Cổ tôi vẫn còn đau do bị Miyagi cắn.
Chắc chắn là để lại dấu vết trên đó rồi đây.
Nhưng mà, thay vì những thứ đó thì tôi lại để tâm tới cái cảm giác ngọt ngào từ đầu lưỡi và cặp ngực hồng hào của cô ấy trong ký ức mình hơn.
Dù là tôi muốn hôn cô ấy nhiều hơn, muốn chạm vào cô ấy nhiều hơn, nhưng kiểu gì cũng sẽ bị cắn chết thôi, nên tôi cũng không dám nói ra đâu.
“Tớ sẽ giữ lời mà. Nên là kỳ nghỉ đông này, Miyagi cứ gọi tớ vào bất cứ ngày nào cậu thích. Tuy là còn có trường dự bị nữa nên tớ không có nhiều thời gian lắm, nhưng tớ sẽ tới dạy cậu học. Nên là, cho tớ quay lại nha?”
Trước mắt thì, tôi nói ra cái điều an toàn nhất trong lúc vẫn đang quay lưng lại với Miyagi.
“Không bao giờ. Cậu mà quay lưng lại là từ giờ trở đi tôi không bao giờ nói chuyện với cậu nữa”
Miyagi cứ cư xử như đứa con nít vậy.
“Nhưng tớ cần cậu kiểm tra dùm mà”
“Không có kiểm tra cái gì hết”
Giọng nói lớn ấy vang lên từ phía sau tôi.
Nghe qua là tôi có thể hiểu được cô ấy tuyệt đối sẽ không bao giờ nghe theo lời tôi. Nhưng cũng không có nghĩa là tôi có thể quay lưng lại với Miyagi mãi thế này được, nên tôi cần phải thận trọng nói với cô ấy lý do tại sao mình nên quay lưng lại một cách tự nhiên nhất có thể.
“Miyagi nè, nãy cậu cắn tớ mà không nương tay chút nào luôn đó. Tớ nghĩ là cậu in dấu lên trên đó luôn rồi nên xem dùm tớ đi”
“Không muốn”
“Nếu cậu không xem dùm tớ mà trên đó có in dấu lên thật thì tớ sẽ bảo với mọi người ở trường là Miyagi cắn tớ đó nha”
“……Đâu?”
Có lẽ phản ứng lại với từ “bảo với mọi người ở trường”, nên dù vẫn đang toả ra cái bầu không khí đầy miễn cưỡng kia thì Miyagi vẫn hỏi lại tôi.
“Ở đây”
Tôi lặng lẽ quay người về phía Miyagi, rồi chỉ lên chỗ mình vừa bị cắn. Sau đó, dù chỉ một chút thôi, Miyagi tới gần tôi, rồi “a–” lên với một giọng nói rất nhỏ.
“A?”
“In lên rồi”
Tuy trông không có vẻ hối lỗi chút nào, nhưng sắc giọng cô ấy lại tối sầm.
“Biết ngay mà”
“Nhưng mà, tôi nghĩ kiểu gì nó cũng hết nhanh thôi, với lại cho dù có không hết thì cậu cài cúc lên thì cũng làm gì có ai thấy”
Nói rồi, Miyagi cài cúc áo tôi lên tới trên cùng một cách thô bạo.
“Tớ nghĩ là vẫn thấy đó thôi”
Cái chỗ Miyagi vừa cắn tôi nói thật là không được ổn cho lắm.
Dù cho có cài cúc lên trên cùng đi chăng nữa thì cũng không có che được đâu.
“Tới sáng mai là mất”
Nghe câu trả lời thờ ơ đó, tôi chỉ biết thở dài.
Tôi tháo ra hai chiếc cúc áo vừa bị cài vào.
Tuy là không nóng tới mức đó, nhưng cứ cài cúc áo lên trên cùng như vậy làm tôi thấy không được thoải mái. Mà ngay từ đầu, cho dù có cài lên hết thì cái dấu đó cũng có bị che đi đâu. Vả lại, nếu đối phương là Miyagi thì cũng chẳng việc gì phải giấu đi cả.
“Tớ không cấm cậu cắn, nhưng chỉ được cắn sao mà không để lại dấu vết lên đó thôi”
“Là do Sendai-san chứ ai”
Miyagi không nhìn tôi mà đáp lại.
“Mà thôi, cũng đúng”
Có nghĩ thế nào đi chăng nữa thì lỗi cũng là ở tôi.
Nên giờ có bị Miyagi trách móc thì tôi cũng chịu thôi.
Và dù Miyagi có không muốn nhìn tôi thì tôi cũng hoàn toàn có thể hiểu được cảm giác của cô ấy.
Nhưng mà, tôi chẳng hề muốn học trong cái bầu không khí hết sức tế nhị này chút nào. Thực tế là bây giờ còn khó xử hơn cả hồi cuối kỳ nghỉ hè nữa. Cái thứ ý nghĩ xấu xa trong tôi đang càng lúc càng khiến cảm giác giác tội lỗi trong lòng trở nên nặng nề hơn.
“À phải rồi. Tớ có thứ muốn đưa cho Miyagi nè”
Không chịu được cái bầu không khí ứ đọng này nữa, tôi đứng lên.
Nhưng mà tôi không nói dối khi bảo là có thứ muốn đưa cho cô ấy đâu.
Tôi lấy ra trong cặp mình một chiếc túi, tuy một tay thì không đủ nhưng nếu là hai tay thì sẽ vừa vặn, rồi đưa nó cho Miyagi đang ngồi trên giường.
“Tuy có hơi sớm một chút, nhưng tớ tặng cậu đó”
“……Gì đây?”
“Cậu nhìn vô là biết ngay à”
Đó là một chiếc túi màu đỏ pha xanh lục, buộc lên đó là một chiếc nơ màu đỏ.
Vào thời điểm này trong năm thì làm gì có mấy ai nhìn vào mấy cái màu này mà vẫn không biết là gì đâu. Kể cả Miyagi hẳn cũng biết là bản thân vừa được tặng cái gì.
“Quà Giáng Sinh à?”
“Ừm. Với là để đáp lễ cho món này nữa”
Tôi kéo phần dây của sợi mề đay ra cho Miyagi xem.
“Tôi đã bảo không cần tặng lại cái gì cơ mà”
“Tớ nhớ chứ. Nhưng tớ cũng lỡ mua rồi. Trước mắt thì cậu cứ mở ra đi. Nếu không thích thì cứ đem vứt cũng được”
Miyagi cứ nhìn chằm chằm như muốn đục một lỗ lên chiếc túi, rồi tháo chiếc nơ ra. Sau đó, cô ấy lấy món đồ bên trong chiếc túi ấy ra rồi nhăn mặt lại.
Là một con mèo đen nhồi bông, trông khá là giống với Miyagi.
Tôi không có chọn món quà này vì bất cứ lý do tích cực như là muốn Miyagi vui hay thích nó hay gì đâu. Nếu phải nói là do đâu thì là do những suy nghĩ tiêu cực của tôi mà ra ấy chứ.
Tuy là đã qua lại với nhau được mỗi khoảng thời gian dài rồi, nhưng tôi vẫn không thể nghĩ ra được nên tặng cho Miyagi món quà nào thì hợp. Chỉ biết là nếu tôi tặng món quà nào phô trương quá thì kiểu gì cô ấy cũng không nhận, nên rốt cuộc, tôi quyết định chọn một thứ gì đó mà dù cho có bị cự tuyệt đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ không cảm thấy quá sốc.
Có lẽ nó cũng sẽ bị vứt đi thôi.
Trong đầu tôi nghĩ vậy.
Tôi không nghĩ Miyagi là loại người sẽ đem quà được tặng đi bỏ đâu. Nhưng tôi không biết là cô ấy có đối xử quà của tôi giống như cách cô ấy đối xử với quà của người khác không. Tuy nghĩ là cô ấy sẽ không ném nó đi đâu, nhưng tôi cũng không tự tin cho lắm.
“Sao lại là thú nhồi bông?”
Vừa đặt con mèo đen bị giam trong chiếc túi lên lòng bàn tay, Miyagi vừa nói, trông một chút vui cũng không.
“Tớ nghĩ có khi con cá sấu đó muốn có ai đó làm bạn không chừng”
Tôi chỉ tay vào chiếc bọc cá sấu trên bàn.
“Cậu có nhầm với thức ăn không thế?”
“Tớ đã bảo là “bạn” mà. Đừng có để nó ăn mất chứ”
“Tôi không có chuẩn bị quà Giáng Sinh gì cho Sendai-san đâu đó”
Miyagi ngồi bệt xuống sàn rồi đặt con mèo lên lưng của con cá sấu. Miếng khăn giấy mọc ra từ lưng con cá sấu nhăn lại, trở thành miếng đệm cho con mèo đen.
Thay vì gặp kết cục xấu thì con mèo đen đã tìm thấy được một nơi an toàn để sinh sống, nên tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Đó cũng là quà tớ tặng đáp lễ Miyagi cho cái sợi mề đay này thôi, nên giờ cậu mà tặng lại tớ món khác thì rách việc lắm á”
“Đấy không phải là quà”
Miyagi nhìn vào sợi mề đay rồi nói.
“Vâng vâng”
Tôi nhìn vào con cá sấu với con mèo đen trên lưng nó.
Nhưng mà, dù có nhìn tới mấy đi chăng nữa thì tôi cũng không biết là con cá sấu có vui khi có được một người bạn không. Và quan trọng hơn hết, tôi cũng không biết là Miyagi có vui hay không nữa.
Dù sao cô ấy cũng nhận lấy nó rồi, nên thôi kệ vậy.
Những thứ như quà Giáng Sinh thì tôi cũng chẳng cần phải nghĩ ngợi gì nhiều. Chỉ là, tôi nghĩ tốt hơn hết mình nên tặng cho cô ấy một thứ gì đó thôi.
Tôi thay đổi lối suy nghĩ của mình rồi ngồi xuống kế Miyagi.
Và rồi, phát ra từ bên cạnh tôi là một giọng nói nhỏ nhẹ.
“Nhưng mà, ừm…… Cám ơn cậu”
Nhận được lời cảm ơn hiếm hoi từ cô ấy, tôi nhìn chằm chằm vào Miyagi.
Nhưng cô ấy lại không nhìn về phía tôi mà bắt đầu bày sách vở lên bàn.
“Tôi học đây”
Cũng không phải là những thứ vừa diễn ra trên giường chưa từng xảy ra trước đây, với cả giữa tôi và Miyagi bây giờ đang tồn tại một thứ khoảng cách khá là tế nhị, song cái bầu không khí khó xử giữa chúng tôi đã biến mất rồi. Tuy vậy, thay vì cứ mở miệng nói năng linh tinh thì tôi nên ngậm miệng vào mà học đi thì tốt hơn.
Tôi nhìn xuống cuốn sách giáo khoa của mình.
Tuy vậy, chỉ ngay sau đó, tôi lại bắt đầu tò mò mò, nên ngó sang bên cạnh nhìn Miyagi.
Khi tôi đưa tay mình ra, cảm giác như dù chỉ một chút thôi, nhiệt độ xung quanh Miyagi đã giảm xuống rồi.
Tốt hơn là hôm nay tôi không nên đòi hỏi hay mở miệng nói ra bất kỳ điều gì nữa.
Tôi biết rõ điều đó trong đầu mình chứ.
Nhưng mà, hình như mấy cái dây thần kinh liên kết đầu với tay tôi bị đứt từ hồi nào rồi hay sao ấy.
Tôi chọc chọc bút mình vào tay Miyagi, người mà còn chẳng chịu nhìn về phía tôi.
“Nè Miyagi. Cái lời hứa của bọn mình vừa rồi ấy, tớ thêm vô một điều kiện nữa được không?”
“Được cái đầu cậu ấy, tôi đã để cậu tự do làm thoả thích rồi còn gì. Quá đủ rồi. Với cả trong lúc nghỉ đông cũng có gặp được nhau mấy đâu, cậu lắm điều thế hả”
Miyagi nhìn lên từ cuốn sách giáo khoa, đáp lại bằng một giọng nói đầy gai góc, rồi ném cục tẩy vào người tôi.
“Những lúc tớ tới đây vào kỳ nghỉ đông thì cho phép tớ hôn cậu nha”
“Tôi có bảo là cậu được phép nói ra đâu hả”
“Tớ nói ra thôi thì có sao đâu”
Khi tôi nhặt cục tẩy đang nằm lăn lóc rồi đặt lên vở Miyagi, thì một giọng nói nhỏ đáp lại từ phía bên cạnh tôi.
“Điều kiện chỉ có thế thôi?”
“Ừm”
“……Nếu tôi bảo không thì cậu lại bảo là không dạy cho tôi nữa chứ gì”
“Vậy tức là ổn mà đúng không?”
“Ổn thì cũng không phải, nhưng mà cậu sẽ giữ lời dạy tôi mà đúng không?”
Tuy cô ấy không trả lời rõ ràng, nhưng có vẻ là cái điều kiện được thêm vô vào lời hứa đó đã được phê duyệt rồi. Tuy là tôi vẫn có hơi bất ngờ khi mà Miyagi thực sự cố chấp về cái kỳ nghỉ đông này đến vậy. Có khi tôi vừa nghe nhầm cũng nên.
Nhưng mà, tôi cũng không hỏi lại. Trước khi bị Miyagi từ chối điều kiện vừa được thêm vào thì tôi đáp lại “tất nhiên rồi” một cách ngắn gọn, rồi kết thúc câu chuyện ở đó.
“Khi nào tôi muốn học thì tôi sẽ liên lạc với cậu”
Miyagi vừa nhìn vào cuốn sách giáo khoa vừa nói.
“Cũng được, nhưng mà nếu được thì cậu liên lạc với tớ vào ngày trước đó nha”
“Tôi hiểu rồi”
Miyagi đáp lại mà không thèm ngẩng mặt lên, còn tôi thì uống cốc hồng trà đã trở nên nguội ngắt từ lúc nào mất rồi.