Chỗ ngủ của con mèo đen mà Sendai-san tặng tôi đã được dời sang bên đầu giường.
Tôi không thể để nó nằm trên lưng con cá sấu mãi thế được, không cẩn thận là nó sẽ té xuống mất. Nếu để trên bàn thì nó sẽ cản trở việc học của tôi, mà để trên kệ sách cũng không được vì sẽ khó lấy sách ra lắm.
Nên tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài đặt nó lên đầu giường, chứ không phải tôi cố ý chọn chỗ đó đâu.
“Cô ấy bảo tụi bay là bạn đó. Có vui hong?”
Tôi kéo con cá sấu đang nằm trên sàn lên giường rồi hỏi. Dù cho có đặt nó ngay bên cạnh con mèo đen thì con cá sấu cũng không trả lời. Tất nhiên rồi. Nó mà đáp lại thì sẽ khiến tôi hồn xiêu phách lạc luôn quá.
Dù vậy.
Không biết Sendai-san nghĩ gì về tôi nữa.
Trong phòng tôi không có nhiều thú nhồi bông, cũng chỉ có mỗi bọc hộp khăn giấy hình cá sấu, với tôi cũng chưa bao giờ nói là tôi thích thú nhồi bông cả. Cũng chưa một lần tôi nói với cô ấy tôi thích mèo hay động vật gì hết.
Lý do mà cô ấy tặng cho tôi con mèo đen này, trên danh nghĩa là quà Giáng Sinh, vẫn chưa được làm sáng tỏ.
Cơ mà, Sendai-san trông cũng có giống loại người tặng thú nhồi bông làm quà đâu. Mỗi lần nghĩ vậy, tôi vừa đoán cô ấy tặng cho tôi thú nhồi bông là có chủ đích, vừa nghĩ cô ấy chẳng hề quan tâm tới tôi nên chỉ tặng đại cho tôi thứ gì đó là xong thôi.
Nhưng mà, nếu cô ấy đã tặng tôi món trang sức nào đó như thứ mà tôi tặng cho cô ấy thì có khi tôi đã không nhận rồi. Cảm giác như do đây đơn thuần chỉ là một con thú nhồi bông nên tôi mới có thể nhận lấy ấy.
Vấn đề là, bây giờ, trong căn phòng này đã lại có thêm một món đồ liên quan tới cô ấy nữa rồi.
“Mình còn chả biết làm gì với bộ đồng phục này nữa”
Sau khi xoa đầu con mèo đen, tôi nhìn về phía tủ đồ.
Trong đó có chiếc áo sơ mi của Sendai-san.
Chiếc áo tôi chưa một lần mặc vào ấy cũng gắn với một vài kỷ niệm. Đã có những lần tôi cố ném nó ra khỏi căn phòng này, nhưng cuối cùng vẫn không thể làm được. Nên bây giờ nó vẫn đang nằm yên trong tủ đồ, tựa như là đồng phục của chính tôi vậy.
Và cả con mèo đen, cư dân mới của căn phòng này, cũng có mối liên kết với Sendai-san nữa. Hơn nữa, cả ký ức về sự việc xảy ra ngày hôm nay đã được in đậm lên nó.
Những lúc thế này phiền não thật đó.
Tôi đặt con cá sấu xuống sàn.
Thở ra một hơi thật dài, tôi nhắm mắt lại.
Tuy là những chuyện vừa xảy ra trên chiếc giường này khiến tôi cảm thấy cực kỳ xấu hổ, song lại không đến mức tôi phải cấm cửa cô ấy, nhưng tôi tuyệt đối không muốn nói cho Sendai-san biết điều đó đâu.
Mỗi khi ở chung với Sendai-san là y như rằng chúng tôi sẽ làm thứ gì đó ngoài sức tưởng tượng. Dù không phủ nhận là tôi đã nghĩ “nếu chỉ một chút thôi thì chắc cũng không sao”, nhưng có lẽ tôi đã cho phép cô ấy đi quá xa rồi.
Chúng mình sẽ không làm tình với nhau.
Chính Sendai-san là người đã nói ra điều đó trước, nhưng vì một lý do nào đó mà những chuyện này cứ liên tục xảy ra (do cưng chứ do ai). Dù cho có không giao kèo với nhau đi chăng nữa thì những điều đó lẽ ra cũng là chuyện đương nhiên với tôi, song không chỉ kỳ nghỉ hè, mà còn cả hôm nay nữa, chúng tôi đã lỡ làm những điều được coi như là phá luật mất rồi.
Thực sự thì tôi không định để cô ấy làm những điều như thế đâu.
Dù cho có phàn nàn với Sendai-san đi nữa thì kiểu gì cô ấy cũng nói là do tôi cho phép cô ấy đi tới mức đó, nhưng mà đó lại là điều kiện trao đổi để cô ấy đến đây dạy tôi vào kỳ nghỉ đông, nên tôi cũng không còn lựa chọn nào khác.
Giờ nghĩ lại thì, lý do mà Sendai-san chưa từng một lần nhắc tới kỳ nghỉ đông, có lẽ là vì cô ấy muốn moi cái điều kiện trao đổi ấy ra từ chính miệng tôi. Tôi thấy tức vì cảm giác như mình bị ép phải nghĩ rằng những việc xảy ra hôm nay là không thể tránh khỏi, rồi cuối cùng lại đổ hết tội lỗi lên đầu Sendai-san để sắp xếp lại cảm xúc trong lòng.
Nếu như đó là sự thật thì, tôi lại càng thấy bối rối hơn khi bản thân lại có thể tha thứ cho cô ấy một cách vô điều kiện như vậy.
Lúc nào tôi cũng là người phải quyết định, chứ chẳng bao giờ là Sendai-san.
Cô ấy đã tính toán kỹ lưỡng việc bắt tôi phải lựa chọn từ trước rồi.
Sendai-san đúng là cái đồ xảo quyệt mà.
Dù là bản thân tạo ra những luật đó, cô ấy gạt hết chúng sang một bên để mà tiếp cận tôi.
Người đã gieo mầm cho mối quan hệ này là tôi, người trả 5000 yên để mua cô ấy. Hạt giống đó lẽ ra sẽ không bao giờ nảy mầm mà tiếp tục được chôn sâu trong lòng đất. Thế nhưng, Sendai-san lại chính là người ban nguồn nước xuống mà nuôi dưỡng hạt giống đó.
Tôi không có nhờ cô ấy làm thế.
Nếu chỉ có một mình tôi gieo hạt thôi thì tôi có thể sử dụng lễ tốt nghiệp làm cái cớ để dễ dàng lấy nó ra, không một chút trở ngại. Nhưng mà, một khi nó đã nảy mầm rồi, thì tôi sẽ cảm thấy tội lỗi khi phải kéo rễ nó lên. Và, hạt mầm đó càng phát triển lên thì tôi sẽ lại càng do dự về việc kết thúc sinh mệnh của nó hơn nữa.
Thực tế là, tôi hối hận vì đã quyết định ngày lễ tốt nghiệp làm ngày kết thúc cho chúng tôi.
Thế nhưng, tôi lại không hối hận về những điều đã xảy ra hôm nay. Chỉ là, tôi không thể chấp nhận được việc mình là người duy nhất bị làm bẽ mặt thế này. Cảm giác như tôi đang bị lỗ vốn vậy (tại em không chịu chủ động đó).
Nếu được thì tôi muốn gọi ngay cho Sendai-san để càu nhàu vô cái lỗ tai cô ấy luôn, nhưng chúng tôi không thân nhau đến mức gọi điện cho nhau.
Giờ này thì chắc cô ấy chưa ngủ đâu, nên nếu tôi gọi thì khả năng cao là cô ấy cũng sẽ nhấc máy thôi. Nhưng mà, xét về những chuyện đã xảy ra hôm nay thì tôi chẳng dám gọi để cằn nhằn không thôi đâu.
Sau sự việc đó thì chúng tôi dành thời gian của mình với nhau như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng tôi lại không thể mời cô ấy ở lại ăn tối chung với mình được, và Sendai-san cũng không đả động gì tới việc đó mà cứ im lặng mà ra về. Để cố tỏ ra mình không cảm thấy khó xử, nên thậm chí tới việc gọi cô ấy tới vào kỳ nghỉ đông tôi cũng phải thận trọng hơn nữa.
“Tại Sendai-san mà giờ đầu óc mình rối tung rối mù hết lên đây này”
Nếu tôi gọi cô ấy tới ngay lúc kỳ nghỉ đông bắt đầu thì sẽ trông như là tôi đang háo hức mong nó tới vậy, mà nếu không gọi thì cái điều kiện trao đổi mà tôi đã đáp ứng cũng có còn ý nghĩa gì nữa đâu.
Tôi nhặt con mèo đen ở đầu giường lên.
Đang định ném nó lên phía trần nhà, xong lại thôi.
Cầm tay con mèo, tôi đặt nó lại về chỗ cũ.
Tuy đã quen với việc sống một mình rồi, nhưng hôm nay, ở một mình nghĩ ngợi thế này làm những thứ mình không muốn nghĩ tới hiện lên trong đầu tôi.
Hôm nay tôi chẳng thể nào mà yên phận trong chính căn phòng của mình, cảm giác như nó không còn là phòng của tôi nữa vậy.
Dù cho Sendai-san không còn ở đây, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được sự hiện diện của cô ấy, làm tôi cảm thấy không yên lòng chút nào.
Tôi đứng dậy rồi cầm chiếc điện thoại trên bàn học lên.
Tuy muốn nói chuyện với ai đó, nhưng cứ nghĩ tới “ai đó” là y như rằng khuôn mặt của Sendai-san lại hiện lên.
Nhưng mà, khi tôi nói “ai đó”, ý tôi là “bất kỳ ai”, nên không phải chỉ mỗi Sendai-san mới được. Với lại, dù cho con mèo đen với cá sấu có ở bên tôi đi chăng nữa thì cũng chẳng thể trở thành đối tượng trò chuyện với tôi được.
Tôi mở danh bạ và nhấp vô tên Maika.
“Giờ cậu rảnh không? Tớ muốn tám chuyện chút”
Sau khi tôi gửi tin nhắn tới cậu ấy thì Maika đáp lại “được”. Ngay sau đó tôi nhấn nút gọi, và rồi, tôi nghe thấy một giọng nói rất tươi vui từ đầu dây bên kia, khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Giọng nói mà tôi đã quen này làm dịu lại cõi lòng tôi.
Tôi không có ý định nói về những điều vừa xảy ra trong hôm nay tại đây.
Nên là, thay vào đó, tôi bắt đầu tám với Maika về những thứ chuyện xảy ra tại nơi khác trong hôm nay.