Shuu ni Ichido Classmate wo Kau Hanashi ~ Futari no Jikan, Iiwake no Gosen'en ~

79. những điều miyagi muốn làm, những điều tôi muốn làm với miyagi (3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Từ lúc lễ hội văn hoá kết thúc tới giờ đã được một tuần rồi.

Không dài, cũng không ngắn.

Nhưng mà có hơi dài để mà có thể nói là “ngay sau đó”.

Tôi nhận được tin nhắn của Miyagi sau khi bầu không khí lễ hội đã dần phai nhoà, và học sinh trong trường đang tất bật chuẩn bị cho kỳ kiểm tra. Nếu mà bị gọi ngay sau hôm đó thì tôi cũng chẳng biết phải làm gì nữa, nên có khi đây lại là điều tốt không chừng.

Do tôi cứ suốt ngày mơ màng không biết là cô ấy có muốn gặp mình không, nên là bây giờ tôi mới có thể ngồi bên cạnh Miyagi mà không đánh mất đi sự điềm tĩnh của mình.

Do lịch trình chúng tôi hoàn toàn trái ngược nhau nên dạo gần đây tôi không có tới, nhưng quả nhiên nơi này đúng là chỗ dựa tâm hồn cho tôi.

“Sắp tới đợt kiểm tra giữa kỳ rồi, cậu có tự tin không?”

Lật trang sách qua, tôi hỏi cô ấy về kỳ thi sắp tới.

“Không biết”

“Hồi nghỉ hè tớ dạy cho cậu học còn gì”

“Thì cũng đúng, nhưng dù là cậu có dạy tôi thì cũng có nghĩa là tôi sẽ làm được bài tốt đâu”

“Tớ nghĩ điểm của cậu kiểu gì cũng lên thôi”

Tuy là hồi nghỉ hè có xảy ra một vài điều mà chúng tôi không thể nói ra cho ai biết được, nhưng ngoài đó ra thì cả hai vẫn có học hành đàng hoàng. Nên là nếu điểm cô ấy mà không cải thiện lên thì có hơi quái lạ đó. Nhưng Miyagi lại không hề nói “điểm tôi sẽ lên thôi” hay “tôi sẽ làm bài tốt thôi”.

“Khi nào thi xong thì đưa kết quả cho tớ xem”

Tôi chọc đầu bút vào tay Miyagi để nhắc nhở cô ấy.

“Sao tôi lại phải đưa Sendai-san xem?”

“Vì hồi hè tớ làm gia sư cho cậu mà. Nên tớ cũng muốn biết kết quả của cậu chứ”

“Ừ thì”

“Tớ cũng đưa của tớ cho cậu xem luôn”

“Khỏi cần”

“Vậy thì tớ không đưa nữa, còn Miyagi phải đưa cho tớ xem”

“Điểm của tôi có cái gì đâu mà xem”

Miyagi cứ nói một cách thờ ơ thế, nhưng mà nếu như không liên quan tới tôi thì tôi đâu cần phải kêu cô ấy đưa cho tôi xem làm gì.

Nếu tôi biết rõ điểm của Miyagi thì tôi sẽ biết được cô ấy có khả năng sẽ xin vô trường nào. Cụ thể hơn là tôi sẽ biết có khả năng là cô ấy sẽ vào chung trường với tôi hay không. Tôi không có ý định thay đổi trường nguyện vọng của Miyagi, cũng không có ý định thúc ép cô ấy phải làm thế. Dù vậy, tôi vẫn muốn biết điểm thi của cô ấy ra sao.

“Không được. Tớ muốn sau này lên đại học sẽ làm gia sư bán thời gian, nên tớ cần điểm của cậu để tham khảo”

“Nghe xạo ớn”

“Tớ nói thật mà”

Tuy là tôi có dự định sẽ làm việc bán thời gian khi lên đại học, nhưng tôi chưa có quyết định là mình sẽ làm gia sư. Cơ mà đó cũng không phải là một lựa chọn tồi, cũng có khả năng lắm đó chứ, nên tôi cũng không hoàn toàn nói dối.

“Nhớ cho tớ xem đi đó”

Khi tôi nhắc lại một lần nữa, Miyagi trả lời với giọng điệu ghét cay ghét đắng.

“……Nếu cậu hứa với tôi là không nói gì thì tôi đưa cho”

“Không nói gì là sao?”

“Ý là nếu điểm tôi có thấp hay tôi có làm sai chỗ này chỗ nọ ấy”

“Tớ không có nói đâu mà”

“Vậy thì được”

Miyagi đáp, trên mặt vẫn tỏ vẻ không muốn cho tôi xem.

Cái giọng điệu của cô ấy làm tôi hoài nghi không biết cô ấy có định đưa cho tôi xem thật hay không đây, nhưng tôi cũng không còn cách nào khác ngoài tin lời cô ấy. Giờ tôi mà hỏi “có thật không” hay bắt cô ấy phải hứa thì kiểu gì Miyagi cũng lật lọng rồi không bao giờ đưa cho tôi xem luôn đây.

Một lần nữa, tôi nói lại với cô ấy là mình chỉ xem thôi chứ sẽ không nói gì hết, rồi nhìn xuống sách giáo khoa. Sau khi làm được bài bài, tôi ngó qua bên cạnh, thấy Miyagi đang nhìn xuống dưới, nhưng cô ấy lại không nhìn vào sách hay vở gì cả.

Trong căn phòng tĩnh mịch, tiếng ngón tay gõ bàn tách tách vang lên. Là tiếng phát ra từ phía Miyagi. Dù không quá ồn, nhưng cũng đủ phân tâm, khiến tôi chẳng thể tập trung. Tất nhiên, trông cô nàng kia cũng chẳng có vẻ gì là đang tập trung cả.

Rốt cuộc là chuyện quái gì đang diễn ra thế này.

Dạo gần đây, kể cả trước khi diễn ra lễ hội văn hoá, Miyagi vẫn học hành chăm chỉ lắm cơ mà. Thế mà hôm nay lại chán đời thế này.

Bài kiểm tra giữa kỳ đang tới gần lắm rồi.

Nếu cô ấy không học hành nghiêm chỉnh thì sẽ rắc rối to đó.

Vừa lúc tôi định gọi cô nàng Miyagi đang cứ gõ bàn tách tách thì cô ấy gọi tôi trước.

“Sendai-san”

“Sao?”

Tiếng gõ bàn bỗng ngưng lại.

Và cả Miyagi cũng trở nên trầm lặng.

Dù gọi tôi, nhưng bản thân cô ấy lại chẳng nói gì cả.

“Miyagi?”

Tự dưng khi không Miyagi lại gọi tôi, nên tôi gọi lại tên cô ấy. Và rồi, sau một hồi, một giọng nói nhỏ phát ra.

“……Sinh nhật Sendai-san là ngày nào?”

“Sinh nhật tớ á? Sao tự dưng lại hỏi thế?”

Thực sự quá bất ngờ, tôi không thể làm gì khác ngoài hỏi lại.

“Sao mà chẳng được”

“Sinh nhật Miyagi thì sao?”

“Tháng chín. Qua rồi. Tôi thì sao mà chẳng được, nói cho tôi sinh nhật Sendai-san đi”

“Không muốn nói”, “Tôi mới là người đang hỏi”.

Tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ cằn nhằn tôi như thế cơ, chứ không ngờ là câu hỏi của tôi lại được trả lời một cách dễ dàng như thế. Có vẻ như cô ấy không rảnh hơi để mà cằn nhằn nữa, nên tôi quyết định thành thật trả lời.

“Hazuki[note54626]”

“Đấy là tên cậu còn gì”

“Không phải thế. Satsuki[note54623], Minazuki[note54624], Fumizuki[note54625]”

Khi tôi nói ra tên gọi của từng tháng trong lịch mặt trăng, bắt đầu từ tháng năm, Miyagi bắt đầu nhận ra “Hazuki” còn có một ý nghĩa khác ngoài tên gọi.

“——Tháng tám?”

“Ừm chuẩn, sinh tháng tám, nên đặt tên là Hazuki. Đơn giản mà đúng không?”

Theo phong cách gọi tên tháng theo tiếng Nhật thì tháng tám là Hazuki.

Vì thế, do tôi sinh vào tháng tám nên tôi được đặt tên là Hazuki. Dù chỉ là cách đặt tên đơn giản thôi, nhưng “Hazuki”, tên nghe cũng hay đó chứ.

“Thế, vụ gì?”

Tôi không biết sao cô ấy lại đột ngột hỏi sinh nhật tôi vậy, nên tôi hỏi Miyagi. Tuy vậy, cô ấy cũng không biểu lộ suy nghĩ gì về việc ngày sinh của tôi liên quan tới tên gọi, cũng không hỏi chính xác ngày sinh của tôi là ngày nào, mà cứ im bặt như thế. Ngay cả khi tôi nói sinh nhật mình cho Miyagi thì phản ứng của cô ấy vẫn thờ ơ như vậy.

Tự dưng chỉ cần nói mỗi tháng sinh là xong, cái tình huống quái gì thế này.

Từ lúc đáp lại “tháng 8?” xong, Miyagi cứ nhìn xuống phía dưới, làm tôi chẳng hiểu sinh nhật của mình thì có liên quan gì nữa.

“Nếu mấy thứ cậu vừa hỏi chẳng có gì to tát thì lo mà học bài tiếp đi”

Tuy là Miyagi hay nói những điều khó hiểu, nhưng cô ấy sẽ không nói thứ gì đó vô nghĩa đâu. Vì thế, tuy là tôi biết việc cô ấy hỏi sinh nhật tôi không phải là không có ý nghĩa gì, nhưng có hỏi thì cô ấy cũng có trả lời đâu, nên chịu thôi.

Tôi đưa mắt nhìn vào sách giáo khoa.

Tuy nhiên, thay vì học bài thì Miyagi lại đột nhiên đứng dậy. Và rồi, từ trong hộc kéo bàn, cô ấy lấy ra một chiếc hộp nhỏ.

“Cho cậu”

Cùng với giọng nói vô cảm, Miyagi đặt chiếc hộp đó lên cuốn sách của tôi.

“Là sao?”

Tôi nhìn vào chiếc hộp hẹp nhưng dài ngay trước mắt mình.

“……Sao là sao nữa. Đồ cần đưa ở trong đó chứ gì”

“Cái đó thì tớ biết, nhưng tớ không hỏi thế. Tự dưng lại có quà thế này, tớ chẳng hiểu gì hết”

“Thì có gì đâu. Tôi đã bảo là tôi cho cậu nên cứ cầm lấy”

Dù không cần hỏi tôi cũng biết chiếc hộp này nghĩa là gì. Nhưng tôi vẫn muốn dựa vào lời nói của Miyagi mà kiểm tra đáp án cho chắc.

“Cậu có chắc muốn tặng quà sinh nhật cho tớ không đó?”

Nếu cứ tra hỏi mãi thì kiểu gì Miyagi cũng chả nói ra đáp án chính xác đâu, nên tôi nói huỵch toẹt ra luôn cho lành.

“Nếu Sendai-san muốn thì cứ nghĩ là quà sinh nhật cũng được”

Thiệt tình, chẳng thành thật chút nào ha.

Chiếc hộp nhỏ xinh xinh này được đóng gói rất đẹp đẽ, nói lên rằng món quà này được chuẩn bị là có chủ ý hết. Nếu ai đó được hỏi sinh nhật mình vào ngày nào, xong được đưa cho một thứ giống vậy, thì kiểu gì họ cũng biết ngay là quà sinh nhật thôi. Tôi không hiểu tại sao Miyagi lại không chịu thừa nhận nó. Mà hơn thế, tôi cũng chẳng hiểu sao Miyagi lại chuẩn bị quà sinh nhật cho tôi nữa.

Tự dưng lại chuẩn bị quà sinh nhật cho người mà cô ấy còn chẳng biết sinh ngày nào, với lại chúng tôi cũng có thân tới mức tặng quà sinh nhật cho nhau đâu.

“Lỡ mà sinh nhật tớ còn chưa tới thì cậu tính sao?”

“Chẳng sao chăng gì. Cho dù có là quà sinh nhật thì tôi cũng có quyết định là sẽ đưa vào đúng ngày cho cậu đâu”

“Tặng quà sinh nhật cho tớ ắt hẳn có lý do gì đó đúng không?”

“Không thích thì trả lại đây”

Miyagi thô lỗ nói. Còn chẳng đợi tôi trả lời, cô ấy tính giật lại chiếc hộp đặt trên cuốn sách giáo khoa, nên tôi đành phải lập tức nắm tay cô ấy lại.

“Khoan nào. Nếu mà tớ trả lại thì sao?”

“Tôi đem vứt”

“Hở tí là thế. Có cần phải vứt đi vậy đâu”

“Tôi không xài, cũng không có ai để đưa cho”

Bí ẩn về lý do tại sao cô ấy lại món quà sinh nhật này vẫn chưa được giải đáp. Tuy vậy, có vẻ như tôi cũng không còn thời gian để mà giải đố nữa rồi. Nếu tôi cứ còn chần chừ nữa thì Miyagi sẽ thực sự ném luôn chiếc hộp cùng với món đồ bên trong đi mất.

“Trước mắt thì tớ sẽ nhận nó nên cậu để đó”

Tôi cứu lấy chiếc hộp bé nhỏ khỏi bàn tay độc ác của Miyagi.

“Tớ mở ra được không?”

“Tặng cho mà không mở ra thì còn ý nghĩa gì?”

Miyagi nói năng hồ đồ thiếu suy nghĩ như vậy đấy. Cứ va chạm tôi đủ kiểu thế này, coi bộ là tâm trạng đang khá là mù mịt rồi đây.

Miyagi cứ nhìn chằm chằm vào chiếc hộp với vẻ mặt cứ như cô ấy vừa bị nhồi vào miệng miếng chocolate được làm từ 99% cacao hay sao ấy. Chưa bao giờ mà tôi thấy có ai tặng quà sinh nhật cho người khác với vẻ mặt khó chịu tới vậy luôn á. Dám cá Miyagi sẽ là lần đầu và là lần cuối của tôi luôn đó.

Khó thật đấy.

Nhìn về phía ánh nhìn viên đạn của cô ấy, tôi thở dài. Tôi cẩn thận bóc lớp gói bên ngoài rồi mở chiếc hộp ra. Bên trong chiếc hộp là một chiếc dây chuyền bằng bạc, hay đúng hơn là chiếc (vòng cổ) mề đay, mà nói chung là một loại trang sức.

Chiếc mề đay với vật trang trí hình mặt trăng được treo xuống dưới này trông có vẻ hơi dễ thương quá với tôi thì phải. Vừa nghĩ là món trang sức này có vẻ hợp với Miyagi hơn là tôi, tôi vừa cầm nó lên rồi nhìn vào sợi dây với vật trang trí trên đó.

Vốn dĩ tôi đã nhận 5000 yên từ Miyagi rồi. Nên dù cho món trang sức này có phải là quà sinh nhật hay không, tôi cũng không có mặt dày đến nỗi cứ thế mà nhận thêm đồ đâu.

“Tớ sẽ tặng lại cho cậu thứ gì đó để đáp lễ. Cậu có muốn gì không?”

Tôi vừa hỏi vừa đặt chiếc mề đay vào lại trong hộp.

“Không muốn gì hết”

“Tức là cái gì cũng được ha?”

“Không cần cậu tặng quà cho tôi”

Miyagi nói một cách dứt khoát đến không ngờ.

“Nói vậy có hơi đau lòng đó nha”

Nếu nhận được bánh kẹo hay là đi mượn sách vở từ ai đó thì việc tặng lại cho họ một món quà nhỏ gì đó là điều rất đỗi bình thường thôi. Nên việc tôi muốn tặng lại cho Miyagi một món quà gì đó cũng chỉ là phép lịch sự mà thôi, nhưng Miyagi lại chẳng thể đọc được bầu không khí mà cứ dứt khoát từ chối món quà của tôi như vậy. À không, không phải. Nếu như người tặng món quà đó không phải là tôi thì khả năng cao là cô ấy sẽ nhận nó.

Chẳng hạn như là, Utsunomiya này.

Có lẽ tôi không nên nghĩ thêm nhiều về vấn đề này nữa, nên tôi đóng chiếc hộp vào.

“Tôi là người duy nhất cần tặng quà cho cậu. Mà bỏ qua chuyện đó đi. Đeo cái đó vào ngay đi. Mệnh lệnh đấy”

Nói xong, Miyagi mở chiếc hộp mà tôi vừa mới cất công đóng vào xong.

“Cũng được. Cơ mà mấy món thế này, không phải người tặng nên đeo cho người được tặng à?”

“Tự mà đeo lấy”

“Bình thường những lúc thế này cậu phải nói “để tôi đeo cho cậu” chứ?”

“Không”

Dù đã dự đoán được trước, nhưng Miyagi vẫn nói năng láo toét như thế.

Những lúc thế này cô ấy chẳng dễ ưa chút nào.

“À, ra vậy”

Cũng không hẳn là tôi muốn cô ấy phải đeo cho tôi cho bằng được, nhưng cái cách mà Miyagi đáp lại tôi, tôi chẳng thấy hay ho chút nào. Dù vậy, cô ấy lúc này thì tôi có nói gì đi nữa cũng vô ích. Trái lại, nếu tôi nói gì đó vớ vẩn thì có khi sẽ lại bị ra lệnh nữa mất, và dĩ nhiên, là theo cách xấu rồi.

Tôi lấy ra chiếc mề đay từ trong hộp.

Gỡ chiếc móc ra, tôi từ từ đeo nó lên cổ mình.

Truyện Chữ Hay