Nói thật thì, điều này có vẻ quá tốt để có thể là sự thật.
Tôi không hề mong đợi đến mức này.
Nhẹ nhàng, tôi xoa đầu Miyagi trong vòng tay tôi.
Mùi hương ngọt ngào toả ra từ mái tóc cô khiến căn phòng này đã nóng lại một nóng hơn.
“Nãy tôi đã làm đàng hoàng rồi còn gì”
Cô ấy nhẹ nhàng nói, kéo áo tôi. Sau khi thả lỏng bàn tay, thì từ vai tôi, Miyagi nhìn lên.
Tuy có đoán được là Miyagi sẽ muốn gặp tôi vào kỳ nghỉ đông này, nhưng tôi lại không hề nghĩ rằng cô ấy hôn tôi để đổi lấy việc tôi dạy cho cô ấy. Tôi đã nghĩ là Miyagi sẽ nói “kỳ nghỉ đông này tới đây dạy tôi học đi” một cách nhạt nhẽo cơ.
“Vẫn chưa đâu”
Tôi dịch khỏi cô ấy một chút rồi phủ nhận lời Miyagi vừa nói.
“Chỗ nào?”
“Nếu cậu vẫn chưa hiểu thì để tớ chỉ cho cậu nha”
Nhẹ vuốt lên đôi môi ấy, tôi nhấn ngón trỏ mình vào bên trong miệng cô.
Lúc ngón tay tôi đụng vào răng cô ấy, Miyagi đẩy vai tôi. Khi tôi lặng lẽ đưa tay mình ra, thì Miyagi, trông có vẻ đã hiểu ra, làm bộ mặt khó khăn rồi nói.
“……Do là điều kiện trao đổi thôi đó”
Cô ấy nói trước để đảm bảo.
Chỉ có tôi là người bị nghiêng về phía Miyagi.
Đó là lý do tại sao tôi nghĩ rằng mình phải chỉnh đốn lại tình trạng này, nhưng tôi đã lầm. Nếu như cán cân đã bị vỡ rồi, thay vì cố sửa lại thì tốt hơn hết là cứ phá nó cho nát bấy đi. Nếu Miyagi cứ tiếp tục đón nhận như vậy, à không, cứ đón nhận hơn thế nữa đi, thì sự cân bằng cũng sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
“Tớ hiểu mà”
Khi tôi trả lời ngắn gọn thì Miyagi thở nhẹ ra rồi nắm lấy cánh tay tôi. Khuôn mặt cô ấy từ từ tiếp cận tôi. Trong lúc hai đôi mắt vẫn còn nhìn lấy nhau, Miyagi lườm tôi như để nhắc nhở “nhắm mắt vào đi”.
Vì không muốn làm cô ấy phải nổi giận, nên tôi nhắm mắt vào. Lập tức, có một thứ gì đó mềm mại chạm vào môi tôi, và bàn tay đang nắm tay tôi lại càng nắm chặt hơn.
Sau một lúc, chiếc lưỡi của Miyagi tiến vào miệng tôi một cách lưỡng lự, rồi cứ thế mà chạm lưỡi tôi.
Ngọt quá.
Có lẽ là do thứ đồ ngọt mà chúng tôi vừa ăn lúc nãy. Nhưng mà, có lẽ là chỉ có mình tôi tưởng tượng ra thôi, mà tôi lại cảm thấy nụ hôn này thật ngọt ngào làm sao. Chưa một lần tôi nghĩ là Miyagi sẽ hôn tôi theo cách này mà không một lời phàn nàn, và cũng chưa một lần tôi nghĩ điều kiện mình vừa thêm vào sẽ được chấp nhận, nên có vẻ như giác quan của tôi đang bắt đầu hoá điên lên rồi.
Chỉ một chút thôi, tôi đưa lưỡi mình ra.
Nó nhẹ nhàng chạm vào lưỡi của Miyagi.
Tôi muốn chạm đó thêm nữa.
Thế nhưng, sau đó, mà cũng không còn sau đó nữa.
Chiếc lưỡi của Miyagi rút về như để tháo chạy.
“Đủ chưa?”
Miyagi không nhìn tôi mà nói.
Cũng không phải là không được.
Miyagi sẽ không bao giờ đem việc hôn tôi ra làm trò đùa, mà cô ấy còn càng ghét kiểu hôn vừa rồi hơn nữa, đến mức còn cắn cả lưỡi tôi ấy. Nên tôi biết mình nên tha cho cô ấy đi thôi.
Nhưng mà, tôi lại không muốn cứ thế mà kết thúc thế này.
“Chắc là vẫn chưa đủ đâu”
Tôi có cảm giác hôm nay mình có ích kỷ một chút thì cô ấy cũng sẽ nghe theo thôi.
“Tôi làm đúng như cậu nói còn gì”
“Thì tức là vẫn chưa đàng hoàng á”
Những điều tôi nói ra chỉ là thứ vớ va vớ vẩn thôi, đúng là thói quen xấu mà.
Miyagi trông rất bất mãn, điều hiển nhiên thôi.
“Đấy là tiêu chuẩn của mỗi Sendai-san thôi”
“Đã trao đổi với nhau rồi thì cậu phải đáp ứng tiêu chuẩn của tớ chứ đúng không?”
“……Ừ thì có lẽ vậy nhưng”
Bình thường thì Miyagi sẽ bảo tôi là bất công hay là đồ xảo quyệt, nhưng hôm nay cô ấy lại rất mỏng manh yếu đuối.
Kỳ nghỉ đông này tới dạy tôi học đi.
Chỉ vì muốn tôi đáp ứng lại cái cái mong muốn tầm phào này thôi mà cô ấy lại không thể mạnh miệng đáp trả lại được.
“Được đúng không?”
Dù là cô ấy có nói không đi chăng nữa thì tôi cũng không chấp nhận đâu, nên trước khi Miyagi có thể nói ra được lời nào thì tôi khoá môi cô ấy.
Vòng tay mình quanh eo Miyagi, tôi đưa cô ấy lại gần mình hơn. Đôi môi mọi khi vẫn luôn đóng chặt lại dần dần hé ra, và rồi tôi đưa lưỡi mình chạm vào chiếc lưỡi của Miyagi mà không có một chút cản trở. Giờ đây tôi có thể dễ dàng chạm vào cô ấy thế này mà không còn bị cắn như trước kia nữa.
Thực sự ra thì, nụ hôn đầu tiên đã là quá đủ cho điều kiện trao đổi giữa hai chúng tôi rồi, nhưng vì cô ấy tạo cơ hội cho tôi lợi dụng mà chuyện này mới xảy ra.
Tôi bắt lấy chiếc lưỡi đang lang thang kia rồi quấn chặt lấy nó. Lần này, thay vì bỏ chạy đi thì Miyagi lại đáp trả, ấn mạnh lưỡi tôi. Chiếc lưỡi đàn hồi và mềm mại này, quả thực có vị rất ngọt ngào. Lúc tôi giật lưỡi mình về lại một chút thì Miyagi lại đuổi theo, và sau đó, tôi cắn nhẹ vào chiếc lưỡi mềm mại hơn miếng kẹo mềm của cô ấy.
Cảm giác nóng ran đến nỗi đôi môi đang chạm vào nhau của chúng tôi sẽ tan chảy ra mất vậy. Dường như đã quên đi cách hô hấp, tôi bắt đầu cảm thấy choáng váng.
Tôi từ từ rời môi mình đi rồi đè Miyagi xuống.
Bờ lưng của Miyagi tựa xuống giường một cách dễ dàng đến không ngờ.
Khi tôi đưa mặt mình lại gần, cô ấy nhắm mắt lại, và một lần nữa, tôi trao cho cô ấy một nụ hôn nồng thắm.
Dường như cái điều kiện “hôn đàng hoàng hơn đi” vẫn còn có hiệu lực, nên khi tôi đưa lưỡi mình ra thì Miyagi sẽ đáp lại. Lưỡi tôi chạm vào cô ấy, rồi rời đi, hơi thở bắt đầu từng chút một trở nên nặng nhọc, dữ dội.
Tôi tháo nút blazer của Miyagi, rồi nới lỏng chiếc cà vạt ra. Đè mạnh vai cô ấy xuống, tôi rời ra khỏi mặt cô ấy. Nhìn vào đôi mắt của Miyagi, trông cô ấy cứ như có điều gì đó muốn nói, nhưng vẫn không có một lời nào. Khi bị tôi tháo nút áo sơ mi ra rồi chạm vào bên hông, thì cuối cùng cô ấy cũng mở miệng mình ra.
“Đây không phải là hôn”
Miyagi nói trong lúc cô trấn tĩnh lại hơi thở loạn nhịp của mình, rồi nắm lấy cánh tay tôi bên eo cô ấy.
“Tại Miyagi không chịu hôn tớ đàng hoàng nên tớ thêm cái này vào điều kiện của mình đó”
“Đừng có mà tự tiện quyết định”
Cô ấy hằn giọng nói rồi gạt tay tôi ra khỏi bên eo.
Nhưng mà, lúc này thì tôi lại có thể sử dụng những lời mà Miyagi vừa nói ra hôm nay làm câu thần chú.
“Cậu muốn tớ dạy học vào kỳ nghỉ đông này mà đúng không?”
Khi tôi thì thầm vào tai Miyagi thì đôi tay đang cài cúc áo vào của cô ấy bỗng ngừng di chuyển. Lần này, lúc tôi chạm vào bờ eo đó thì tay tôi cũng không còn bị nắm lại nữa.
Dù chỉ giới hạn trong hôm nay thôi, nhưng món phép thuật này có vẻ hiệu nghiệm ghê đó.
“——Thêm vào sau như vậy, đồ ăn gian”
“Kể cả hôm nọ Miyagi cũng vậy mà”
“Ừ, nhưng thế này là quá đáng lắm rồi”
“Ừm. Tớ cũng nghĩ là quá đáng lắm á”
Tuy giọng của Miyagi không nghe như tâm trạng của cô ấy đang tốt hay gì, nhưng cô ấy lại không cắn hay đá tôi, nên chắc hẳn là cô ấy cũng không hề ghét điều này. Nếu cô ấy thực sự muốn tôi dừng lại thì tôi đã bị cắn hay bị đá từ lâu rồi.
Nên là, dù biết là quá đáng, nhưng tôi không thể dừng bản thân mình lại được nữa.
“Nếu Miyagi thực sự muốn dừng thì cứ nói, và tớ sẽ dừng lại. ——Hôm nay cậu sẽ cho phép tớ làm tới mức nào đây?”
Hồi hè, cô ấy đã cho phép tôi tiến xa hơn một chút.
Vậy, hôm nay thì sao?
Chậm rãi, tôi trườn tay mình vào hai bên hông Miyagi.
Trong khi tôi chạm vào cạnh sườn cô ấy từ phía sau như đang đếm xem có bao nhiêu chiếc, thì cơ thể Miyagi bỗng run lên. Như để che giấu điều đó đi, cô ấy đưa tay ra mà bám vào vai tôi. Tuy nhiên, bàn tay đó lại thật yếu ớt, nên tôi hiểu ngay rằng cô ấy sẽ cho phép tôi tiến xa hơn thế này nữa.
Khi nhìn vào Miyagi, tôi nhận ra gò má của cô ấy có chút đỏ.
Dù muốn hôn cô ấy, nhưng lỡ như Miyagi sẽ đổi ý thì sao, nên tôi không thể làm thế được.
Hồi hè, chúng tôi chạm vào nhau trong cơn miên man, chứ không như lúc này.
Vì mối quan hệ của chúng tôi đã bị lẫn vào với thứ tạp chất được biết đến như điều kiện trao đổi này, nên thay vì chỉ dựa trên cảm xúc mà tiến tới đối phương như lúc đó, cả hai chúng tôi đều cố tìm kiếm một sự thoả hiệp với nhau.
Dù không nhận thức được, nhưng chúng tôi cứ từng bước, từng chút một tiến tới, chạm vào như thể đang kiếm tìm nó vậy.
Tôi lướt từng ngón tay mình lên làn da mềm mại dễ chịu như tơ lụa ấy.
Dừng tay mình ở ngay dưới phần ngực, tôi thở nhẹ một hơi.
Khi tôi chạm vào ngực cô ấy qua lớp áo lót thì cơ thể của Miyagi khẽ di chuyển.
Nhưng tôi vẫn không nghe thấy từ “dừng lại đi”.
Tim tôi đang đập nhộn nhịp quá.
Chỉ có lòng bàn tay tôi là cảm thấy nóng bức.
Miyagi cũng không nắm tay tôi lại.
Vậy nên, tôi tháo chiếc móc ra, rồi dịch chiếc áo lót đang bao bọc lấy bộ ngực đó ra một chút. Khi phần nhô lên có hơi khiêm tốn ấy bắt đầu trở nên rõ ràng thì cơ thể của Miyagi hơi co cứng lại.
Tôi rất muốn thấy biểu hiện của cô ấy lúc này, nhưng lại không thể, vì biết rằng nếu tôi nhìn vào mặt cô ấy thì chuyện này sẽ chấm dứt mất.
Lúc tôi đẩy chiếc áo lót ấy lên một chút, thì một bộ ngực tuy không quá to nhưng rất đều đặn lập tức được phơi bày trước mắt tôi.
Tôi đã có lần nhìn thấy ngực của người khác trong lúc đi tắm suối nước nóng hay trong những chuyến đi với trường rồi. Tất nhiên là lúc đó tôi không có nghĩ ngợi nhiều gì cả. Nhưng mà, bây giờ thì lại khác.
Tôi muốn chạm vào cặp ngực của Miyagi.
Tôi cực kỳ muốn thế.
Chậm rãi, tôi đưa tay mình gần tới ngực cô ấy hơn.
Trên đầu ngón tay mình, tôi cảm nhận được thân nhiệt của cô ấy.
——thì phải.
Lý do tại sao tôi lại miêu tả một cách mơ hồ như vậy là bởi vì trước lúc tôi có thể xác nhận được cảm giác đó, à không, thực ra tôi còn không biết mình đã chạm vào đó chưa nữa, thì Miyagi đã kéo mạnh tôi vào rồi ôm tôi vào lòng.
Vì bị mất thăng bằng, nên thay vì bộ ngực, tôi phải chống tay mình lên giường để đỡ cơ thể mình lên, và vì Miyagi ôm tôi chặt đến nỗi không có một kẽ hở nào giữa cơ thể cả hai nên tôi chẳng thể nào mà cử động được.
Vì căn phòng này lúc nào cũng nóng, nên là hôm nay tôi cũng cởi cả blazer của mình ra rồi. Tôi có thể cảm nhận được thân nhiệt Miyagi và cái cảm giác đến từ cơ thể cô ấy thông qua chiếc áo sơ mi, nhưng mà cái tấm vải mỏng manh này vướng víu thật đó. Nếu như không có bộ quần áo này ở đây thì tôi đã có thể cảm nhận được cơ thể Miyagi hơn nữa rồi.
Vì muốn được trực tiếp sờ vào nên tôi đặt tay mình lên eo cô ấy, và rồi có một thứ gì đó mềm mềm chạm vào, ngay sau đó là một thứ gì đó cứng cáp đâm mạnh vào cổ tôi.
“A đau”
Không cần kiểm tra cũng biết thứ trên cổ tôi là hàm răng của cô ấy, và cơn đau này là từ việc bị cắn mà ra. Có lẽ Miyagi đang ngấu nghiến lấy cái cổ tôi không một chút dung thứ. Bằng chứng là cơn đau như thiêu đốt ngay trên cổ tôi đây.
“Khoan khoan Miyagi. Cậu cứ cắn vậy là để vết lại trên đó đó”
Sau khi vỗ vỗ vào eo cô ấy thì cuối cùng tôi cũng đã được giải thoát khỏi cơn thống khổ.
“Sendai-san là đồ ma vương dê xồm. Đồ dâm tặc, biến thái”
“Nè, ma vương dê xồm là ý gì”
“Chả đúng à. Tôi đã nói là cậu được phép nhìn vào chưa, đã nói là cậu được phép sờ vào chưa hả”
Những móng tay sắc nhọn ấy đâm sâu vào lưng tôi.
“Này, đau lắm đó”
“Lỗi là ở Sendai-san đó. Tôi có cho phép cậu làm những thứ như vừa rồi đâu”
“Nhưng mà——”
Tôi tính nói “tại cậu có chống cự lại đâu”, xong lại ngậm miệng lại.
Nếu nói ra nữa thì Miyagi sẽ nổi khùng mất.
“Gì hả?”
“Không có gì. Tớ cũng không làm gì nữa đâu nên thả tớ ra đi”
“……Thật không?”
“Thật mà. Tớ tuyệt đối không làm gì cậu đâu”
Sau khi tôi khẳng định những lời đó thì vòng tay ấy cuối cùng cũng thả lỏng ra.
Lúc được trả lại sự tự do, tôi lùi một chút ra khỏi người Miyagi.
Đôi mắt của tôi theo phản xạ tự nhiên mà nhìn xuống dưới, và bộ ngực của cô ấy lập tức rơi vào trung tâm, nhưng trước khi tôi có thể nhìn rõ được nó thì tầm nhìn của tôi đã bị Miyagi chặn mất.
“Đừng có nhìn. Cậu nhắm mắt lại mau”
Miyagi hờn dỗi nói trong lúc che mắt tôi lại.
“Tớ nhắm vào rồi”
Sau khi làm đúng như được bảo thì bàn tay che mắt tôi rời đi.
“Quay ra đằng sau”
Nếu giờ tôi mà còn dám mở mắt ra nữa thì kiểu gì cũng bị đá một phát bay khỏi phòng cho mà xem, nên tôi ngồi dậy rồi cứ thế nhắm mắt mà quay lưng lại.
Tôi không thể thấy được Miyagi đang làm gì.
Nhưng tôi có thể đoán được là cô ấy đang chỉnh đốn lại bộ dạng mình cho chỉn chu.
“Được chưa?”
Sau khi đợi được khoảng ba phút, tôi hỏi.
“Không! Cậu cứ quay sang đó tới suốt đời luôn đi”
Cô ấy nói một cách cộc lốc, có vẻ như tâm trạng đang cực kỳ xuống dốc. Và rồi, tôi bị đánh vào lưng bằng một thứ gì đó có vẻ như là gối.
“Tới mức này rồi thì đừng có mà mở mồm bảo là chưa đủ với tôi. Lo mà giữ lời đi đấy”
Miyagi nói với giọng gắt gỏng nhất trong ngày hôm nay.