Gia đình nhỏ bé
Gần đây, những cỗ mấy tạo nên thành phố Lyell đã rơi vào tình trạng xấu.
Những chuyển động máy móc của chúng trở nên trì trệ hơn sau mỗi ngày qua, và ở một vài nơi chúng đã ngừng hẳn. Hậu quả là, sự luân chuyển hơi nước và điện năng cũng bị ngừng lại, và còn có một vài vụ nổ hay sự cố rò rỉ nhỏ đã xảy ra.
Kết cấu của thành Lyell được xây dựng nên từ khối máy móc cũ. Những cỗ máy phức tạp, và được liên kết với nhau một cách tinh vi đã hoạt động cùng nhau, tạo thành một thiết bị khổng lồ, chuyển động như thể nó là một sinh vật sống. Không một ai có thể hiểu nổi độ phức tạp của nó, ấy vậy mà họ vẫn có thể bình thản sống trong thành phố này, chính là nhờ niềm tin của họ vào những cỗ máy đã chạy không ngừng nghỉ từ thời xa xưa.
Đó là một niềm tin không thể lay chuyển, không khác mấy so với cách người ta nghĩ về mưa thì phải rơi từ trên trời xuống hay bốn mùa luân chuyển. Họ có thể sắp xếp cuộc sống hàng ngày của mình dựa vào niềm tin rằng những chuyện đó đã luôn là như vậy và sẽ mãi mãi vẫn là như vậy. Kể từ khi thành phố được hàn lại thành một khối một cách vội vã từ những tấm thép và lò xo, chẳng ai có thể nắm được toàn bộ vấn đề. Nhưng dù họ không hiểu chúng, ít nhất những cỗ máy vẫn tiếp tục vận hành một cách cần mẫn và bền bỉ.
Những niềm tin đó đang dần tan vỡ.
Có lẽ là vì mọi người đang gấp rút rời bỏ thành phố, nên không có đủ nhân lực để bảo dưỡng những cỗ máy, hay ít nhất thì đó là giả thuyết của chính quyền thành phố.
Không ai có thể hiểu được toàn bộ thành phố, nhưng ít nhất họ có thể nắm được cách vận hành của những máy móc trong phạm vi gần đó, và đã từng có một thời có rất nhiều người có khả năng sửa được chúng. Thành phố duy trì được sức khỏe của mình chính là nhờ những người dân của thành Lyell đã gắn bó với nó lâu đến vậy. Đổi lại, khi người dân biến mất, nó dần mất đi không chỉ một vài máy móc đơn lẻ, mà mất đi sức sống của cả hệ thống.
Riêng chuyện đó đã được dự đoán trước từ lâu. Tuy nhiên, tình hình đã xấu đi nhanh chóng trong vài ngày qua. Người ta đồn là nhiều thợ cơ khí giỏi đã biến mất cùng một lúc, nhưng Feodor không biết chuyện này thật đến mức nào, và cũng chẳng có lý do gì mà phải xác thực chuyện này.
Trong khi chính quyền của Lyell tiếp tục cuộc điều tra trên toàn thành phố của họ, họ đã siết chặt các quy định, và đóng cửa từng cơ sở một cách có hệ thống. Nguồn điện tới một vài khu vực nguy cơ cao đã bị tắt, và họ cũng đã cấm hẳn các phương tiện vận tải công cộng ở đây. Nhưng dù chính quyền có thể tạm thời khôi phục những chức năng của Lyell bằng cách đổ một núi tiền vào đó, thì những cư dân cũ của nó cũng sẽ không quay trở lại. Dù có tốn thời gian vào chuyện đó hay không, thì kết quả tương tự vẫn sẽ xảy ra… và có vẻ đó cũng là quyết định của chính quyền.
Sau khi nghe chuyện này, Feodor cho rằng đây là một quyết định phù hợp. Thành phố đằng nào cũng sẽ chết, và sớm thôi nó sẽ biến mất khi chạm phải Đảo Nổi 39. Bọn họ, lực lượng Vệ binh Đeo cánh, ngay lúc này đang chuẩn bị để tăng cường khả năng chiến đấu của mình và cố gắng ngăn chặn sự hủy diệt của hòn đảo, nhưng tình hình hiện tại đã xuống tới mức xấu kịch kim rồi.
Thành phố này, thế giới này, sắp sửa đi tới hồi kết.
Không ai có thể rời mắt khỏi những sự thật ấy cả
*
“Sĩ quan hạng Tư Feodor Jessman xin phép vào phòng.”
“Ồ xin chào.”
Nơi anh vừa bước vào, văn phòng của Sư đoàn Trưởng, đã có một vị khách khác ở đó. Một cô gái không dấu với mái tóc màu vàng phai, ngồi trên một chiếc xe lăn.
...Ai vậy? Cô ta không mặc quân phục, và anh cũng không nhớ ra ai có gương mặt như vậy trong Sư đoàn Năm. Và mình cũng không nhớ đã từng gặp cô ta trong thành phố.
Trong khi anh đang trầm ngâm, cô gái tỏa ra vẻ điềm tĩnh kia chạm phải ánh mắt anh. “Chào buổi chiều,” cô nói đơn giản, và chào anh với một nụ cười dịu dàng.
“Ồ…” Feodor bị kéo về thực tại, chỉnh lại đôi kính của mình. “Xin thứ lỗi. Tôi không biết ngài đang có khách. Tôi xin phép được quay lại và báo cáo vào lúc khác.”
“N-này, đừng nóng!” Vị Sư đoàn Trưởng cất tiếng, giọng vẫn lừ đừ như mọi khi. “Báo cáo… à đúng rồi, tôi nhớ rồi, thư phàn nàn từ Tòa thị chính. Cứ để trên bàn ấy, tôi sẽ vứt đi sau.”
“...Ngài đừng vứt đi ạ. Xin hãy xử lý nó một cách đàng hoàng, thưa Sĩ quan hạng Nhất.”
“Tôi không thể chịu nổi mấy lời than vãn đó. Cậu muốn tôi làm gì, Jessman? Họ đang yêu cầu quân đội lên danh sách những cái vỏ hộp đã rơi xuống từ Khu Cảng, cậu biết không? Rồi tiếp theo là gì nữa đây, gửi người xuống mặt đất để khám nghiệm con Croyance?”
Đương nhiên chẳng ai muốn xử lý chuyện này rồi. Có điều, chúng ta vẫn phải… “Nhưng dù sao thì, đó vẫn là một đề nghị chính thức. Mong ngài hãy làm việc của mình và thôi không cằn nhằn nữa.”
“Ahh, phiền quá… Tôi ghét phải xử lý với đám người nguyên tắc này… Thôi kệ. Dẹp chuyện đó sang một bên đã.”
Đôi mắt lồi như viên bi của vị Sĩ quan hạng Nhất đưa đi đưa lại giữa Feodor và cô gái. “Ithea, cậu Mặt nhợt này là anh nhân tình mà tôi kể với cô hôm trước đây.”
“Huh?”
“Ohh?” Cô gái xoay bánh xe lại để nhìn Feodor lần nữa, một nụ cười hơi ngạc nhiên hiện lên trên gương mặt cô. “Ra vậy. Trông cậu mỏng manh hơn so với tôi hình dung. Ừm, nhưng nếu vậy thì…? Ừ, có hơi bất ngờ một chút, nhưng tôi có thể hiểu sao mấy đứa nhỏ lại thích cậu, được rồi.”
“Eh, không phải, ừm…”
Cô gái nhìn anh chằm chằm, không hề ngần ngại. Đó là một trải nghiệm hiếm có đối với anh khi bị ghim chặt bằng ánh mắt bởi một cô gái - có lẽ - hơn tuổi anh, và nhất là khi đó là một cô gái không dấu trông rất quen thuộc. Tim anh muốn giật bắn dù chẳng ai sai khiến. Anh cảm thấy lo lắng lạ kì.
“M-mấy đứa nhỏ nào, thưa cô?” Từ diễn biến của cuộc nói chuyện, anh có thể hiểu được đủ để biết những từ đó dùng để chỉ ai. Hơn nữa, anh cảm thấy có một mối hiểu lầm sâu sắc ở đây. “Phải chăng… cô là người nhà của binh sĩ tương đương Tiat và những người khác nữa?”
“Đúng rồi đấy, đoán phát trúng liền!”, cô nói, vẻ mặt và giọng nói hồn nhiên đến kì lạ.
“Ah, vậy có phải cô là…” Mình có nghe rồi, mình nhớ tên của những người sống trên Đảo Nổi 68. Bọn mình có nói tới một cô gái Troll sống ở đó, người giống như người chị của tất cả bọn họ. Tên cô ta là- “... Cô có phải là cô Naigrat?”
Cô gái phá lên cười khoái trá, ôm bụng và gập cả người lại. Vị Sư đoàn Trưởng cũng nhanh chóng làm theo cả hai điều trên.
“...Vậy có lẽ tôi đã nhầm.”
Họ còn không thở nổi để mà trả lời anh, nhưng phản ứng này của họ đã nói lên quá đủ.
“Nyahaha… có thể nói tôi rất lấy làm vinh hạnh, nhưng xin lỗi nhé. Cậu đã nhầm không thể nhầm hơn được nữa.” Cô gái gạt nước mắt và vẫy tay về phía anh. “Chà, tôi thì không quan trọng lắm, nhưng còn cậu… đúng vậy, cậu quả thực là chàng trai trẻ người ta vẫn đồn đại, nhỉ? Tôi đã định tới kiểm tra cậu, nhưng thế này cũng rất ổn.”
Có vẻ như cô ta muốn vỗ lưng anh một cách thân mật, nhưng không đủ cao, nên đành vỗ vào phía dưới cùi tay của anh bằng bàn tay của mình.
“Ồ…” Feodor không biết nên phản ứng ra sao.
“Này, nhân dịp được gặp cậu, tôi có một yêu cầu dành cho cậu. Nghe xem có được không nhé?.”
“Huh? À, ừm…” Anh hướng ánh mắt van nài về phía vị Sĩ quan hạng Nhất. Lão Armado vẫn đang cười lăn lộn, và có lẽ đang chẳng nghe thấy gì hết. Lão vô dụng! Hầy, thôi thì mình cũng chẳng còn lựa chọn nào… Feodor nặn ra một câu trả lời lịch sự. “Nếu việc đó nằm trong khả năng của tôi.”
“Ừa,” cô gái khẽ gật đầu. “... Dù chuyện gì xảy ra, mong cậu đừng trách mấy đứa nhỏ.”
“Huh?”
“Đó là tất cả những gì tôi yêu cầu. Mong cậu hãy làm hết khả năng để chăm sóc cho mấy đứa nhỏ.” Cô mỉm cười.
Tại sao… Mặc dù cô ấy đang cười, vậy sao cô ấy trông như đang sắp khóc?
***
Lakish Nyx Seniolis đã hồi phục trở lại.
“X-x-xin lỗi vì đã làm phiền và khiến anh phải lo lắng!” là lời đầu tiên cô nói khi trở lại phòng của các tinh linh từ trạm xá, dù chẳng cần thiết chút nào.
Trong vài ngày qua, Apple và Marshmallow đã giày xéo căn phòng không ngừng nghỉ, còn Panival thì làm việc tùy tiện theo ý mình. Và như vậy không thể tránh khỏi việc căn phòng biến thành một mớ lộn xộn khổng lồ cần được dọn dẹp. Bản thân Feodor cũng là một người thiên về tính bừa bộn nhiều hơn, dù anh có ăn nói hay tỏ ra mình là một người ngăn nắp như thế nào, và hơn nữa, đó là căn phòng của mấy cô gái. Vì vậy, anh ghét phải can thiệp vào việc dọn dẹp nó.
“Fwedoo!”
“Dooo.”
Hai đứa nhỏ bấu víu lấy vai và bụng anh, như thể đó là quyền đương nhiên của chúng. Feodor cười yếu ớt, biết rõ rằng hẳn là anh trông giống con ếch đang bị đè bẹp rúm, mà anh cũng đang cảm thấy mình đúng là như vậy.
“Em sẽ dọn chỗ này ngay, nên anh Feodor xin hãy đ-đợi… N-n-này! Panival?! T-tại cậu lại vứt mấy cái k-không thể nói ra này?!”
Feodor khẽ tặc lưỡi, quay mặt đi. Rủi mà anh tự dọn phòng từ trước, có khi anh đã chạm phải mấy cái quần lót đó rồi. May mà anh đã quyết định không giúp bọn họ một tay.
“Bình tĩnh nào, Lakish. Feodor không có hứng thú với con gái không dấu, nên anh ấy không thèm quan tâm nếu mình có làm rơi đồ lót đâu. Chuyện nhỏ ấy mà.”
“Chuyện nhỏ cái nỗi gì! Vấn đề không phải là sở thích của anh ấy, hầy!”
Cố lên, Lakish, anh thầm cổ vũ cho cô. Còn về phần Panival - dù không đến mức phải nói rằng cô ấy đã nhầm, nhưng ít nhất anh mong rằng cô ấy không nói về anh như thể anh là một sinh vật không bình thường.
***
Trong phần sau của cuộc nói chuyện, vấn đề có nên đi ra ngoài để hóng gió được đưa ra. Không chỉ có Lakish ủng hộ ý tưởng này mà còn có cả Apple và Marshmallow, hai đứa gần như không bao giờ được phép ra khỏi phòng. Khó có thể tiêu hết nguồn năng lượng bất tận tỏa ra từ cơ thể nhỏ bé của hai đứa nhỏ khi cứ phải chui ru rú bên dưới mái nhà bé xíu này.
Và như vậy, năm người bọn họ dạo bước qua những con phố nhuộm sắc tím, một chuyện chẳng có gì kì lạ trong những ngày lễ hội này.
Không, nói chính xác thì, ba người bọn họ dạo bước còn hai người còn lại thì chạy lăng xăng xung quanh.
“Marshmallow, đằng này! Đằng này nè!”
“Apple, đợi đã! Đợi đã!”
Feodor nhìn hai đứa nô nghịch khắp nơi, năng nổ đến khó tin, và anh cảm thấy hơi lo lắng một chút.
“Hai đứa, không được đi xa quá, nghe rõ chưa?”
“Vâng!”
“Rồi ạ!”
Hai đứa nhỏ trả lời cực kì tuyệt vời. Câu trả lời của hai đứa….
“Tôi tự hỏi…” Feodor lẩm bẩm một mình. “Có khi tôi nên buộc hai đứa nó lại hay đại loại thế không nhỉ? Tôi nghĩ như vậy sẽ khiến tôi trở thành một người dắt chó… hai cô có vấn đề gì vây?”
Sau lưng anh, Lakish và Panival cười khúc khích. “Xin lỗi, bọn em chỉ cảm thấy vừa rồi anh rất ra dáng ông bố của hai đứa ấy mà.”
“...Tôi đâu có già đến thế.”
“Em cũng đoán vậy, xin lỗi.” Lakish lè lưỡi, nụ cười cô mang trên mặt chẳng có chút hối lỗi nào. Dù cô vẫn luôn để lại ấn tượng là một người nhút nhát và dễ thương hơn so với ba cô gái còn lại, nhưng dù sao cô vẫn là một Leprechuan. Có những lúc cô cũng hay đùa, và cũng để lộ những nét tinh nghịch nữa. Nhưng cô không quá nổi bật, nên những nét ấy mọi khi không quá rõ ràng.
Panival chen vào, đưa ra lời giải thích riêng của cô. “Bọn em không thể hình dung ra người cha nhiều tuổi hơn bọn mình quá nhiều. Bọn em từ đầu đã chẳng có người cha thực sự nào, còn Willem thì cũng không quá nhiều tuổi.”
Anh không chắc phải chấp nhận suy luận của cô ra sao. “Ôi trời, sao mấy đứa cứ dính lấy người như anh vậy?”
Lời than phiền của anh chẳng có ý nghĩa gì sâu xa hết, nhưng khi những lời ấy rời khỏi miệng anh, anh chợt nghĩ rằng có khi đây là một câu hỏi quan trọng. Chủng tộc của bọn họ khác nhau, giới tính cũng vậy. Và kể cả khoảng cách về tuổi tác giữa bọn họ cũng không đủ để gọi mối quan hệ của bọn họ là “cha con.” Feodor cũng không có kĩ năng hay sự nhiệt tình để ở bên cạnh bọn trẻ. Hơn nữa, khi nói đến những phẩm chất mà bọn trẻ yêu mến, thì anh cũng không nghĩ ra nét tính cách nào của mình như vậy cả.
“Đơn giản thôi.” Lakish trỏ ngón tay lên. “Bọn trẻ con ở tuổi này yêu quý những người chiều chuộng chúng.”
“...Ý cô là những người tốt bụng và dễ tính, phải không?”
“Rõ ràng là không đúng, phải chứ? Bọn chúng là trẻ con. Làm sao chúng có thể biết ai là người tốt bung hay không chứ?”
Thật ư? Anh không thực sự hiểu những điều đó. Nghe như cô ấy chỉ đang vặn vẹo câu chữ thôi.
“Ừ thì, tôi đâu có ý định nuông chiều hai đứa đó đâu.”
“Cái đó phụ thuộc vào việc bọn trẻ đón nhận chuyện đó như thế nào, ở trong này nè.” Cô đặt tay lên ngực mình. “Câu trả lời nằm trong tim của mỗi người.”
“Ừ, tôi chẳng hiểu gì hết trơn.”
Nuông chiều ai đó sao? Như vậy nghĩa là cố gắng hết lòng để họ được hạnh phúc, phải không? Chẳng hạn như mang cho họ những món ngon ngọt mỗi ngày hay đại loại vậy.
“Em vẫn nghĩ là anh đang chiều chuộng chúng…” Lakish lẩm bẩm. Dù cô vẫn không hiểu Feodor là con người như thế nào, nhưng anh ấy không quá gay gắt với những gì cô nói.
“Fweeeeedooooo!”
“Shakeeeyyy!”
Hai đứa nhỏ đột nhiên lao vào họ, hai thân hình bé xíu lao vào người Feodor và Lakish hết tốc lực. Hơi trong lồng ngực Feodor bị ép ra đột ngột, vì anh phải hứng trọn cú đó vào bụng. Chỉ nhờ ý chí của mình anh mới có thể vừa vặn giữ cho hai đầu gối đang run rẩy của mình khỏi khuỵu xuống. Bên cạnh anh, anh thấy Lakish dễ dàng xử lý cú lao vào mà không gặp vấn đề gì cả, thậm chí cô còn nhẹ nhàng túm được Apple vào lòng mình. Giỏi thật đó. Phải chăng đó là một một môn võ công thượng thừa? Có lẽ đó là một môn bí truyền vô địch cực kì nổi tiếng nhưng đã bị lãng quên trong bức màn lịch sử xa xưa, giống như những kĩ năng từng được những đại cao thủ sử dụng có thể vô hiệu mọi đòn tấn công, hay tan biến thành một đám khói không?
“Ma! Ma! Ma!”
“Á m-m-maaaaaaaaa!”
Hai đứa nhỏ hoảng hốt nức nở, cố gắng làm cho hai người lớn chú ý tới cái gì đó. Bọn nhỏ trỏ ngón tay, và về hướng tay của chúng chỉ là một bóng người đang khoác áo choàng và đeo một chiếc mặt nạ khá quen thuộc.
“...À.”
Lúc này lễ hội đang diễn ra. Cả thành phố được nhuộm trong sắc tím, như phỏng theo nơi giao nhau giữa cõi sống và chết. Ở chính nơi này, tương truyền rằng người sống và người chết có thể gặp gỡ nhau. Những người sống muốn ăn vận giống như người từ cõi chết sẽ che mặt và giấu tên của mình đi.
Đó là lý do vì sao ở đó lại có một người mặc một bộ đồ của một người không phải là ai hết. Bọn họ chỉ tình cờ đi ngang qua nhau ở chỗ này, không hơn, không kém. Người đó có lẽ chỉ là một người dân Lyell bình thường.
“Xin lỗi đã làm cô giật mình,” Feodor gọi với sang. Người đeo mặt nạ khẽ gật đầu, rồi biến mất vào một con phố gần đó. Anh hơi ấn tượng với sự cẩn thận của cô ta.
Có vẻ là theo đúng nghi thức thì người ta phải hạn chế tối đa việc nói chuyện khi đang mang mặt nạ và hóa trang. Hơn nữa, người chết không nói, và tiếng nói cũng có thể làm lộ thân phận của họ. Để những người không phải là ai cả có thể tồn tại, đầu tiên họ phải từ bỏ giọng nói của chính mình.
Giờ thì…
Bất kể là ở trên đảo nào, thì bên cảng đều là nơi giao thương quan trọng. Những bến cảng nhập về hàng hóa chuyển tới từ những đảo khác bằng tàu bay, và ngược lại, bán đi những món hàng của đảo đó cho những thương khách chuẩn bị rời đi. Vì vậy, thường thì sẽ có một quảng trường khổng lồ ở đầy ắp những món hàng và khách đến mua mọc lên ở bên cạnh mỗi bến cảng.
Dĩ nhiên, Lyell cũng không phải là ngoại lệ. Mặc dù giờ đây nó đã bắt đầu trông giống một đống đổ nát bị bỏ hoang, trước kia nó đã từng là một thành phố cực kì thịnh vượng nhờ nền công nghiệp độc nhất vô nhị của mình. Quảng trường lớn, từng được duy trì nhờ dòng chảy thương mại từ những ngày tháng đã xa, chưa bao giờ chịu kém so với những thành phố ở xung quanh.
“...Oho”
Đầu tiên, anh nghe thấy tiếng nhạc vui nhộn của những ban nhạc khi họ đi từ phố này sang phố khác. Theo sau là những tiếng ầm ĩ chỉ có thể do một đám đông khổng lồ tạo ra. Vô số chiếc đèn lồng được treo phía trên họ, đung đưa qua trái rồi lại qua phải, thắp sáng cả quảng trường với một sắc tím rực rỡ. Bên dưới ánh sáng mờ ảo ấy, những người đeo mặt nạ làm theo gương mặt của người chết hòa lẫn vào với những người không đeo mặt nạ. Ở dãy lều kiêm gian hàng của lễ hội, đủ thứ đồ lưu niệm kì lạ đã được bày biện ra để bán.
Tổng hòa lại với nhau, chúng tạo nên một cảnh tượng bắc qua ranh giới giữa thực tại và hư ảo. Nhưng Feodor vẫn có thể cảm nhận được nó sống động đến mức nào.
“Wow…” Bên cạnh anh, Lakish thốt lên một tiếng kêu kinh ngạc khe khẽ mà anh cũng bất giác bắt chước theo. “Thật đáng kinh ngạc, vẫn còn nhiều người sống trong thành phố này đến như vậy.”
Mặc dù đang ở bên bờ vực của sự diệt vong, thì thành phố này vẫn cứ là một thành phố. Đám đông này, bằng một cách không thể giải thích được, đã hình thành từ trong khung cảnh tĩnh lặng thường ngày, hòa lẫn vào nhau để tạo nên một bầu không khí sống động cho lễ hội. Có những người đeo mặt nạ, và có những người để lộ gương mặt thật (trong số đó cũng có những người mà gương mặt chẳng khác gì đeo mặt nạ), du khách, và những chủ quầy hàng.
“Không biết lúc này Tiat và Collon đang làm gì nhỉ…”
Chuyện là họ đã rời đi để thực hiện nhiệm vụ ở một đảo khác, nhưng từ đó đến giờ không có mấy tin tức về tình hình của họ. Đương nhiên, Feodor thừa hiểu rằng có ít khả năng nhận được báo cáo định kì về họ khi họ đang thực hiện một nhiệm vụ bí mật. Dẫu vậy, anh vẫn cảm thấy hơi lo lắng một chút.
Panival nghe lỏm được tiếng lẩm bẩm của anh. “Theo như những gì em nghe trộm được hôm trước, có vẻ họ không phải đi tới một đảo quá xa đâu,” cô nói, bình thản như mọi khi. “Cũng chẳng có gì ngạc nhiên nếu lúc này họ đang tận hưởng lễ hội này trên một thành phố khác.”
“Giá mà được như vậy.” Feodor rầu rĩ. Suy nghĩ như vậy thật quá lạc quan.
“Có thể nó đúng, có thể không.” Cô nhẹ nhàng vỗ hai tay vào nhau sau lưng anh. “Nghĩ về chuyện đó quá nhiều để làm gì đâu. Hãy cứ quên chuyện đó đi và tận hưởng lúc này hết cỡ đi đã, được không?”
Rốt cục có phải cô ấy đang cố tỏ ra lạc quan hay không? Mặc dù anh không hiểu hết ẩn ý của Panival, như mọi khi, nhưng anh cảm thấy tâm trạng của mình có khá lên đôi chút.
“Ê, chẳng phải khách quen của tiệm đây sao!”
Anh quay đầu về phía giọng nói quen thuộc. Trong một gian hàng đang bày đủ kiểu mặt nạ, ông chủ tiệm bánh đang vẫy tay với anh. Ông ta đã nuôi một mái tóc dài vĩ đại từ bao giờ, và đang đeo một chiếc mặt nạ của mình, nửa trên của chiếc mặt nạ bị xẻ ở giữa. “Thật trùng hợp khi gặp được anh ở đây!”, ông chủ hồ hởi nói. “Có muốn ghé qua đây để thử món bánh rán mới nhất của tôi… N-này!”
Ông ta nhìn thấy năm người bọn họ đang dắt tay nhau. Nụ cười toe toét nở rộng trên gương mặt ông ta. “Ái chà, chắc là bây giờ không phải lúc để dừng lại nói chuyện hả. Cả nhà cùng ra ngoài đi chơi hội?”
“Ma!” Apple hét lên, dúi cả đầu vào ống quần Feodor. Chưa tính đến cái mặt nạ đeo lên phần trên của gương mặt của ông ta, chỉ riêng cái vẻ ngoài của ông ta cũng đã đủ ấn tượng một cách đáng sợ đến mức có thể khiến cho đứa trẻ đang thút thít càng khóc to hơn.
“Bác trông vẫn khỏe mạnh như mọi khi đấy.” Feodor nói, lắc lắc chân để gỡ Apple ra khỏi ống quần. Ở gần đầu gối, có một vệt nước dãi vẫn còn dính vào mép của cô bé.
“Gahahaha!” Người chủ tiệm bánh vỗ vỗ bắp tay to tướng của mình, và cười rống lên. “Đương nhiên rồi, cậu nhóc! Tôi sẽ còn khỏe mạnh chừng nào tiệm bánh còn mở cửa!”
Dù lúc này là thời điểm người chết hòa mình vào với những người sống trong thành phố này, có một số người dù nhìn kiểu gì vẫn thấy tràn đầy sức sống. Đó là truyền thống và phong tục, chỉ đơn giản là những lý tưởng mang theo những cảm xúc để giúp cho mọi người cảm thấy hạnh phúc. Bất kể họ mang chiếc mặt nạ như thế nào, hóa trang ra sao, thì bên trong họ vẫn là một ai đó đang sống. Chẳng có người nào là người chết cả. Ở đâu cũng vậy.
“À mà này.”
Ông chủ tiệm bánh ra dấu cho anh lại gần, ghé đầu vào tai Feodor. Ông ta đánh mắt đầy hàm ý về phía Lakish. “Lúc nào cũng chơi đùa với những cô gái khác dù cậu đã có một cô vợ xinh đẹp như vậy sao? Tôi không dám nhận xét về văn hóa của các tộc khác, nhưng cậu phải chăm sóc vợ cẩn thận hơn. Nếu không sẽ dẫn đến đổ máu đấy, cậu biết không.”
“Tôi đã bảo rồi, chuyện không phải như thế!” Chiếc mặt nạ hình người chết của ông chủ tiệm hòa hợp với nụ cười bình dị, thấu hiểu của ông ta một cách kì lạ. Feodor lén thở dài một mình.
***
Một màn múa rối đang được biểu diễn trên một sân khấu nhỏ.
Nội dung của nó… Feodor không nhớ tên câu chuyện, nhưng có lẽ nó là một câu chuyện cổ tích. Một câu chuyện về những chuyến phiêu lưu và tình yêu, kể về thời cổ đại dưới mặt đất. Những người sống sót của những tộc Nhân thú, trốn thoát khỏi sự truy sát của đám Brave độc ác của tộc Emnetwyte, và di cư tới vùng đất mới dưới sự dẫn đường của những vị thần Visitor và những hầu cận Poteau của họ. Cốt truyện đại khái là như vậy.
Nó làm anh cảm thấy hơi tởm. Sau khi nghe những câu chuyện như vậy, những khán giả cảm thấy kích động sẽ trở nên hung hăng hơn đối với những tộc có vẻ ngoài giống với tộc Emnetwyte - đặc biệt là tộc không dấu. Ngay cả khi chuyện đó không phải là vấn đề lúc này - vì Feodor và bốn người đi cùng anh đều là người không dấu, khó mà có thể đảm bảo họ sẽ không vướng phải những rắc rối ngoài ý muốn.
Ngay khi anh định đề nghị mọi người đi chỗ khác, anh nhận ra Apple không ở bên cạnh mình. Panival mà Marshmallow cũng vậy.
“Huh?”
“Em xin lỗi… bọn họ ở bên kia kìa…”
Về hướng mà đầu ngón tay của Lakish đang rụt rè trỏ về, ba cô nàng tùy tiện kia đã leo lên dãy ghế đầu, chỗ gần như chạm hẳn vào sân khấu; và vì lý do nào đó, đang rướn cả người về phía trước và xem chăm chú. Khoan nói về hai đứa nhỏ, tại sao Panival - đáng ra hơn lũ trẻ nhiều tuổi - lại kiên quyết dính chặt vào chỗ ngồi của mình đến vậy?
“...Thôi cũng đành vậy.” Feodor nhún vai. “Chúng ta đợi họ chứ?” Dù Lakish trông hơi ủ rũ, cô vẫn nở một nụ cười hạnh phúc.
“Hây! Yaa! Hyaaa!” Tay cầm kiếm, những con rối đang diễn một cảnh chiến đấu máu lửa. Những máy móc điều khiển sân khấu kêu lạch cạch và xoay vòng mỗi khi chuyển cảnh. Tóm lại thì trông nó ấn tượng đến không ngờ, và điều đó khiến Feodor cảm thấy hơi khó chịu. Có thể thấy chủ đề của câu chuyện là về tình yêu, lòng dũng cảm, và tình bạn. Những nhân vật chính của tộc Nhân thú, kề vai sát cánh với những người bạn của mình, đã vượt qua những cảnh ngộ tưởng chừng không thể vượt qua, hết lần này đến lần khác.
Đúng là một câu chuyện hư cấu làm người ta phấn khởi, Feodor thầm nghĩ. Chứa đựng đầy những tình tiết đẹp đẽ, và cái kết tươi sáng, hiển nhiên vở diễn được thiết kế để khiến người xem cảm thấy hạnh phúc và hài lòng sau khi xem. Làm như mấy thứ này có thật ở ngoài đời ấy.
Feodor chợt nhận ra quan điểm trái ngược của mình cũng giống như của những người sở hữu thế giới quan méo mó. Thế giới thực phức tạp hơn như vậy nhiều. Nói cho đúng thì, đúng là có những khoảnh khắc như trong truyện cổ tích, khi sức mạnh của tình yêu, lòng dũng cảm, và tình bạn sẽ dẫn tới một cái kết đẹp đẽ và rực rỡ. Nhưng cùng lúc đó, cũng có nhiều không kém những cảnh ngộ khó khăn chẳng bao giờ có thể mơ rằng điều đó sẽ xảy ra.
“U-Ừm…” Ở cách anh khoảng một bước chân, Lakish nhỏ giọng gọi anh. “Anh còn nhớ… lần trước chúng ta nói chuyện không? Khi em nhờ anh chuyện về Tiat ấy?”
“Ờ thì…” anh lẩm bẩm. “Nhớ tương đối.”
“Em có thể yêu cầu một điều khác tương tự lần nữa được không?” Hơi ngạc nhiên, Feodor chỉ biết thẫn thờ nhìn vào khuôn mặt của Lakish. “Lần này em sẽ không đòi hỏi anh phải trở thành người yêu của cậu ấy như lần trước nữa. Nhưng kể từ giờ, em hi vọng anh sẽ ở bên cạnh cô ấy như anh đã làm từ trước đến nay.”
“Đột nhiên thay đổi ý định như vậy là sao?”
“Dạo này em thấy hai người hay ở bên cạnh nhau… trông cả hai đều rất hạnh phúc khi ở bên nhau.”
Trông hạnh phúc sao? Tôi thấy mình chỉ hoặc là đuổi theo cô ta hoặc bị cô ta rượt theo vì món đồ ngọt mà cả hai cùng thích thôi. Cô gọi mối quan hệ như vậy là hạnh phúc sao?
“Chuyện đó còn nhiều chỗ có thể bàn cãi…” Feodor nghiêng đầu. “Ngay từ đầu, cái cô lắm chuyện đó đã muốn gửi gắm cô cho tôi rồi. Cô ấy nói cô là người tốt bụng, chân thành, giỏi nấu nướng và có thể rán những cái bánh rán ngon tuyệt. Chẳng phải nói vậy sẽ mang lại cho cô những món hàng béo bở sao, hỡi khách hàng thân mến?” Chi tiết về cuộc nói chuyện của họ có hơi khác, nhưng chuyện đó không quan trọng. Hơn nữa, lúc đó anh có hơi dao động khi cô nhắc tới những cái bánh rán ngon lành, nhưng chuyện đó tốt nhất không nên nhắc tới thì hơn.
“E-em…” Lakish dần trở nên căng thẳng, lắc đầu. “Em… ổn. Một mình em cũng ổn mà. Như thế này em vẫn có thể tìm được hạnh phúc cho mình.”
Khỉ thật, lại nữa à? Giờ anh bắt đầu cảm thấy bực mình. “Tôi nghĩ đám Leprechuan các cô nên đi học lại ngôn ngữ phổ thông của Regul Aire lần nữa.”
“Eh?” Cô tỏ vẻ bối rối.
Trong khi trông cô rõ ràng không hề ổn chút nào, Lakish lại nói rằng cô sẽ ổn, với vẻ mặt khác xa hết mức so với định nghĩa thông thường về từ “ổn”. Có lẽ mấy cô gái này không hiểu nghĩa của cái từ đó, anh nghĩ. Anh thật sự tin rằng lý do là vì họ không biết cách sử dụng hay ý nghĩa của từ “ổn”. Phải, đúng là như vậy. Anh muốn tin vào điều đó.
“Cô có biết cách hiệu quả nhất để mang lại sự bất hạnh cho người khác là gì không?”
Có lẽ vì chưa bao giờ nghĩ về chuyện này, Lakish nhăn trán, vừa trả lời một cách đơn giản, vừa tiếp tục ngẫm nghĩ. “Ý anh là… đấm một ai đó, hay đánh cắp một thứ gì đó quan trọng với họ sao?”
“Cách đó cũng được, nhưng không hiệu quả. Cô có thể bị kháng cự lại, và cô sẽ trở thành người xấu nếu như cô thành công.”
“Trở thành kẻ xấu… khoan đã, nếu anh muốn khiến người khác gặp chuyện bất hạnh, chẳng phải cách tốt nhất là làm việc xấu ngay từ đầu sao?”
Câu trả lời của cô ngây thơ đến sửng sốt. Cô ấy thực sự là một người thành thật, anh thầm nhận xét một cách ngạc nhiên.
“Đơn giản thôi. Hãy nói với họ rằng ‘cô đang không hạnh phúc’.” Feodor phẩy tay. “Nhìn đã thấy cô đang cố biến nó thành một điều tốt, ‘cô có thể trở nên hạnh phúc hơn’, hoặc ‘tôi sẽ làm cô hạnh phúc’, nhưng chúng đều như nhau cả thôi. Nghe có thể hay đấu, nhưng thực ra cô đang nói rằng hạnh phúc họ đang có là giả dối, và thứ hạnh phúc mà cô đang đưa ra cho họ mới là thật. Bất kể trước đó họ đang hạnh phúc cỡ nào, một khi họ tin vào những lời đó, họ sẽ bắt đầu nghĩ rằng có lẽ họ chưa tìm thấy được hạnh phúc thực sự. “Bam!”
Anh đập mạnh nắm đấm của mình vào bàn tay còn lại uỳnh một cái. “Nếu cô bắt đầu cảm thấy khó chịu vì nắm lấy được hạnh phúc thực sự trong tay mình, tất cả đã kết thúc. Cô bắt đầu coi những thứ mình đã từng có chỉ là rác rưởi, và cảm thấy ghen tị với những người khác. Khi mọi chuyện trở thành như vậy, cô đã đánh mất hạnh phúc của chính mình rồi. Cô bắt đầu dựa dẫm vào kẻ kia, người sẵn sàng vỗ béo hạnh phúc của cô. Thay vì nghĩ đến hắn như một kẻ xấu, cô thậm chí còn cảm thấy biết ơn kẻ đó nữa. Đó là mánh khóe luôn được sử dụng bởi mấy tên sở khanh, lừa đảo, và chính trị gia để lừa gạt người khác.”
Nói cách khác, đó là thứ mà tộc Imp - tộc của Feodor - đã biến nó thành chuyên môn công việc của mình. Đương nhiên, anh sẽ ngừng lại trước khi nhắc tới chuyện đó. “Lúc nãy, cô nói sẽ có thể tự mình tìm được hạnh phúc. Nghe đúng như tôi vừa nói. Tôi thấy cô chỉ đang tự cầu mong những điều bất hạnh xảy tới với bản thân mình thôi.”
“Kh…”
Không phải như vậy, có lẽ Lakish muốn nói như vậy. Nhưng rồi lời của cô dần biến thành những tiếng lúng búng trong miệng. Nói cách khác, có gì đó trong những lời Feodor vừa nói - đáng ra phải nghe rất khiên cưỡng - đã cộng hưởng với tiếng lòng cô. Hơn nữa, cô lại là người thành thật hoàn toàn, nên cô không có sự ranh mãnh để có thể che giấu cảm xúc thật của mình.
Feodor thầm thở dài. Trời đất. Cô ấy thực sự là kiểu người dễ bị dụ dỗ, bất kể là bởi mấy tên sở khanh hay lừa đảo. Cô nên tạ ơn sao chiếu mệnh của mình vì mình không phải là cả hai loại đó. “Đó không nhất thiết là một chuyện xấu. Đắm chìm trong cơn say của nỗi bất hạnh cũng là một cảm giác đê mê sung sướng. Có những người cần chúng để sống qua ngày. Nhưng…”
Anh ngừng lại, lục tìm trong đầu từ ngữ thích hợp để miêu tả cảm giác của mình.
Feodor Jessman là một Imp; hậu duệ của một chủng tộc quái đản, độc ác, sống để lừa gạt và lợi dụng kẻ khác, nên việc anh cố ý giải thích những mánh khóe này một cách cặn kẽ cho cô cũng có thể coi như anh đang tự tròng dây quanh cổ mình. Sao mình lại làm thế này nhỉ? Hẳn là cảm xúc đã điều khiển anh, đẩy lý trí xuống làm kép phụ trong đầu anh.
Cuối cùng anh đi tới một thứ có thể tạm gọi là một câu trả lời. Anh không muốn chấp nhận điều này - sự thật rằng cô gái có tên Lakish Nyx Seniolis, người kiên quyết cầu mong cho hạnh phúc của những chị em của mình, bất kể họ ở đâu, lại cố gắng coi bản thân mình như ngoại lệ duy nhất. Nếu anh phải tóm gọn tất cả điều đó lại trong một câu, vậy thì…
“...Nó không hợp với cô đâu.”
“Sao-?!” Lakish thốt lên, ngạc nhiên một cách kì lạ.
“Hm? Sao à?”
“A-à, không, không, không có gì! Không phải em đang nghĩ về việc anh có thể nói những điều hay ho như vậy một cách thật tự nhiên đâu!”
Phải nhờ Lakish nhắc thì Feodor mới nhận ra điều anh nói có ý nghĩa như thế nào. Nếu cô hiểu những lời anh nói là một hành vi tán tỉnh thì anh khó có cách nào để bào chữa. Đương nhiên, cuộc nói chuyện ngay từ đầu đã không đi về hướng đó, nên có lẽ cũng khá hiển nhiên là anh không cố ý làm như vậy.
“Nhưng em hiểu rồi. Có lẽ anh nói đúng. Nghe thuyết phục thật đấy.” Ánh đèn màu tím rọi lên gò má cô, nhuộm lên chúng sắc đỏ phai. “Có lẽ đúng là em đang cầu mong nỗi bất hạnh. Bời vì… đánh mất nó dễ dàng hơn nhiều so với đánh mất niềm hạnh phúc.”
“...Tôi không hiểu gì cả.”
Đó là những lời anh định dành cho cô. Nhưng Lakish chỉ để lộ một nụ cười mập mờ, không có ý định giải thích rõ hơn. Nụ cười của cô rất dịu dàng, thậm chí hơi mong manh là đằng khác, nhưng không hiểu vì sao anh thấy ở đó một sức mạnh khác lạ khiến anh cảm nhận rằng cô sẽ không e sợ trước bất cứ câu hỏi nào của anh.
“Cho nên là, anh thấy đấy,” Lakish nói, “về chuyện của Tiat… không, và cả Panival, Marshmallow, Apple, và cả Collon nữa… em muốn gửi gắm tất cả bạn bè của mình cho anh, Feodor.”
Sao đột nhiên cô lại nhắc đến bọn họ vậy? “Cô không nên đặt quá nhiều niềm tin vào tộc Imp đâu,” Feodor đáp, cảm thấy ngán ngẩm, và cảm thấy cả một cảm giác thắt nghẹn đau đớn trong lồng ngực mình.
Anh có thể lờ mờ nghe thấy tiếng hò reo quanh mình. Trên sân khấu là một con rồng độc ác khổng lồ đang tấn công những Nhân thú vừa vượt qua hành trình của họ để đến được miền đất hứa. Trước kẻ địch mạnh mẽ bá đạo đáng lẽ ra không thể bị đánh bại, những chiến binh Nhân thú vẫn dốc hết lòng dũng cảm của họ và chiến đấu kiên cường. Ngay khi đó, một ánh sáng chói lòa che phủ tất cả khi Sự bảo hộ Thiêng liêng của Visitor ban sức mạnh cho những người con của chính nghĩa. Hang trăm thanh kiếm trong tay hàng trăm chiến binh đã xé tan lớp vảy của con rồng độc ác vốn bất khả xâm phạm trước mọi đòn tấn công.
“Ngay từ đầu, tôi không phải là người tốt như cô nghĩ-”
Có một tiếng hét cụt lủn vang lên, và theo sau nó một tích tắc là một bản hợp âm của những tiếng ầm ĩ kì lạ, những tiếng ken két chói tai, giống như những khối kim loại lớn va vào nhau và đè nghiến lên nhau. Feodor quay ngoắt đầu lại như bị điện giật. Tương tự như vậy, bất kể là người đeo mặt nạ hay không, hay là người của chủng tộc nào, mọi người trong quảng trường đều ngoảnh mặt về phía tiếng động phát ra.
Dù quảng trường ở gần Khu Cảng, nó vẫn là một phần của thành phố Lyell. Phần lớn cấu trúc của thành phố được xây dựng từ những tấm đồng và thép, với lò xo, đinh ốc, dây điện, ống dẫn hơi nước, và vô số những bộ phận khác… nói tóm lại, cả thành phố được dựng nên từ những bộ phận cơ khí.
Một trong số đó, giờ đã được xây chìm vào bên trong một bức tường, đã bị một con golem bị phá hủy một phần tông vào hết tốc lực. Bên dưới nó, những mảnh vỡ của vài tấm chắn vốn không dễ bị phá hủy đang lăn lóc trên mặt đất.
Một cảm giác rùng rợn kì lạ bao trùm lên cả khu vực. Mặc dù một sự việc nguy hiểm vừa xảy ra, chẳng ai nói gì khi nhìn vào đống đổ nát. Trong những khoảnh khắc nhuộm sắc tím này, khi ranh rới giữa sự sống và cái chết không còn rõ ràng, họ chỉ lặng lẽ nhìn vào đống kim loại hỗn độn kia. Nó nằm bất động, như thể những máy móc tạo nên nó đã vượt sang bên kia ranh giới để đi vào cõi chết.
Hôm nay vẫn vậy, thành phố Lyell lặng lẽ và từ từ tiến gần đến cái chết của mình.