…”
“Bọn tôi được giao nhiệm vụ bảo vệ một kiện hàng chuyển từ một đảo gần đó cho tới khi nó sẵn sàng để tiếp tục được chuyển đi nơi khác. Lần nào nó cũng được chứa sẵn trong những cái lồng sắt từ trước, và chỉ vài sĩ quan cao cấp biết có gì ở bên trong thôi.”
“Vậy sao..”
“Nhưng có một lần, tôi kịp ngó thấy cái gì ở bên trong cái lồng, chỉ duy nhất một lần thôi.”
“Vậy sao…”
“Trong đó là một đứa trẻ không dấu.”
“Tôi…” Feodor lắp bắp, nghẹn cứng họng nửa chừng giữa câu trả lời ngẩn ngơ của mình. “Ừm-ờ… cái gì cơ?”
“Lúc đầu tôi tưởng chỉ là một cái xác, vì trông nó không sống mấy, anh hiểu chứ? Nhưng hóa ra lại không phải. Đứa bé bốc đồ ăn hàng ngày vào miệng, và hơi phản ứng mỗi khi tôi nói chuyện với nó. Còn về chuyện nó có theo dõi tôi hay không… tôi cũng không biết nữa.”
“Rồi sao…?”
“Chà, cấp trên của bọn tôi lúc đó gọi chúng là ‘Những đứa trẻ Vàng’, và bảo chúng tôi ngậm miệng về sự tồn tại của chúng.”
“Bảo chúng tôi ngậm miệng.” Chà, cũng hợp lý thôi.
Gọi chúng là ‘Những đứa trẻ Vàng’, đúng là một cái tên đơn giản, nhưng cái gọi là kiện hàng mà Portrick đang nói đến chắc chắn là một Leprechuan. Theo như những gì Feodor biết, chỉ có rất ít người biết về các Leprechuan trong Vệ binh Đeo cánh. Mặc dù bọn họ có thể kích hoạt một lượng Venom khủng khiếp, nếu lưu lượng Venom này không được giữ ổn định, chúng cũng có thể tạo nên những vụ nổ khổng lồ khi hóa cuồng nộ. Những vụ nổ khổng lồ, dữ dội ấy thậm chí còn có thể thiêu rụi cả loài Teimerre đáng sợ.
Có lẽ những cái lồng sắt đó là để bảo vệ họ khỏi những vụ nổ đột xuất, dù chúng có hiếm xảy ra đến thế nào đi chăng nữa. Nhưng nghĩ thế nào anh cũng chỉ thấy nó như một biện pháp để làm họ yên tâm, nhưng anh cũng không có lời nào để tranh cãi ở đây. Khi đối mặt với một mối nguy hiểm xa lạ, con người ta không thể không trở nên cảnh giác. Đôi khi yên tâm thôi cũng là cần thiết.
“...Nếu người ta bảo anh phải ngậm miệng, vậy anh nói chuyện này với tôi thế này có nên không?”
“Chắc là không,” Portrick nói, gương mặt gã bình thản khi thốt lên những chuyện tày trời này. “Nhưng tôi hy vọng anh giữ kín chuyện này. Như vậy ổn chứ?”
Cái quái gì thế? Sao giờ anh mới hỏi tôi câu này sau màn độc thoại vừa rồi?
“Đừng nói với ai, huh?” Feodor đảo mắt vòng quanh. “Portrick, nếu có một lời nào về chuyện này lọt ra ngoài, thì cái mông đít tôi đây cũng bị rán chín như anh thôi.”
Gã Lycanthropos cười vô tư, rồi ánh mắt gã nghiêm nghị trở lại. “...Tôi hiểu gánh nặng của những nhiệm vụ này, tôi hiểu lắm chứ. Những thứ như đúng hay sai không tồn tại trong chuyện này. Một thằng lính quèn như tôi không bao giờ nên đánh giá chuyện đạo đức này nọ. Vì thế nên tôi cũng không làm việc liên quan đến Đứa trẻ Vàng lần đó. Tôi chỉ đơn giản là làm theo mệnh lệnh của mình khi vận chuyện cái lồng và đứa trẻ tới chiếc tàu bay. Tôi không hối hận về việc mình làm, và cũng không nên cảm thấy có lỗi về chuyện đó làm gì. Nhưng…”
Gã gãi gãi cái cằm sứt sẹo của mình. Cánh tay đang bế Marshmallow hơi chùng xuống, trông như bị sức nặng của cô bé đè lên.
“Chỉ là… một câu chuyện cũ thôi. Chẳng liên quan gì tới mấy cô bé đang ở đây lúc này. Chỉ là một tên lính già tự dưng kể lể mấy kỉ niệm vớ vẩn thôi.”
“Vậy sao.”
Cũng nên vậy thì hơn. Feodor tự gật đầu với mình. Portrick không biết gì về gốc gác của Apple và Marshmallow. Nó cần phải được giữ kín, và có lẽ người ta cũng không nên biết thì hơn.
Kể cả nếu gã có làm được gì cho hai đứa nhỏ, nó cũng không thể chuộc lại điều gì cho đứa trẻ bí ẩn mà trước kia gã đã bỏ mặc. Hơn nữa, gánh nặng phải nhận một tội lỗi là điều một người lính bình thường không thể chấp nhận.
Feodor dừng bước. Bọn họ đã quay về phòng của các tinh linh.
“Này, hai đứa, hết tiền rồi, xuống nào.” Anh lay nhẹ lưng hai đứa nhỏ, và nghe thấy những tiếng ngáp cáu kỉnh đáp lại.
*
“Lakish vẫn chưa khỏi à?”
Đó là câu hỏi Feodor hỏi Panival khi họ chạy bộ dọc theo con đường lát sỏi trong buổi tập buổi sáng.
“Cậu ấy lại lên cơn sốt,” cô gái tóc màu tím trả lời, đồng bộ nhịp chạy của mình với anh, “nên em lại ném cậu ấy vào phòng y tế rồi.”
“Hả, lại nữa sao? Cô có nghĩ… có khi cô ấy bị cái gì nghiêm trọng không?”
“Theo chẩn đoán của bác sĩ thì không. Ông ta bảo chỉ đơn giản là cậu ấy sử dụng Venom quá mức. Rồi sẽ ổn thôi.”
“Venom? Lakish sao?” Theo như Feodor biết, trong nửa tháng vừa qua Lakish chưa từng làm việc gì cần phải dùng tới món Venom xa xỉ đó.
“Em cũng nghĩ vậy, nhưng mà…” Panival nhún vai. “Dẫu sao thì, cậu ấy là người tương hợp và sử dụng Seniolis.”
Seniolis. Trong số các Vũ khí cổ đại được các Leprechuan sử dụng, nó là một thanh kiếm mạnh mẽ, đáng sợ, vượt trội hơn hẳn số còn lại. Món vũ khí từng được dùng bởi người chị Tiat ngưỡng mộ, người đàn chị tuyệt vời và hấp dẫn, Kutori, và giờ được để lại cho Lakish Nyx Seniolis. Một thứ vũ khí tối thượng.
“Đúng với vị trí của nó, lượng Venom mà lưỡi kiếm đó tỏa ra là hoàn toàn không thể tin nổi. Cũng không lạ lắm nếu gánh nặng lên cơ thể cậu ấy tích tụ dần mà chính cậu ấy cũng không nhận ra.”
“Một ý tưởng đột phá đấy.”
“Chứ còn gì nữa.”
Một hồi lâu sau đó, chỉ có tiếng bước chân lặng lẽ xé qua bầu không khí, rồi Feodor cất lời. “Không biết Tiat và mọi người có ổn không.”
“Hmm…” Panival chìm vào suy nghĩ trong thoáng chốc. “Không cần phải lo đâu, em đảm bảo đấy. Trông bọn họ vậy thôi, chứ cả hai đều rất xuất sắc ở hầu hết mọi mặt đấy, anh biết không? Họ sẽ không để sẩy chân sớm vậy trong một nhiệm vụ bình thường đâu.”
Là chỉ huy của họ, Feodor biết cả hai đều rất xuất sắc. Anh cũng hiểu rất rõ sự thực khiến Panival phải nói “hầu hết mọi mặt”.
Hai cô gái ấy rất thẳng thắn, họ đã thành thục những kĩ năng được rèn luyện hàng ngày, và còn có một con át chủ bài mang tên Venom nữa. Nhưng anh cảm nhận rõ ràng rằng kinh nghiệm thực chiến của họ còn hạn chế, và còn nhiều do dự về năng lực của bản thân khi phải đối đầu với những tình huống sống còn.
Vả lại, hơn hết… chính bởi đặc điểm đặc biệt của các Leprechuan - không sợ chết - hay ít ra là họ tự nhận là như vậy, việc họ có thể vứt bỏ mạng sống của mình một cách không cần thiết luôn dai dẳng trong tâm trí anh. Ít nhất, nếu anh có ở trước mặt họ, anh có thể cho họ một cái bát tai và ngăn họ lại, nhưng anh không thể làm vậy khi họ ở đâu đó dưới một khoảng trời xa xăm.
“Lo lắng à?”
“Tôi không muốn họ gặp rắc rối và làm ảnh hưởng đến đánh giá của tôi trong hồ sơ,” anh trả lời ngay lập tức.
Panival khịt mũi, có vẻ rất hứng thú về một chuyện gì đó. “Ra vậy, ra vậy. Thảo nào người ta bảo tộc Imp giỏi nói dối,” cô ấy nói, như công nhận điều đó như một sự thật.
Cuộc nói chuyện kết thúc ở đó, nhưng Feodor có cảm giác khó chịu mãi không thôi. Sao cô ấy lại nghĩ vậy?
*
Anh đã trở thành kẻ địch của Apple và Marshmallow.
Bọn nhỏ đang múa mấy thanh kiếm đồ chơi và tấn công anh, còn anh chống đỡ với thanh kiếm đồ chơi của mình trong một trận đấu kiếm nảy lửa. Sau một vài chiêu, anh để kiếm của mình bay đi và ăn một kiếm vào bụng, và cuối cùng đã bị đánh bại. “Mấy đứa… hạ được… anh.. rồi…” Feodor giả vờ hộc máu và kêu lên trong khi ngã vật xuống đất, còn hai đứa nhỏ cười toáng lên.
“...Heh. Nếu chúng ta giao đấu, hiển nhiên là kiếm thuật của em sẽ giành chiến thắng.”
Anh vờ như không nghe thấy tiếng Panival khi cô lượn đi lượn lại ở góc phòng, hai tay chống lên đầu gối.
Một lát sau, Feodor loạng choạng trở về phòng và nằm bẹp xuống giường mà không thèm thay quần áo. “...Phù. Ngày hôm nay mệt quá…”
Anh mỏi rã rời, cả thể xác lẫn tinh thần. Anh không muốn phải nhỏm dậy thêm lần nào nữa, và thay vào đó muốn nhắm mắt lại và chìm ngay vào giấc ngủ.
“Chắc anh mỏi lắm nhỉ? Chưa quen trông trẻ con à?”
Anh nghĩ chắc cô đang chọc quê anh - dù không cố ý - nhưng anh vẫn đáp lại bằng giọng hậm hực, gai góc. “Tôi có một chút kinh nghiệm trông trẻ con. Buồn thay, tôi chưa quen chăm sóc cho thú hoang.”
“Em cũng đồng ý là trẻ con tuổi đó không khác gì mấy con thú hoang thật.”
“Hmph.” Tranh cãi với cô thật là khó.
Feodor có thể nhận là mình có kinh nghiệm vì có một cô bé mà anh đã từng làm bạn: hôn thê kém anh ba tuổi. Họ đã gặp nhau bảy năm trước, khi Feodor mười tuổi, còn cô mới bảy tuổi. Dù đều là trẻ con, nhưng nếu so sánh cô với Apple và Marshmallow, thì hiển nhiên là cô vẫn nhiều tuổi hơn một chút.
Em ấy là một cô bé khó tính. Vì gia cảnh của mình, nên lúc nào tính cách của em ấy cũng hơi có phần mặc cảm - Không, Feodor thầm sửa lại trong đầu, em ấy khiêm tốn đến đau đớn. Có lẽ chính vì vậy mà em ấy luôn cứng đầu với những người mà em ấy có thể mở lòng mình. Những năm tháng ấy, dù lúc nào cũng phải rất vất vả để chiều theo sự cứng đầu của em ấy, nhưng anh cũng có cả những khoảnh khắc hạnh phúc.
“Cô nên để chuyện đó hôm khác nói, được không?” Feodor nghiêng đầu sang bên, rồi nhìn lên từ gối của mình và nhìn thẳng vào đối phương. “Giờ thì, sao cô lại ở trong phòng tôi nhỉ, Panival?”
“Em vào theo sau anh.”
“Ý tôi không phải vậy.”
“Dĩ nhiên rồi,” cô châm biếm, và ngả người xuống chiếc ghế cạnh cửa sổ. “Có lẽ vì em muốn trò chuyện với anh một lúc, chỉ hai chúng ta thôi. Chọc nhau một chút bằng mấy câu chuyện vớ vẩn, anh biết đấy? Chẳng phải rất vui khi giả vờ như chúng ta gần như là bạn bè sao?”
“Ai là bạn của ai cơ?”
“Ồ, lạnh lùng vậy. Chính anh bắt đầu chuyện này cơ mà?”
“Cô nói sao..?” Feodor không nhớ đã nói điều gì có thể dẫn tới chuyện này. Khoan đã, không. Mình không dám chắc. Có khi mình đã làm vậy thật…?”
“Ồ, ra vậy,” Panival nói khi cô ngộ ra tình hình. “Thảo nào em không hiểu sao anh không bao giờ nhắc lại chuyện đó sau tối hôm ấy. Có vẻ anh quên hết rồi nhỉ.”
...Đêm hôm ấy? Cô ấy đang nói về chuyện gì vậy? Anh thấy đầu mình đang nhói đau ở đâu đó.
“Để xem nào… anh có nói gì đó về việc đánh chìm Regul Aire, đúng không nhỉ?”
Feodor dựng dậy khỏi giường như một sợi dây chun.
Anh đã nhớ ra. Ngày hôm đó, đêm hôm đó. Như thể anh đã dính bùa của nàng tinh linh tóc tím, từng mảnh kí ức lờ mờ dần trở lại với anh.
Hôm đó, Feodor bị cảm. Nó khiến đầu óc anh lơ mơ, và chắc chắn trong lúc ranh giới giữa thực tại và giấc mơ trở nên mù mịt, anh đã nói những lời đó với cô.”
“...Bao nhiêu-”
“Anh muốn hỏi em đã đoán ra bao nhiêu phần? Em sẽ đưa ra cho anh câu trả lời lúc nãy. Em đã biết anh lục lọi vào những tài liệu nội bộ của Vệ binh Đeo cánh. Hơn nữa, anh còn thú nhận với em rằng anh đang tìm kiếm các Leprechuan như quân át chủ bài của mình."
Mình đã nghĩ cái quái gì vậy?! Feodor của ngày hôm qua, đồ chết dẫm! Dù anh muốn chửi cho chính mình một trận, chẳng có cách nào để anh gửi những lời ấy quay ngược thời gian. “...Cô định-”
“Anh muốn hỏi em định làm gì sao? Em cũng sẽ trả lời anh y như vừa nãy. Em chỉ muốn biết thêm về anh. Liệu bọn em nên coi anh như một kẻ thù nguy hiểm, một người bạn thân thiết, hay cả hai? Chà, ngay bây giờ thì bỏ lửng câu hỏi đó cũng là một lựa chọn không tồi.”
Feodor há miệng ra rồi lại thôi, anh thở một cách khó nhọc. Ngôn từ đã rời bỏ anh. Anh không hiểu nổi Panival đang nói về chuyện gì. Dù anh hiểu từng từ cô ấy nói, nhưng anh không hiểu được suy nghĩ của cô, hay tin vào khả năng giao tiếp với cô ấy của mình.
Sau một thoáng im lặng, Panival khẽ khịt mũi một tiếng. “Cứ nhìn nhau mãi thế này cũng được, nhưng em có cảm giác nếu chúng ta cứ làm thế này thì cụm từ ‘bạn bè’ có vẻ không hợp với chúng ta cho lắm. Nên là, biết làm gì bây giờ nhỉ…?”
Cô ngẫm nghĩ vài giây, rồi gương mặt cô sáng rỡ lên như vừa mới giải quyết được vấn đề nào đó. “Em biết rồi. Xin lỗi vì hỏi anh chuyện này khi đang mệt, nhưng anh có thể dậy và ra ngoài chơi với em một chút được không?” Cô đứng dậy khỏi ghế và bước ra cửa.
“Ra ngoài chơi, là làm gì chứ?"
“Giờ đi ngủ thì sớm quá. Anh nên vận động thêm một chút mới phải chứ?”
*
Panival và Feodor quỳ xuống bên cạnh Apple và Marshmallow, mượn tạm hai thanh kiếm đồ chơi của chúng trong khi hai đứa đang ngáy ngủ ngon lành. Đi nhón chân để khỏi phát ra tiếng động, cả hai đi tới một quãng trống ở phía sau doanh trại.
“Được rồi. Đây là trận đấu một hiệp. Người đầu tiên đánh trúng người đối phương bằng kiếm giành chiến thắng.”
“...Không, khoan đã, cô đang nói cái gì vậy?” Feodor vội vàng nhìn xung quanh. Không thấy bóng dáng ai ở quanh đây vào lúc này, nhưng chẳng có gì đảm bảo lát nữa sẽ không có ai tới đây. “Những trận đấu tay đôi đã bị cấm rồi, mà giờ chúng ta cũng không thể xin phép đấu tập được.”
“Có gì to tát đâu. Bọn mình chỉ đang chơi đồ chơi, làm thân, và cùng vui vẻ với nhau thôi mà. Nếu chúng ta nghiêm trọng hóa cái này người ta còn cười cho ấy chứ.” Cô ném cho anh một thanh kiếm, và anh hậm hực bắt lấy. “Có nhiều điều cả hai chúng ta đều muốn hỏi, nhưng vấn đề là chúng ta không thể cứ thế mà tiết lộ hết những bí mật của mình cho nhau được… chính vì thế nên làm thế này cũng không tệ, phải không?”
Nói xong, Panival đứng thủ thế. Thân hình của cô đứng thẳng từ đỉnh đầu tới tận chân, cô cân bằng trọng tâm của mình và nắm lấy thanh kiếm bằng cả hai tay uyển chuyển như làn sóng. Nhìn nó trông hơi buồn cười, có lẽ vì thanh kiếm của cô chỉ là món đồ chơi nhẹ hều thay vì một món vũ khí thực sự. Tuy nhiên, tư thế đứng của cô thì rõ ràng là của một kiếm sĩ đầy kinh nghiệm.
“Nếu anh thắng, anh sẽ nói cho em những gì em muốn biết. Ngược lại, nếu em thắng, em sẽ nói cho anh những gì anh muốn biết. Điều kiện như vậy có được không?”
“Được thôi.” Feodor nhẹ nhàng nắm lấy phần chuôi kiếm - làm bằng vải bông cứng - trong khi nhẩm lại những điều kiện cô đưa ra. “So với việc cứ nhìn chằm chằm nhau, thế này đúng là thẳng thắn hơn. Nhưng khoan đã, nếu điều kiện là như vậy, thì có hơi quá có lợi cho một chuyên gia về kiếm như cô không? Bởi vì rốt cục, nếu cô thắng, cô sẽ phải trả lời câu hỏi của tôi…”
Đột nhiên một anh cảm thấy một cảm giác kì lạ ập tới. “Huh? Nếu cố thắng, cô phải trả lời, còn nếu tôi thắng, tôi phải trả lời?”
Panival chỉ đáp lại bằng một tiếng khúc khích nho nhỏ.
“Không phải thế này là bị ngược sao? Người nào thắng sẽ bị thiệt.”
“Nếu anh nghĩ vậy, thì hãy ngoan ngoãn chịu thua. Chẳng có gì khó khăn cả, phải không?”
“Không, khoan đã, thế này thì chẳng ra một trận đấu gì cả-”
“Anh chưa nghe rõ à?” Nụ cười của cô biến thành một cái nhếch mép ranh mãnh như muốn cắt ngang lời than phiền của anh. Đó là ánh nhìn cô luôn mang mỗi khi nói một điều gì đó không thể hiểu nổi. “Chúng ta chỉ đang chơi đùa thôi. Anh cứ quan tâm mấy cái tiểu tiết này thì chán chết.”
“...Cái lập luận gì thế này?”
Sau khi suy nghĩ một lúc, Feodor giương kiếm lên. Nói về đấu kiếm, anh cũng có biết một hai điều về món này. Bảo đó là điểm mạnh thì không phải, nhưng nói chung là đủ để anh có thể che giấu cách chiến đấu thực sự của mình. Quyết định rằng anh sẽ làm vậy đầu tiên, Feodor tính sẽ tương kế tựu kể để nắm rõ tình hình lúc này. Trong khi cẩn trọng để không thắng cũng không thua, anh sẽ dò xét tâm trí của người thách đấu anh tới trận đấu - không, màn kịch giả tạo này - và tìm ra ý định thực sự của cô.
“Được thôi. Tôi sẽ chơi cùng với cô.”
“Em cũng nghĩ anh sẽ nói vậy mà.”
Không ai ra hiệu bắt đầu; cái đó không cần thiết. Panival gần như lướt trên mặt đất khi cô áp sát lại gần anh và kiếm của cô lập tức vung xuống. Một đòn tấn công mẫu mực, với những động tác dứt khoát hoàn hảo đến mức có thể được cho vào sách giáo khoa về đấu kiếm.
Cho nên nó cũng rất dễ đoán. Một chiêu tấn công mẫu mực có thể được chống đỡ bởi một chiêu phòng thủ mẫu mực. Kiếm của anh đánh bật kiếm của cô với một tiếng trầm đục.
“Hmph…”
Lờ đi cái gật đầu chấp nhận kì lạ của Panival, Feodor lật tay và vung lưỡi kiếm. Một lần nữa, vẫn là những động tác bài bản. Một cú phản đòn chính trực mà vẫn thanh tao. Nhường thế chủ động cho anh, cô gái tập trung vào tay kiếm của mình, và quay đi một nửa vòng, đỡ nhát vung vừa rồi của anh bằng sống kiếm. “Anh đánh không tệ đâu.”
Feodor vô thức nhếch mép. Hóa ra Panival lại yếu kém ở khoản nói dối và lừa phỉnh. Những lời khen ngợi của cô có thể bị nhìn thấu qua một cách dễ dàng như những lời nói suông, còn tiếng kêu liên tiếp của hai thanh kiếm chạm nhau để lộ sự thất vọng thực sự của cô.
Đã vậy thì, mình nên cược thêm một chút nhỉ. Cảm giác muốn trêu chọc cô bỗng dâng lên trong lòng Feodor, và anh gửi gắm bản thân mình vào ý nghĩ thoáng qua ấy, lay động rất khẽ những ngón tay đang nắm lấy chuôi kiếm.
“Cái g…?!” Sự bối rối lộ rõ trên mặt Panival khi sự thận trọng khiến kéo lùi trọng tâm mình lại theo phản xạ. Sau khi lùi lại nửa bước, cô không khỏi hơi mất thăng bằng một chút.
Feodor dồn thêm sức vào thanh kiếm vẫn đang khóa chặt lấy kiếm của cô. Anh không to cao hay mạnh mẽ gì, nhưng - mặc dù anh không dám nhắc tới cân nặng của cô - Panival còn nhỏ người hơn cả anh. Hơn nữa, cô ấy chưa dùng Venom, nên sức mạnh của cô chắc cũng chỉ xấp xỉ ngang với anh thôi. Dĩ nhiên, Feodor sẽ là người chiến thắng nếu trận đấu trở thành một trận đấu sức thẳng thừng.
Thanh kiếm đồ chơi, thứ không thể nào gọi là hàng tốt, cong oằn đi thành tiếng. “Ra vậy,” Panival lẩm bẩm khe khẽ, thả lỏng cả thế đứng và tay nắm trên chuôi kiếm. Cả người Feodor bị đổ về phía trước, và với một đường kiếm nhẹ nhàng, thanh kiếm của cô nhằm thẳng vào ngực anh.
Đến nước này rồi sao? Feodor không có thời gian để chêm vào một câu hoa mĩ nào nữa. Chỉ đỡ bằng một tay có lẽ sẽ nguy hiểm đây, anh nhanh chóng nhận xét trong khi nắm lấy lưỡi kiếm và chặn đứng nó lại.
Nếu anh đang nắm trong tay một cây kiếm thật, mấy ngón tay của anh dĩ nhiên sẽ bị hớt đứt bởi lưỡi kiếm. Nếu đây là một buổi tập và cả hai coi kiếm của mình như kiếm thật, đánh kiểu này sẽ bị xử thua ngay lập tức và anh cũng chỉ có thể tự trách mình thôi.
Tuy nhiên, giờ họ chỉ đang đùa nghịch với mấy thanh kiếm đồ chơi thôi, và cũng không có lưỡi kiếm thật nào cả. Vì thế, chẳng có ai có thể xử thua anh dù anh cầm kiếm kiểu gì. Hơn nữa, điều kiện chiến thắng là “đánh trúng vào người đối phương trước”. Cho nên tính như vậy thì anh dùng kiếm kiểu gì cũng không bị tính là thua.
“Phù.” Feodor nhẹ nhõm thở dài. Cúi người, anh nhẹ nhàng vung kiếm để đè chiêu tấn công của Panival xuống, đồng thời đặt một tay ra sau lưng để che giấu cử động của các ngón tay của mình.
“Hmm?” Ánh mắt của cô chú ý theo tay anh. Đòn đánh anh nhắm vào khe hở trong tuyến phòng thủ của cô bị chệch đi, hơi lướt qua mái tóc cô khi cô né kịp trong gang tấc. Suýt được.
Ánh mắt Panival sáng lên đầy hào hứng. Cô ta ghê thật, Feodor xác nhận lại lần nữa. Từ đầu anh đã biết là như vậy rồi, nhưng phản xạ và khả năng phòng thủ của Panival còn trên cơ anh nhiều. Hơn nữa, cách đánh dựa vào mánh khóe và lừa gạt đối phương của anh hoàn toàn vô dụng đối với một đối thủ như cô; dù anh có tung ra bao nhiêu hư chiêu, thì cũng sẽ chỉ là vô ích nếu cô nhìn ra hết và tránh được hết.
Cả hai người cùng lùi lại một lúc để lấy hơi một chút.
“Chịu thua chưa?” Panival hỏi anh, đưa tay vuốt mái tóc của mình.
Chắc giờ cô ấy ướt sũng mồ hôi rồi, Feodor nghĩ. “Cô đùa đấy à? Chẳng phải cô mới là người sắp tới giới hạn rồi?”
“Đấy mới là một câu nói đùa dở tệ đấy.”
“Muahahahaha!” Feodor cười diễn kịch. “Cảm giác khi phải dùng hết sức thật là thỏa mãn. Nói cho cùng thì, tôi cũng không muốn một trận chiến hoành tráng thế này kết thúc một cách nhàm chán đâu!”
“Anh thích đóng vai kịch nhỉ.”
Anh hiểu cảm giác của cô, nhưng anh sẽ không chịu chiều theo ý cô hoàn toàn. Feodor chùng gối xuống và hạ thấp thế đứng của mình. Giấu kiếm sau lưng, anh giơ bàn tay phải đang ngửa rộng của mình ra cho Panival.
“...Chà, sáng tạo đấy. Đây là tư thế gì vậy?”
“À, cái này sao? Chắc là giống như mấy cái...,” Feodor trả lời mập mờ. “Một thuật đấu kiếm bí hiểm nhất trong số những môn bí hiểm, tương truyền đã được một đại kiếm sĩ huyền thoại sáng tạo ra sâu trong một ngọn núi ở trên một hòn Đảo Nổi xa xôi, hay đại loại thế.”
“Oho?” Panival tỏ ra ấn tượng với màn diễn thuyết chắp vá tự biên tự diễn của anh. “Thế thì em rất nóng lòng muốn xem đây.”
Thôi mà. Tôi bịa ra đấy mà!
“Giờ thì, nếu em không đáp lại bằng một chiêu thức bí truyền khác thì cũng khiếm lễ quá nhỉ?”
Ôi, lạy trời…
Hoàn toàn bỏ qua một bên những nghi ngờ đang nhen nhóm của Feodor, Panival nắm chặt hai tay vòng quanh chuôi kiếm. Cô giương mũi kiếm thẳng về phía trước, rồi đứng vào tư thế giơ kiếm qua đầu, chuẩn bị chém sả xuống dưới.
...Tư thế quái gở gì thế này? Sự bối rối của Feodor ngày càng lớn dần. Thân pháp của Panival đầy rẫy sơ hở. Vì cô đã giương kiếm lên một cách bất cẩn như vậy, chẳng có cách nào cô có thể phòng ngự được nếu anh tấn công vào giữa người cô. Hơn nữa, vì trọng tâm của Panival đã bị nâng lên cao cùng với thanh kiếm, cô cũng sẽ mất thăng bằng nếu anh nhắm tới chân cô. Bất kể anh nhìn kiểu gì cũng thấy thế đứng này của cô trông hoàn toàn nghiệp dư.
“Trông cô loạng choạng quá,” anh nói. “Đây có đúng là một bí thuật không thế?”
Panival cười gian xảo. “Đừng coi thường em. Đây chính xác là chiêu kiếm bí truyền siêu việt hơn mọi chiêu thức bí truyền khác, có thể hạ gục mọi đối thủ chỉ trong một đòn.”
Feodor nheo mắt. Dù lời tuyên bố của cô nghe kì quặc, anh không cảm nhận được chút bùn nào bị khuấy lên trong làn nước để có thể làm lộ ra lời nói dối của cô. Có nghĩa là đây là một đe dọa thực sự, ẩn giấu trong tư thế kì quặc đó.
“Cái đó mới là đáng sợ đấy,” anh lẩm bẩm và chùng tấn xuống thêm một chút. Dù có thể nó là một chiêu thức kì quái nào đó, nhưng suy từ cách đứng của cô chắc chắn nó sẽ là một đòn đánh từ trên cao xuống. Hơn nữa, vũ khí của cô chỉ là một món đồ chơi, nên nó cũng không thể đi quá nhanh hay quá mạnh. Miễn là anh vẫn nhớ rõ những điểm đó, chắc cũng sẽ không có gì quá khó đối phó.
“Hi-yaaaaaaaa!” Panival nhảy xổ về phía anh, một tiếng hét ngớ ngẩn phát ra từ miệng cô. Cử động của cô ngượng nghịu và trọng tâm của cô thì lệch lạc hết cả, khiến cả người cô đầy rẫy sơ hở. Hơn nữa cô cũng chẳng vọt tới quá nhanh, Feodor có thể né tránh hoặc bồi thêm một cú đâm lén quá dễ dàng.
Cái gì, vậy thôi sao? Feodor nhìn chằm chằm kẻ tấn công, sáu mươi phần trăm cảnh giác và bốn mươi phần trăm thất vọng, và lúc đó anh nhận ra.
Trọng tâm của cô đang lung lay, và cả người cô bị lắc lư vì đôi tay đang cầm kiếm của cô. Chính vì cô nhảy về phía anh trong tình trạng như thế mà thân pháp của cô đang lung tung hết cả.
Nếu anh né cú đánh của cô, chắc chắn cô sẽ bị ngã lăn quay một hai vòng trên mặt đất vì đà nhảy của mình. Cả người cô sẽ bị xây xước, đó là chưa kể những chấn thương nghiêm trọng cô có thể gặp phải… cụ thể là nếu, chẳng hạn, cô ngã vào cái bụi cây sau lưng Feodor.
“C-cái quái gì vậy!”
Không có lựa chọn nào khác. Cơ thể anh tự chuyển động như theo phản xạ.
Ném kiếm của mình đi, Feodor với tay đón lấy cô gái đang lao tới bằng cả hai tay. Anh đặt cả người vào quỹ đạo của thanh kiếm của cô, tóm lấy cả người cô giống như muốn ôm cô một cái thật chặt.
Chỉ có điều là anh không làm được như vậy. Sức mạnh cơ bắp của một Imp, vốn không giỏi lao động chân tay, không đỡ nổi sức nặng của một cô gái đang trên đà lao tới.
Feodor ngã ngửa ra sau, lưng đập mạnh xuống đất.
“Và trận đấu kết thúc.”
Cốc. Anh cảm thấy có gì đó gõ nhẹ lên trán. Ngồi dạng trên trên bụng anh, đối thủ của anh khịt mũi đắc thắng.
“Sao có thể…”
“Em chỉ có thể dùng chiêu này chống lại những đối thủ cực kì tốt bụng thôi. Tính đến nay em đã hai lần hạ được đối thủ bằng chiêu này rồi.”
“Ồ, ra là vậy. Tôi đoán cũng chỉ có một nạn nhân trước tôi thôi.”
“Dĩ nhiên, đâu có mấy cơ hội để đấu kiếm với một người cực kì tốt bụng chứ.”
Anh vẫn chưa thể chấp nhận chuyện này. Vẫn nằm bẹp dí dưới đất là một Feodor đang hậm hực nhìn cô.
“Lần đầu tiên đấy, em cũng không có cố tình đâu, anh biết không? Em xông vào anh ấy với một thanh kiếm ở bên cạnh đầm lầy, và anh ấy đã tự nguyện vươn tay ra đỡ cho cú ngã của em… Mãi sau này em mới biết anh ấy mạnh khủng khiếp như thế nào, nên thực sự chẳng có lý do gì mà con bé ngày ấy có thể đánh trúng anh ấy trực diện, nhỉ?”
“Ồ, vậy à. Ra thế, tôi hiểu rồi.”
Đương nhiên, anh không có ý định trách móc Panival vì đòn đánh lén. Đúng hơn là, anh phải trách móc bản năng Imp của mình, vì mánh khóe và lừa lọc là điểm mạnh của tộc Imp. Thật bực mình - chưa nói tới chuyện nó cũng thật thảm hại, khi thua do mánh khóe của chính mình.
“Dù sao thì, đây cũng là một trận đấu rất vui,” Panival vui vẻ nói, lăn người xuống nghỉ ngơi bên cạnh anh.
“...Cô sẽ làm bẩn đồ của mình đấy.”
“Ồ? Chuyện thường xuyên mà,” cô nhẹ nhàng nói, giơ một tay của mình lên cao. Trông như cô muốn vươn tay lên chạm tới các vì sao. “Nhưng anh biết không, một trận đấu này còn hơn cả trăm cuộc nói chuyện đối với anh, Feodor. Ít nhiều em cũng nắm bắt được anh rồi.”
“Cô đang nói về cái gì thế?”
“Lúc đầu, anh chỉ dùng kiếm thuật thông thường được rèn luyện cẩn thận. Anh đấu với em nhưng không để lộ đặc điểm đặc biệt nào, và giao tiếp với em trong khi cố dò xét tính cách và ý đồ của em.”
Feodor không đáp lại.
“Nhưng rồi cứ thế thật là phiền, phải không? Nên khi anh thấy em có thể làm được gì, anh thay đổi chiến thuật và bắt đầu sử dụng kĩ năng của mình. Anh là kiểu người sẽ làm hết mình khi không còn gì nữa, phải không?”
Vẫn không có tiếng trả lời.
“Mới nhìn qua thì kiếm thuật của anh có vẻ xảo trá và mưu mô, nhưng thực ra không hẳn là vậy, phải không? Mặc dù anh dệt nên đám hư chiêu hào nhoáng, nhưng đòn đánh thực sự của anh lại tầm thường và thành thật đến đau đớn. Anh luôn cố kết thúc trận đấu với một cú đánh chính diện, có lẽ vì anh tự ti với sự thiếu sức mạnh của bản thân. Anh lươn lẹo đủ kiểu để đạt tới bước cuối cùng, nhưng lại chọn cách thẳng thắn nhất để kết thúc trận đấu. Hơn nữa, anh thiếu quyết tâm khi tiếp cận, có lẽ vì anh dồn sức để tính toán trong khi tiến vào. Có lẽ đó là lý do vì sao anh luôn thận trọng như vậy-”
Feodor không chịu nổi nữa. “Thôi được, tôi hiểu rồi! Cô đã nhìn thấu hết mọi thứ rồi, nên xin hãy thôi đi!”
Những lời của cô đều chính xác đến mức anh không làm mặt vô cảm được nữa. Không chỉ về những phần mà bản thân Feodor đã nhận ra, mà có lẽ cả những phần mà chính anh cũng không hề hay biết.
“Đấu tay đôi thú vị mà, phải không?” Panival cười toe toét. “Thay cho cả trăm câu chuyện, hiểu nhau qua những đường kiếm dễ dàng hơn nhiều.”
Anh rên rỉ yếu ớt. “Tôi hi vọng cô nhận ra sự thấu hiểu ở đây một chiều đến mức nào…”
“Tóm lại, chuyện là vậy đấy. Người thua trận đấu vừa rồi đã để lộ rất nhiều điều về mình. Cho nên, là người thắng cuộc, em phải trả lời một câu hỏi của anh thì mới công bằng. Anh muốn hỏi em điều gì?”
Đúng vậy, đó là khoản cược của chúng ta. Cô không được hỏi gì, còn Feodor thì có rất nhiều điều muốn hỏi. Nói cách khác, đây là một tiến triển có lợi cho anh.
“...Ugh, bực mình quá…”
"Thế thì lần sau hãy đấu với em khi anh mạnh hơn. Em không đợi được lâu đâu, nên mau lên nhé."
"Nhưng mà, tôi vẫn chưa thể chấp nhận chuyện này..." Feodor rên rỉ, ánh mắt vẫn nhìn lên bầu trời. "Chuyện các cô... là vũ khí bí mật của Vệ binh Đeo cánh."
"Đúng vậy. Bọn em là như thế đó."
"Sử dụng Venom, một năng lượng có tác dụng đối ngược với sự sống, và kết hợp nó với sức sống hạn chế của các cô, các Leprechuan có thể kích hoạt một lượng năng lượng không tưởng so với các chủng tộc khác. Nếu các cô đốt cháy toàn bộ sức sống của mình trong một lần, thì hẳn là còn có thể khiến sức mạnh khó tin ấy bùng nổ mạnh hơn nữa."
"Chính xác."
"Vậy câu hỏi của tôi đây. Tại sao các cô phải chịu đựng tất cả những điều đó và hi sinh cho Vệ binh Đeo cánh? Các cô không muốn tiếp tục sống sao?"
"Hmph, đúng như kì vọng từ anh, quả là một câu hỏi khó nhằn."
Anh cảm nhận được cô nằm dịch lại gần, tới khi hai cơ thể ấm áp của hai người họ áp sát lại vào nhau.
"Cho tới thế hệ của chị Kutori năm năm trước, thì đó là điều bắt buộc, nếu không Regul Aire sẽ bị hủy diệt... em đoán vậy. Lũ Teimerre sẽ theo gió bay lên và sinh sôi nếu chúng ta cứ để mặc chúng làm vậy. Các vũ khí khác ngoài chúng em không có tác dụng với chúng. Vì vậy bọn em phải hủy diệt ngay lập tức những con Teimerre vươn được tới các hòn đảo."
"Chuyện đó..."
Lý do những vũ khí quân sự khác ngoại trừ các Leprechuan vô dụng đối với bọn Teimerre là vì Vệ binh Đeo cánh đã giữ độc quyền phát triển và sở hữu những vũ khí chống Quái Thú. Vờ như người bảo hộ, bọn họ đã che mắt mọi người khỏi sự thật. Bằng cách giữ mọi người tránh xa khỏi mặt trận, họ cũng đã lấy đi khả năng chiến đấu của họ.
Làm như vậy là sai trái - ít nhất, đó là quan điểm của Thương hội Elpis năm xưa. Đó cũng là quan điểm của anh rể của Feodor, chỉ huy quân đoàn của Lực lượng Phòng vệ Elpis.
"...Có chuyện gì sao?"
"Không, không có gì.
Elpis cùng với anh rể của anh đã sai lầm ở phương thức của mình. Chính vì thế họ đã phải chịu vết hoen ố tồi tệ nhất có thể tưởng tượng ra, và đã bị hủy diệt.
Nhưng, Feodor không cho rằng phán quyết của Elpis hay niềm tin của anh rể mình là sai lầm. Người dân đã được bao bọc quá mức. Quá mềm yếu. Và vì thế, họ không còn xứng đáng được bảo vệ nữa. Kể cả lúc này, anh vẫn tin rằng lập luận kì lạ ấy là hoàn toàn chính xác.
Cô gái trước mắt anh lúc này là nguyên nhân chính của sự bao bọc quá mức ấy, cùng với chủng tộc của cô ấy.
Khi nghĩ về chuyện đó, những cảm xúc phức tạp tự nhiên dâng trào lên trong lòng anh.
“Cô nói đó là chuyện của năm năm trước. Vậy nghĩa là tình hình bây giờ đã thay đổi sao?”
“Đúng rồi. Sau khi bọn Teimerre biến mất khỏi bầu trời, bọn em đã đánh mất lý do tồn tại của mình như những vũ khí. Mấy vị tay to mặt lớn trong Vệ binh Đeo cánh bắt đầu thảo luận xem phải xử lý đám sinh vật phiền phức bọn em như thế nào khi đến lúc. Hay đúng hơn, phần lớn bọn họ cùng chia sẻ quan điểm đó.”
“Vậy-”
“Nếu bọn em rời khỏi Vệ binh Đeo cánh, bọn em sẽ được bán cho các thương nhân Elpis.”
Đó là lần đầu tiên anh được nghe về chuyện này. “...Cái gì?”
“Anh nên biết rằng từ đầu bọn em bị coi là hàng hóa nguy hiểm, phải không? Vệ binh Đeo cánh giữ bọn em trong tay họ chỉ vì chúng em hữu dụng. Chỉ vì mối đe dọa không còn không có nghĩa là bọn em sẽ đơn giản là được thả tự do. Cứ chặt đầu hết bọn em cả lượt là cách tốt nhất để đảm bảo sự yên ổn của Regul Aire.”
“Nhưng rồi một thương nhân đến, mang theo món tiền kếch sù, và ông ra nói họ có thể giao bọn em lại cho ông ta nếu không cần nữa. Mấy vị tướng của Vệ binh Đeo cánh cũng đồng ý với ông ta.”
“Thương nhân đó…”
“Em không biết tên ông ta, nhưng hình như ông ta định đốt bọn em trong một cái lò để làm nhiên liệu cho một trong những vũ khí khổng lồ của bọn họ. Bảo bọn em là rác thải dễ cháy cũng không phóng đại quá đâu.” Panival cười. “Nhưng rồi Sự kiện Elpis xảy ra.”
“...Ah.” Hiểu rồi.
Đương nhiên, anh cũng biết về sự kiện đó. Có khi còn biết nhiều hơn người bình thường một tí.
Thương hội Elpis từng là một đất nước thương mại, nơi các thương nhân là những người quyền lực và có ảnh hưởng nhất trong các vấn đề của đất nước. Một vài người trong số đó đã lên một kế hoạch méo mó để “nhắc nhở mọi người về mối nguy hiểm của lũ Quái thú đối với sự an nguy của Regul Aire,” kế hoạch mà anh rể của Feodor đã phác thảo nên. Nó đã gây ra những thiệt hại không cần thiết, đe dọa cả một thành phố lớn và cư dân của nó, và lý tưởng của họ bị gọi là tư tưởng khủng bố.
“Em không biết vũ khí Elpis sử dụng lúc đó, nhưng nó không có tác dụng khi đối đầu với thảm họa ở Corna di Luche.”
Đúng thế. Feodor cũng không biết đám thương gia đó đã chuẩn bị thứ gì. Tất cả những gì anh biết là đáng lẽ ra nó là một thứ vũ khí mạnh mẽ, nhưng đã bị phá hủy một cách không ngờ khi bất ngờ gặp phải một con Quái Thú.
“Những người đã đánh lui bọn chúng là các tinh linh lớn tuổi… và Tiat, lúc đó đã là chiến binh. Lakish cũng ở đó nữa, lúc đấy cậu ấy cũng vừa trở thành chiến binh.”
“...Đây là chuyện năm năm trước?”
“Lúc đấy Tiat mười tuổi còn Lakish lên chín. Hai người bọn họ trưởng thành sớm hơn.”
Anh không biết nói gì. “Nhờ chuyện đó,” Panival tiếp tục, “bọn em đã lấy lại được vị trí của mình như những vũ khí tối thượng chống lại những nguy cơ tiềm tàng từ bọn Quái Thú, để đề phòng khi những vụ việc như Corna di Luche lại xảy ra thêm lần nữa. Chừng nào bọn em còn vị trí ấy, bọn em vẫn còn chỗ cho mình trong Vệ binh Đeo cánh. Chuyện đại khái là như vậy.”
“Chuyện này…” Vòm miệng Feodor khô ran. “Đó không phải câu trả lời chính xác. Tôi hỏi tại sao mấy cô cứ hi sinh cho Vệ binh Đeo cánh, chứ không hỏi các cô đã tìm cho mình một nơi để gọi là nhà như thế nào.”
“Hmm? Ồ, anh nói đúng. Em xin lỗi nhé, lạc đề mất rồi.” Giọng nói điềm tĩnh của Panival không hề thay đổi.
“Tinh linh là những linh hồn của trẻ nhỏ. Kể cả cơ thể giả tạo này của bọn em cũng là cơ thể của trẻ em. Khi chúng em lớn lên và mất dần đi sự ‘trẻ’ ấy, cơ thể của bọn em bắt đầu mất ổn định. Lấy Tiat và Lakish làm ví dụ, toàn bộ lượng sức sống chứa trong cơ thể của hai cậu ấy đã cạn kiệt từ khi họ lên mười tuổi.”
“Tuy nhiên, công nghệ của Vệ binh Đeo cánh có thể làm chậm sự sụp đổ ấy. Các tinh linh nhờ đó có thể sống lâu thêm đôi chút, và tiến gần hơn đến tuổi trưởng thành. Khi đó, trong vòng đời ngắn ngủi này, khi chúng em tiến đến ngưỡng cửa giữa tuổi thiếu niên và người lớn, là lúc bọn em có thể đứng trên chiến trường như những chiến binh tinh linh trưởng thành. Nên, như em đã nói…”
“Chuyện này…” Giọng nói của anh không thoát được hẳn ra khỏi cổ họng. “Các cô cần điều trị thường xuyên sao? Là như vậy sao?”
“Không, một lần là đủ. Một tinh linh lớn tuổi hơn đã phải dùng nó hai lần, nhưng bình thường thì không cần làm vậy.”
“Nếu vậy, những người trong số các cô đã trưởng thành có thể tự sống sót được. Các cô chỉ cần trốn thoát, và rồi tự sống bằng sức của mình, và tìm một nơi bí mật nào đó để sống yên ổn. Các cô nên làm vậy mới phải chứ.”
“...Heh.” Một vật gì đó ấm áp chạm vào tay anh. “Anh nói dối dở lắm, anh biết không.”
“Sao…”
“Chính anh cũng không tin vào lời mình nói, phải không? Chẳng phải anh đã biết thừa câu trả lời em đang muốn nói, bao gồm cả những lý do em sẽ dùng để phản bác anh sao?”
Những ngón tay của Panival nhẹ nhàng nắm lấy tay anh. “Bọn em, tất cả bọn em, đều rất yêu gia đình của mình. Em muốn tạo nên một mái nhà cho những tinh linh nhỏ tuổi và bảo vệ bọn nhỏ, như những người chị của em đã làm trước kia. Để làm vậy, em cần phải ở lại và trưng ra cái mác vũ khí của Vệ binh Đeo cánh trên mình. Nếu việc đó là cần thiết, thì nó cũng xứng đáng để làm.” Ngón tay của cô nắm lại thật chặt. “Chỉ có vậy thôi.”
“... Cậu sẽ không tìm thấy nhiều thứ trên đời này đáng giá hơn cả tính mạng của chính mình đâu.”
Đó là những lời của anh rể anh. Anh ấy đã nói về một điều như thế, tìm thấy một thứ đáng giá hơn tính mạng của mình, và vứt bỏ tính mạng vì thứ đó.
“...Tiat nói cậu ấy muốn được như những người chị của bọn em. Ngay cả đến bây giờ, cậu ấy vẫn muốn vậy.”
Đó… là những lời trách móc nhắm tới Tiat. Dõi theo cuộc đời của chị ta, cô ấy đã cố gắng đuổi theo tấm lưng của người mà cô từng ngưỡng mộ. Cô ấy thực sự muốn vứt bỏ tính mạng của mình.
Cô ấy muốn được như Kutori. Điều đó có nghĩa là cô cũng muốn mở ra một con đường cho những tinh linh nhỏ tuổi mà cô đã từng là một trong số đó? Những đàn em của cô ấy trên Đảo nổi 68? Cô ấy coi gia đình mong manh, ngắn ngủi của mình quan trọng hơn tính mạng của chính mình sao?
Feodor đã coi thường quyết tâm của cô như là một màn tự tử kịch cỡm. Cảm xúc của cô ấy khi phải chấp nhận những lời trách móc ấy ra sao?
“Tôi-”
“Ấy chết, em nói hơi nhiều quá rồi.”
Hơi ấm rời khỏi những ngón tay của anh, và Panival đứng dậy. “Em phải về đây. Còn anh định thế nào?”
“...Tôi chưa nói gì mà. Về danh phận của tôi, hay mục đích của tôi.”
“À, biết làm thế nào đây. Em thắng trận đấu vừa rồi mà. Ba hoa là đặc quyền riêng của người thắng cuộc, còn giữ im lặng là nghĩa vụ của kẻ thua cuộc. Anh thấy người bị kiếm chém mà cứ thao thao bất tuyệt thì có lạ không?”
Không, lập luận của cô còn kì lạ hơn.
“Đừng lo, em sẽ không kể cho ai về chuyện này đâu. Anh có thể là một kẻ nguy hiểm, nhưng cũng là người bạn quý của em.”
Nói xong, Panival chuẩn bị quay trở về.
“Regul Aire quá rộng lớn,” Feodor gọi với lại sau lưng cô.
Bước chân của cô dừng lại.
“Có tới hơn một trăm hòn Đảo nổi. Như vậy là quá nhiều. Nếu có quá nhiều như vậy, tư tưởng của những người sống trên chúng sẽ bị chia rẽ như những hạt cát rời rạc. Họ sẽ quên mất ai là người đang bảo vệ họ, và chẳng mảy may biết tới sự hi sinh dành cho họ. Nó sẽ trở thành một xã hội mà mọi người sống mà không thèm quan tâm tới thế giới này.”
Anh hít vào một hơi. “Chính vì thế nên… tôi muốn tỉa bớt các hòn Đảo nổi.”
“Điều anh đang nói… đáng lẽ ra chỉ là đặc quyền của người chiến thắng thôi.”
“Tôi sẽ đánh chìm phần lớn những hòn đảo của Regul Aire. Để làm vậy, tôi cần cô và những người khác giúp sức.”
“... Đúng như em nghĩ, anh đang toan tính một chuyện điên rồ.” Panival thở dài, như thể anh làm cô phát ghê. “Em sẽ coi như chưa nghe thấy chuyện đó. Nếu anh muốn câu trả lời từ em, anh sẽ phải đợi dịp khác.”
Cô lại tiếp tục bước đi. Feodor, vẫn nằm ngửa dưới đất, lắng nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng của cô nhỏ dần đi.
Bên trên anh là cả bầu trời đầy sao, ăm ắp những nốt lấp lánh đủ để khiến anh muốn nheo mắt.
Anh hít vào một hơi, rồi thở dài. Một cảm giác kì lạ, như thể tâm trí của anh tê dại đi. Có nhiều thứ anh cần phải suy ngẫm, nhưng những suy nghĩ của anh cứ lộn tùng phèo cả lên.
“Mình nghĩ… chắc mình cũng nên về thôi.”
Anh khó nhọc nâng thân trên của mình dậy. Ngay khi anh định đứng dậy và bỏ đi, anh chợt để ý thấy một thứ: hai cây kiếm đồ chơi lăn tới bên cạnh chân anh.
Chúng là những món đồ được làm khá chắc chắn, nhưng rõ ràng thế là không đủ để chịu đựng được trận đấu của anh và Panival. Cả hai thanh kiếm đều đã nứt toác và gãy đôi ở chính giữa.
“...Oh.”
Gương mặt mếu máo của Apple hiện lên trong đầu anh.