Tôi không biết Miyagi sẽ lựa chọn, hay là cô ấy sẽ chịu thua tôi.
Chỉ là, cô ấy không chạy đi.
Kể cả khi tôi buông tay ra, cô ấy vẫn đứng trước mặt tôi.
Vốn dĩ tôi gọi Miyagi tới căn phòng nhạc cụ này là vì tôi muốn nói chuyện với cô ấy, với cô nàng đã tận hưởng cả cái lễ hội văn hoá này mà không có tôi, chứ không phải là vì tôi muốn hôn cô ấy.
Suốt hai ngày diễn ra lễ hội văn hoá, cô ấy đã đợi tôi.
Nếu phải nói cho đúng thì có hơi khác một chút, nhưng tôi chưa một lần nghĩ là Miyagi sẽ nói ra điều gì đó tương tự như vậy, nên là cuộc nói chuyện nhỏ giữa chúng tôi cuối cùng lại trở thành thứ này đây.
Mà ngay từ đầu cũng là tại Miyagi nói ra điều mà tôi không ngờ tới được chứ bộ.
Tôi không nghĩ là Miyagi sẽ nhớ tới lời nói nửa đùa nửa thật mà tôi nói ra lúc đó, và tôi cũng không nghĩ là Miyagi sẽ nói ra điều như thế. Đó là lý do tại sao tôi lại đi xa đến mức này.
“Miyagi”
Kể cả tôi có nhẹ nhàng gọi rồi đưa tay lên má cô, cô ấy cũng không chạy đi. Dù không phục, nhưng cô ấy vẫn đang đứng trước mặt tôi đây. Có nghĩa là Miyagi chấp nhận những điều mà tôi chuẩn bị làm, nên tôi từ từ đưa mặt mình lại gần cô ấy. Miyagi không cử động một chút. Nhưng cô ấy lại nhìn tôi với khuôn mặt như chuẩn bị buông lời cằn nhằn ra vậy.
“Sao cậu không nhắm mắt vào đi”
“Không cần cậu nhắc”
Nghe giọng nói đầy sự bất mãn ấy là tôi có thể biết ngay là cô ấy không hề có ý định ngoan ngoãn nhắm mắt vào đâu. Chuyện này cũng là chuyện thường xảy ra, nên tôi ấn bàn tay mình vào gò má cô ấy vào chặt hơn. Kể cả vậy, Miyagi vẫn không chịu nhắm mắt vào mà cứ nhìn chằm chằm tôi, trông chẳng giống như người sắp bị hôn chút nào luôn.
Cơ mà chúng tôi cũng có phải kiểu người quan tâm bầu không khí thế nào đâu.
Không còn cách nào khác, tôi nhắm mắt mình vào rồi nhấn môi mình lên đôi môi cô ấy.
Cảm giác vẫn như lúc chúng tôi hôn nhau vào kỳ nghỉ hè.
Sự mềm mại này, thân nhiệt này là thứ mà tôi biết rất rõ. Thế nhưng, chỉ có con tim tôi là khác. Không biết là do ở trường không hợp phong thuỷ cho lắm hay sao mà tim tôi đập mạnh đến tôi cũng phải ngạc nhiên. Không chịu được nhịp tim vang dội trong lồng ngực nữa, tuy là chỉ mới chạm nhẹ, tôi rời môi mình khỏi cô ấy, và rồi cô ấy nắm chặt tay tôi.
Tuy không đến mức phải gạt ra, nhưng tôi lần theo bàn tay đang nắm chặt tay tôi, rồi nhìn về phía Miyagi. Trông cô ấy như sắp sửa cắn tôi đến nơi rồi vậy, nhưng cô ấy không cắn. Khó có thể nói là cô ấy thật lòng chấp nhận tôi, nhưng ít ra thì có vẻ là cô ấy cũng không ghét tôi. Nếu là Miyagi thì chỉ cần muốn là cô ấy đã cắn tôi rồi.
Vậy thì, bàn tay này nghĩa là sao——.
Tôi đưa mắt mình xuống, nhìn vào bàn tay nắm chặt lấy tay tôi.
“Đau tớ Miyagi”
Không có hồi đáp.
Dù cô ấy có thể nghe thấy tiếng tôi, bàn tay đó vẫn không thả ra. Mà trái lại, bàn tay ấy lại nắm chặt nó vào đến nỗi móng tay cô ấy bắt đầu đâm vào da thịt tôi.
Nhìn lên, tôi thấy một biểu cảm cực kỳ khó chịu trên khuôn mặt Miyagi.
Để tôi đưa mặt lại gần xem sao.
Miyagi không nói gì, cũng không cử động.
Tôi thử rời xa ra thì cô ấy lại kéo tôi lại.
Tôi không hề ghét khi Miyagi cứ cố níu kéo tôi lại bằng những cử chỉ nhỏ nhặt thế này đâu.
“Tớ làm lại một lần nữa được không?”
Dù biết câu trả lời, tôi vẫn cứ hỏi cô ấy. Miyagi không mở miệng, cũng không gật đầu. Thay vào đó, cô ấy kéo tay tôi như muốn nhắc nhở tôi.
Phản ứng của cô ấy thế này trông đáng yêu thật á, nhưng mà tôi không muốn cô nàng này chạy đi mất, nên là tôi không nói đâu.
Chậm rãi, tôi đưa mặt lại gần cô ấy hơn. Lần này, Miyagi nhắm mắt vào trước, và rồi đôi môi chúng tôi chạm nhau.
Nhịp tim tôi vẫn nhanh và ồn ào như mọi khi.
Tôi đã hôn Miyagi không biết bao nhiêu lần rồi.
Tới mức tôi đã quen với việc này.
Nhưng mà, có lẽ là do tôi đang hơi căng thẳng.
Dù chỉ là chạm nhẹ môi, chứ không ấn mạnh hay liếm, nhưng môi tôi lại cảm thấy cực kỳ nóng. Khi đưa tay mình bám vào vai Miyagi, cả đôi tay tôi cũng bắt đầu cảm thấy nóng bỏng. Càng tiếp xúc thân thể với cô ấy nhiều hơn, con tim tôi lại càng trở nên loạn nhịp hơn, khiến tôi cảm thấy khó thở.
Tuy không muốn buông ra, nhưng khi tôi rời môi đi, bàn tay của Miyagi vẫn nắm chặt lấy tôi. Tuy nhiên, lực nắm của cô ấy lại không quá lớn, nên tôi không cảm thấy đau.
Sau khi do dự không biết có nên hôn cô ấy thêm một lần nữa không, tôi đặt môi mình lên môi cô ấy, nhấn chặt vào đôi môi cô ấy hơn trước.
Miyagi không chạy đi.
Con tim tôi cũng dần dịu xuống rồi.
Tôi không muốn rời xa Miyagi, nên tôi hôn cô ấy lâu hơn lần thứ nhất, lâu hơn cả lần thứ hai nữa.
Miyagi đang gần tôi hơn cả khi tôi ở bên cạnh bất cứ ai.
Những phần thân thể chạm vào nhau dần hoà lẫn thân nhiệt vào với nhau.
Tất cả đều cảm thấy thật dễ chịu.
Muốn cảm nhận thân nhiệt của Miyagi nhiều hơn, tôi chạm vào môi cô ấy với đầu lưỡi mình, và quả nhiên, cô ấy đẩy vai tôi ra. Miyagi thản nhiên lùi lại ba bước, rồi mở miệng nói.
“Tôi không có nói cậu được phép hôn tôi như vậy”
“Hôn như vậy là thế nào?”
“Thế nào là ý gì, như vừa rồi chứ sao”
“Nếu cậu không nói rõ ra thì sao tớ biết được”
“Nếu không biết thì khỏi hôn đi”
Những lúc thế này thì lời nói của Miyagi luôn trở nên khó hiểu, không rõ ràng. Phản ứng của cô ấy như vậy cũng dễ thương đó, nhưng tôi muốn biết xem nếu tôi cứ cố chấp thì chuyện gì sẽ xảy ra, nên tôi sẽ bắt đầu nhiều lời. Và rồi Miyagi sẽ nói lại một cách thô lỗ.
Tuy là những chuyện thế này xảy ra khá thường xuyên, tôi không muốn làm phật lòng cô ấy. Dẫu vậy, tôi vẫn muốn xem phản ứng của Miyagi thêm chút nữa.
“Miễn sao không phải như vừa rồi thì vẫn được ha”
Trong lúc tôi đang nghĩ chắc cô ấy sẽ lại nổi giận đây, thì Miyagi bước hai bước lại gần và đưa mặt cô ấy lại gần tôi, rồi nói với một giọng khó chịu.
“Từ hôm đó tới giờ còn chưa được một tháng nữa. Cậu chịu khó một chút coi nào”
Cái “hôm đó” mà cô ấy nói tới chắc hẳn là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè. Từ hôm đó trở đi, đôi môi của chúng tôi chưa một lần chạm vào nhau.
“Nói vậy tức là đang nói Miyagi cũng đang cố kiềm chế và muốn hôn tớ đó, chắc chưa à?”
Dù tôi thấy là nói vậy có hơi xấu tính, nhưng tôi khá là hứng thú với câu trả lời mà cô ấy sẽ đáp lại với tôi.
“Đừng có mà tự tiện giải nghĩa câu nói của tôi theo hướng kỳ lạ được không? Cậu chỉ toàn nói những thứ như thế, bộ vui lắm à?”
“Vui chứ”
“Sendai-san là cái đồ tệ hại”
Tôi muốn hôn cậu.
Không đời nào Miyagi sẽ nói ra điều đó, nhưng phần nào đó trong tôi vẫn mong rằng cô ấy sẽ nói ra.
Nếu chuyện xảy ra vào hồi nghỉ hè mà lại tái diễn thì sẽ phiền phức cho tôi lắm.
Chúng tôi không nên tiếp tục làm những thứ như thế.
Là những điều mà tôi đã nghĩ, nhưng giờ thì tôi đã hôn Miyagi mất rồi, và tôi cũng chẳng hiểu tại sao mình lại nghĩ vậy nữa. Kể cả những giao kèo mà chúng tôi đặt ra với nhau ban đầu cũng dần trở nên vô nghĩa.
“Hôn thôi thì cũng có sao. Dù gì thì mấy thứ này cũng có còn phạm luật đâu”
“Không được”
Miyagi thẳng thừng nói.
“Vậy thì ra luật làm cho nó được đi”
“Không”
Nhận lấy 5000 yên của Miyagi, và đổi lại là làm theo lệnh của cô ấy.
Từ đầu tôi cũng chỉ chấp nhận giao kèo này để giết thời gian thôi, nhưng giờ đây, nó đã không còn nằm trong mỗi phạm vi giết thời gian nữa rồi. Việc Miyagi cứ cố chấp giữ khư khư cái giao kèo khó chịu mà chúng tôi đặt ra hồi trước khiến tôi bắt đầu trở nên chán ngấy.
Trên đời này cũng có cái từ gọi là tuỳ cơ ứng biến đó.
Chỉ cần không ai phát hiện ra thì vẫn có thể nói chuyện ở trường, kể cả hôn cũng không thành vấn đề. Chỉ cần không ai biết về mối quan hệ của chúng tôi thì mấy cái quy tắc này có trở nên lỏng lẻo một chút cũng có sao đâu.
“Cậu không muốn hôn tớ tới mức đó à?”
“Hỏi như vậy là ăn gian đấy nhé”
“Tức là muốn chứ gì. Cậu phải nhượng bộ một chút đi chứ”
“……Có tiếp tục mấy điều này đi chăng nữa thì cuối cùng Sendai-san cũng đi xa mất thôi”
“Chỉ cần học chung trường đại học với nhau là được”
“Sendai-san ở lại đây đi”
“Eh?”
Nghe thấy lời nói mà tôi không bao giờ có thể tưởng tượng Miyagi sẽ nói ra, tôi bất giác nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô ấy, chỉ thấy cô ấy đang ép chặt môi vào.
“Miyagi?”
Tôi gọi, nhưng cô ấy không trả lời.
Thay vào đó, ánh nhìn của cô ấy rời sang phía khác. Khi tôi chạm vào gò má cô ấy, muốn cô ấy nhìn về phía tôi, Miyagi lại nói với giọng lạnh nhạt.
“Đừng có chạm vào tôi”
Phớt lờ đi giọng nói ấy, tôi nhấn bàn tay mình vào má cô. Nếu là Miyagi như mọi khi thì cô ấy sẽ gạt tay tôi đi, nhưng hôm nay, cô ấy lại không thể làm thế.
“Sendai-san, trả cà vạt của tôi lại đây”
Miyagi nói ra những lời khiến bàn tay trên má cô ấy chỉ có thể làm theo mà rời đi. Tôi không có lý do gì để từ chối cả, nên tôi chỉ có thể cởi chiếc cà vạt ra đưa cho cô ấy, và rồi Miyagi trả lại tôi chiếc cà vạt của tôi.
Trước khi cô ấy kịp nói bất kỳ điều gì thì tôi nói với cô ấy về một món đồ khác mà cô ấy cần phải trả.
“Chiếc áo sơ mi đó, tớ sẽ để lại cho Miyagi. Dù sao tớ cũng không còn cơ hội mặc lại nó nữa nên cậu cứ giữ lấy đi. Tớ có nên trả Miyagi chiếc áo không?”
Dù là tôi nói với cô ấy là mình có đem chiếc áo đó theo, nhưng trong cặp tôi lại không có gì để mà trả lại cả. Giờ cô ấy có yêu cầu tôi trả lại thì tôi cũng không làm được, nhưng mà tôi có cảm giác là mình sẽ chẳng gặp chuyện gì đâu.
“Không phải hôm nay cũng chẳng sao”
Tuy cách nói có chút mơ hồ, nhưng tôi hiểu rằng Miyagi giao phó chiếc áo đó lại cho tôi. Và rồi, như để chuyển chủ đề, cô ấy nói tiếp.
“Sao hôm nay cậu lại gọi tôi?”
“Lâu lắm rồi tớ không gặp cậu nên tớ chỉ muốn nói chuyện một chút thôi”
Trước khi lễ hội văn hoá diễn ra, Miyagi trông không thực sự hứng thú với cái lễ hội lắm. Thế nhưng, Miyagi mà tôi thấy hôm nay trông có vẻ rất vui.
Rốt cuộc thì, dù không gặp tôi, Miyagi vẫn có thể tận hưởng nó, và nếu có gặp tôi thì kiểu gì cô ấy cũng sẽ trông rất khó chịu thôi. Và rồi, tôi cũng chẳng thể nói chuyện với Miyagi. Điều tệ hơn là lễ hội văn hoá năm nay với tôi không được vui như năm ngoái. Lẽ ra tôi phải tận hưởng nó như năm ngoái mới phải, nhưng tôi lại không cảm nhận được niềm vui như lúc đó.
Vì vậy nên tôi mới nhắn tin tới Miyagi.
Tôi không muốn lễ hội văn hoá này kết thúc một cách buồn tẻ như vậy.
Lý do chỉ có thế thôi.
“Chuyện vừa nãy à?”
“Tuy có đi hơi xa hơn một chút, nhưng nãy tớ cũng có nói chuyện với cậu mà đúng không”
Tuy là cũng có làm những thứ ngoài nói chuyện, nhưng cũng có nói chuyện mà.
Tóm tắt sơ sơ lại thì cũng có thể nói là chúng tôi cũng có nói chuyện với nhau mà. Miyagi cứ làu bà làu bàu “ừ thì cũng có” với vẻ bất mãn trên mặt, nhưng có vẻ là không phải là ý phàn nàn tôi thì phải.
“Chắc cũng chuẩn bị về thôi ha”
Thay vì hỏi thì tôi nói như mình đã quyết định, và Miyagi gật đầu đồng ý.
Tuy vẫn chưa ở đây được lâu cho lắm, nhưng tôi có cảm giác như lễ hội văn hoá đã kết thúc được một lúc rồi ấy. Mặt trời lặn xuống khá là sớm, nên chắc là bây giờ ở ngoài đang tối om rồi.
“Cậu ra trước không?”
Tôi cân nhắc hỏi Miyagi, vì cô ấy không muốn ai nhìn thấy chúng tôi đi chung với nhau cả.
“……Sendai-san đi trước đi. Tôi đi theo sau cậu tới tủ giày là được”
“Theo sau tớ á, rồi lỡ có ai thấy thì cậu tính sao?
“Chỉ cần tôi giữ khoảng cách đủ xa để nếu có bị thấy cũng không sao là được. Với lại——”
“Với lại?”
Bằng cách nào đó, tôi có thể mường tượng ra được những từ bị ngắt quãng.
Nhưng tôi vẫn hỏi lại, và rồi đáp lại tôi là một giọng nói khó chịu.
“Khu trường cũ đáng sợ lắm”
“Hay là tớ nắm tay cậu nha?”
“Không cần phải vẽ chuyện, mau mau đi đi. Trời đang bắt đầu tối rồi đó”
“Đã tối rồi mà, hay là đi bên cạnh tớ đi nè?”
“Tuyệt đối không. Mau ra ngoài đi”
Miyagi nhăn mày lại mở cửa phòng ra. Và rồi cô ấy đẩy lưng tôi ra ngoài.
Không còn cách nào khác, tôi bắt đầu bước đi.
Cạch, cạch, cạch. Tiếng bước đi chân nhẹ nhàng vang vọng trong không gian, và rồi vang theo sau là tiếng bước chân như đang đuổi theo từ phía sau. Khi nhìn lại phía sau, tôi thấy bóng dáng của Miyagi. So với lúc dự lễ hội trường, thì điều ấy làm tâm trạng tôi trở nên tốt hơn nhiều.