Dù là Miyagi đã cố ngăn tôi lại, nhưng tôi đã không thể ngăn bản thân mình lại được.
Không cần phải bình tĩnh lại nghĩ mới hiểu được.
Là hôm nay tôi đang hành xử rất kỳ quặc.
Tự dưng lại gọi Miyagi ra xong ép cô ấy phải hôn mình.
Dẫu vậy, tôi không hề hối hận.
Do Miyagi cũng có chạy đi đâu, nên cô ấy cũng là đồng loại với tôi thôi. Không khác gì tôi cả. Miyagi cũng muốn thế, nên tôi hôn cô ấy. Điều đó không có gì là sai cả.
——Có cái khỉ ấy. Đúng là nói dối trắng trợn mà.
Tuy Miyagi là người đã cho phép tôi hôn, nhưng tôi là người đã thúc ép cô ấy, và nếu tôi không làm thế thì tất cả những điều đó đã không xảy ra. Tôi biết là tôi chỉ đang tự lừa dối bản thân mình thôi. Tôi biết, nhưng mỗi lần nghĩ tới nụ hôn vừa rồi, tôi chỉ biết nghĩ cái đứa như mình thật đáng xuống địa ngục mà.
Tôi thở dài nhiều tới nỗi muốn văng cả não ra ngoài luôn rồi. Dù vậy, tôi vẫn tiếp tục thở dài cho tới hơi cuối cùng trong lá phổi, rồi lăn lên giường.
Được treo lên một bên tường trong phòng là một chiếc áo sơ mi.
Chiếc áo tay ngắn đó là của Miyagi. Tôi đã luôn treo nó ở đó suốt thời gian qua, nên dường như đó đã trở thành vị trí cố định của chiếc áo đó.
“Dọn dẹp thôi”
Đứng dậy, tôi gấp chiếc áo vào. Tôi đặt nó bên cạnh chiếc áo cut and sewn mà Miyagi đưa tôi, hay nói chính xác hơn, là cô ấy ép tôi nhận, bên trong hộc kéo quần áo của mình. Những món đồ của Miyagi mỗi ngày cứ chất đống lên trong phòng tôi. Những tờ 5000 yên trong con heo đất của tôi cũng là từ Miyagi mà ra. Nên là kể cả sau khi tốt nghiệp thì những dấu vết của Miyagi sẽ vẫn còn đọng lại đây.
Chỉ cần xài mấy tờ 5000 yên đó rồi đem mấy bộ quần áo đó bỏ đi là được.
Tôi biết, nhưng tôi vẫn không thể làm điều mà ai cũng có thể làm đó. Chỉ có mỗi việc hôn thôi mà tôi còn không kiềm chế được, thì những thứ liên quan tới Miyagi, cho dù có giản đơn đến mức nào, cũng đều trở nên cực kỳ khó khăn đối với tôi.
Thay vì thở dài, tôi lấy một hơi thật sâu, và rồi tiếng chuông điện thoại reo lên.
Chắc mẩm “hẳn là Umina đây mà”, tôi nhìn vào màn hình điện thoại, thì thấy đúng thật, có sai đâu, và nội dung của tin nhắn thì đại loại là “hôm nay vui thật đó” với “lần tới tớ muốn đi lễ hội văn hoá bên trường khác” cùng với những ký tự được viết cứ như là đang bay nhảy tứ tung ấy. Quá lười để soạn ra được câu trả lời cho ra hồn, tôi cũng chỉ đáp lại “ừa” xong quăng điện thoại lên giường, rồi bước ra bàn.
Lễ hội văn hoá cũng chỉ mới kết thúc thôi, nên tuy thời điểm này không được hay ho cho lắm, nhưng còn có hai tuần nữa là tới đợt kiểm tra giữa kỳ rồi. Nếu không gặp chuyện gì bất trắc thì tôi vẫn sẽ có thể đảm bảo được điểm số và thành tích của mình đủ để vào trường đại học mà mình mong muốn, nhưng dù thế, tôi không thể nào mà bỏ bê việc học được.
Tới nước này rồi thì tôi không có ý định thay đổi nguyện vọng của mình đâu.
Nhưng mà, tôi có hơi tò mò về điều mà Miyagi nói.
Sendai-san ở lại đây đi.
Nghe thì giống như là cô ấy thực sự có ý đó đó, cơ mà Miyagi mà lại nói ra được những câu đó thì cũng hơi lạ. Dẫu vậy, đó không phải là điều mà cô ấy có thể ngẫu hứng nói ra.
Nếu như tôi ở lại đây, mối quan hệ giữa tôi và Miyagi cũng sẽ không chấm dứt kể cả sau lễ tốt nghiệp.
Tôi muốn nghĩ thế, nhưng chắc là nó không xảy ra đâu.
Thay đổi trường nguyện vọng rồi ở lại đây.
Tôi chưa bao giờ cân nhắc lựa chọn đó, và tôi cũng không nghĩ điều đó là khả thi với tôi. Bởi vì nếu tôi không rời khỏi được cái căn nhà này thì có học đại học cũng chẳng có ý nghĩa gì. Không cần biết là trường nào, chỉ cần có học đại học thì phụ huynh tôi sẽ cung cấp cho tôi cho tới khi tôi ra trường. Nếu đã vậy, tôi muốn phải vào được một trường nào đó để tôi có thể đi ra khỏi cái nơi này.
Ngay từ đầu, kể cả khi có ở lại đây thì cái tương lai mà Miyagi sẽ bước đi bên cạnh tôi cũng sẽ mãi không bao giờ tới đâu.
Cô nàng Miyagi bướng bỉnh đó kiểu gì cũng sẽ khăng khăng là mối quan hệ này sẽ chỉ tồn tại tới lễ tốt nghiệp, mà cho dù cô ấy có bội hứa đi chăng nữa thì kiểu gì cô ấy cũng nói “tôi tuyệt đối không đi bên cậu đâu” thôi, cũng giống như hôm nay vậy.
Đưa bàn tay phải lên, tôi nhìn chằm chằm vào những tia sáng chiếu qua từng kẽ ngón tay.
Trên đường về nhà, lúc tôi nói nắm tay nhau đi, tôi cũng chỉ nửa đùa nửa thật thôi.
Nếu cô ấy sợ thì tôi sẽ nắm tay cô ấy.
Là điều mà tôi đã nghĩ, nói cho rõ hơn thì là, tôi muốn nắm tay Miyagi trong lúc cô ấy lặng lẽ theo sau tôi.
Tôi nắm bàn tay đang hướng lên trần nhà vào, rồi lại mở ra.
Chỉ mới một tháng trước thôi, tôi không hề nghĩ tới việc mình muốn nắm tay Miyagi đến vậy.
Kể cả lúc đụng phải Miyagi ở trường, tôi cũng không hề nghĩ tới việc mình muốn nắm tay cô ấy đến vậy.
Nhưng hôm nay, tôi lại muốn nắm tay cô ấy.
Kể từ lúc gặp Miyagi, tôi đã luôn phải vừa sống vừa phủ nhận đi bản thân mình lúc trước. Nhờ thế mà lúc nào tôi cũng trở nên bế tắc, u sầu, vì tôi sẽ không thể biết được điều gì sẽ xảy đến vào ngày mai.
Bàn tay trong mắt tôi chỉ là một bàn tay thôi, không khác mấy so với bàn tay của Miyagi. Có lẽ là tay tôi sẽ lớn hơn một chút do khác biệt về chiều cao, nhưng mà cũng chẳng có điểm gì đặc biệt cả. Dù lẽ ra nó vẫn không thay đổi suốt trong một tháng qua, nhưng giờ đây tôi lại muốn nắm lấy bàn tay ấy của Miyagi. Tôi cảm giác như nếu bàn tay này có rụng xuống thì nó sẽ rơi xuống về phía Miyagi vậy.
Nếu chỉ là hành động nắm tay nhau thôi thì tôi cũng có thể nắm tay với Umina hay Mariko vậy. Nếu là hai người đó thì tôi muốn nắm bao nhiêu tuỳ ý, lúc nào tuỳ thích. Có muốn nắm tay với ai khác cũng không thành vấn đề. Dù là tôi có thể nắm tay với bất kỳ ai, nhưng không phải ai tôi cũng muốn làm thế.
Những thứ nào mà số lượng có hạn hay thời gian có hạn cũng sẽ đều làm tôi cảm thấy hưng phấn, vì tôi có cảm giác chúng như những món đồ hiếm vậy, nhưng nếu tất cả những thứ đó lại vì Miyagi mà trở nên “có hạn” thì lại khốn cho tôi lắm. Bị hạn chế lại quá mức luôn.
Lúc duy nhất mà thời gian của tôi bị Miyagi hạn chế lại chỉ là khoảnh khắc sau giờ học mà thôi.
Với cả, dù sao chúng tôi cũng hôn rồi, lại còn định làm điều còn hơn cả thế nữa, thế mà giờ lại muốn nắm tay nhau, đúng là chẳng theo trình tự chút nào mà.
Tôi thở dài, rồi hạ tay mình xuống.
Không cần nắm tay cũng không sao.
Chỉ chừng đó thôi thì tôi vẫn có thể chịu đựng được. Tôi có thể đảm bảo điều đó, nhưng lại không thể nói chắc được là chúng tôi sẽ không hôn nhau nữa đâu.
“Tất cả là tại Miyagi hết”
Hôm nay tôi tôi đã lỡ nhận ra một điều, rằng chỉ cần tôi nói mình muốn hôn, thì Miyagi, dù có hơi lưỡng lự, cũng sẽ đồng ý. Tôi chắc rằng nếu mình lại nói ra điều tương tự thì Miyagi cũng sẽ chấp nhận thôi. Khi đã biết được điều đó rồi thì tôi chẳng thể nào mà nói chắc là tôi sẽ không tái phạm đâu. Dù sao thì sau lễ tốt nghiệp mọi thứ sẽ kết thúc, nên cũng chẳng có lý do gì để mà kiềm chế lại nữa.
Dù có nói là chúng tôi không phải là bạn nhau đi chăng nữa thì cũng không có nghĩa là tôi được làm bất cứ điều gì mình muốn.
Có lẽ tôi đã làm rơi mất một trong số vài con ốc trong đầu mình ở trong phòng nhạc cụ mất rồi. Và có một điều đáng buồn là, tôi không hề có ý định tìm nó, cũng không hề có ý định thay cái mới vào đâu.
“Aahh, trước mắt thì ôn thi cái vậy”
Dù có nghĩ về Miyagi tới đâu thì tôi cũng không thể tìm ra được định nghĩa chính xác cho mối quan hệ của chúng tôi. Ngay lúc này, thay vì cứ mãi tìm kiếm câu trả lời đó thì việc ôn bài cho đợt kiểm tra giữa kỳ sắp tới có khi còn làm tôi cảm thấy yên lòng hơn.
Hơn nữa, tốt hơn là tôi nên làm thứ gì khác để làm phân tâm trí óc mình thôi.
Tôi đặt sách vở lên bàn.
Chiếc điện thoại trên giường tôi một lần nữa reo lên, nhưng tôi không thèm để tâm tới mà chăm chú nhìn vào sách vở mình.