Trên bảng đen là những trang lịch sử của thế giới, bên cạnh đó là Dorabashi vẫn đang mặc một bộ đồ màu xanh dương. Tất cả những gì tôi nghe được chỉ là bài nói về sự nổi lên và suy tàn của một quốc gia mà tôi còn chả có hứng thú gì, và giọng của bà giáo viên cứ văng vẳng bên tai tôi.
Mọi chuyện không phải lúc nào cũng như ý tôi muốn.
Cuối cùng thì vụ ra lệnh cho Sendai-san làm mấy điều đó cũng chỉ làm cô ấy bực một lúc, còn tôi thì lại cảm thấy thật bất lực.
Đấy không phải là kết quả mà tôi mong muốn.
Tôi đưa tay lật sang từng trang sách giáo khoa.
Hơi thở của Sendai-san.
Một hương thơm ngọt ngào.
Cảm giác của đôi tai mềm mại cùng với từng chỗ xương cốt ấy.
Và cả đôi má hơi ửng đỏ đó nữa.
Tất cả những gì mà tôi có thể nghĩ về được lúc này là những điều xảy ra hôm qua.
Sendai-san chiếm lấy đi tâm trí tôi, khiến tôi không thể nào cất gọn những ký ức về ngày hôm qua vào trong một góc được.
Nực cười thật chứ.
Trước giờ tôi cũng làm những điều y chang vậy.
Tôi đã hickey và còn cắn lên cổ cô ấy nữa. Mấy điều hôm qua chẳng khác gì những lúc đó cả.
Vậy mà những ký ức đó vẫn cứ mãi lơ lửng trong đầu tôi, rồi dần dần trở nên rõ nét hơn.
Dạo này chỉ toàn là mấy chuyện này xảy ra.
Mỗi khi Sendai-san dính líu vô chuyện gì là chẳng có gì tốt lành cả. Cảm giác như sự hiện diện của cô ấy đang dần trở thành gánh nặng của tôi, mặc dù mối quan hệ của bọn tôi chỉ là tình cờ mà ra.
Tôi lấy ra cục tẩy bị bỏ lại trong phòng mà tôi đã không có cơ hội để đưa lại cho Sendai-san.
Không có dấu hiệu gì là đã được xài cả.
Cũng chẳng phải là cô ấy mất công đem trả nó hay gì.
Nếu như Sendai-san lúc đó không gọi tôi ra thì mối quan hệ của bọn tôi có thể đã bị cắt đứt. Chúng tôi sẽ không bao giờ hôn nhau. Và những thứ ngớ ngẩn này sẽ không chiếm lấy tâm trí tôi như giờ đây.
“Đừng có nhìn lung tung, quay lại đây.”
Tôi nhìn lên phía giọng Dorabashi, tưởng rằng mình vừa bị gọi lên. Nhưng thực ra đó là bà ta vừa gọi một đứa con trai ngồi thứ ba ở dãy trên cùng đứng lên để trả lời câu hỏi khó ác kia.
Hôm nay mình không dính chưởng à.
Né được cơn thịnh nộ của mụ phù thuỷ, tôi lấy ra trong hộp bút một cục tẩy khác rồi xoá đi những chữ viết kia, mặc dù là tôi chẳng muốn xoá cái gì đi cả.
Đợi mãi cũng thấy cậu trai kia trả lời được câu hỏi quái đản của bà ta.
Tôi ghi ghi chép chép những thứ trên bảng vào vở rồi đặt cục tẩy Sendai-san trả lại vào hộp bút.
Do là tiết cuối nên hôm nay có khá nhiều học sinh bị sét đánh, nhưng hên sao tôi không nằm trong danh sách thương vong đó.
“Dự báo thời tiết lúc nào cũng sai vào mấy lúc thế này ha. Tớ đã mong là buổi tập cho hội thao của trường bị huỷ quách đi cho rồi.”
Tiết chủ nhiệm kết thúc, Maika ra chỗ tôi rồi rầu rĩ nói.
“Tớ cũng nghĩ là nó bị huỷ luôn chứ. Mấy bài luyện tập thể thế này oải lắm luôn á”
Dự báo thời tiết sáng nay có bảo là nhớ đem theo dù vì trời sẽ mưa, nhưng ngoài trời bây giờ chỉ thấy hơi có mây chứ chẳng thấy giọt mưa nào cả.
“Cứ phải tập mấy cái này sau giờ học là sao nhỉ. Sao không bỏ quách cái tiết này đi cho rồi”
Ami ngước lên rồi nói cứ như đang than trách ông trời, rồi phàn nàn về buổi luyện tập thể này, rồi thêm vào “tớ muốn nhanh chóng về quá đi”.
“Giờ có than vãn thì cũng có được cái gì đâu. Mau ra mau thôi kẻo ăn chửi bây giờ.”
“Phải rồi ha.”
Maika nói với vẻ như đã buông xuôi, còn tôi thì đồng tình với cô ấy, cầm lấy bộ đồ thể dục rồi đứng lên. Cả ba chúng tôi uể oải lết xác ra khỏi lớp học rồi tiến tới phòng thay đồ. Vừa đi trong hành lang, Ami vừa than thở “tớ không muốn đâu”, còn Maika thì lẳng lặng đồng ý rồi an ủi cô.
Cuối cùng thì dự báo thời tiết cũng chẳng đúng chút nào, và chúng tôi mò được ra tới ngoài sân trường.
Ở đây có nhiều học sinh đến nỗi sân trường rộng như thế, bỗng dưng lại cảm giác thật chật chội vì buổi tập toàn thể này. Tôi không cần đi tìm cũng biết là Sendai-san đang hiện diện nơi đây.
Chúng tôi vẫn chưa xếp hàng.
Nhưng bằng cách nào đó mà mỗi lớp đã tụ họp với với nhau theo thứ tự từng lớp từng khối, nên chỉ cần nhìn sang lớp bên cạnh là tôi lại lập tức nhìn thấy cô ấy. Tất nhiên, dần xuất hiện trong tầm mắt tôi là Ibaraki-san, nhưng tôi cũng chẳng làm gì được.
Sendai-san nổi bật thật đó, nhưng Ibaraki-san còn nổi bật hơn.
Ibaraki-san nhuộm tóc đậm một màu nâu, mang trên mình là bộ đồ thể dục ăn mặc lỏng lẻo.
Trên tay là cặp móng tay, trên tai là đôi khuyên tai, cô ta cứ như kiểu mấy bà đàn chị giang hồ vô đối trong trường ấy. Mấy đứa bạn chơi với cô ta cũng chẳng kém cạnh gì, cứ như là cả một thế giới hoàn toàn khác vậy.
Cơ mà nhìn Ibaraki-san nói chuyện vui vẻ với đám con trai kia, tôi lại nghĩ rằng Sendai-san lại không hợp với cái nhóm đó cho lắm.
Chẳng hiểu sao họ lại chơi chung với nhau nữa.
Nhìn sơ sơ thì cứ nghĩ là họ cũng chung một giuộc với nhau, nhưng giờ thì chẳng thể nào khác hơn được.
Tôi không nghĩ là Sendai-san có chung sở thích gì với Ibaraki-san.
“Cậu đang nhìn cái gì đó Shiori?”
“Hể? À, tớ đang nghĩ là không biết khi nào mới xong đây nữa.”
Maika vỗ lên vai tôi một cái, rồi Sendai-san rời xa khỏi tầm nhìn của tôi.
“Chưa bắt đầu mà cậu đã muốn xong rồi cơ à. Cơ mà kia chẳng phải là Ibaraki-san à? Tớ cứ tưởng là cô ta là loại người cúp luôn mấy cái tiết này chứ.”
“Chắc là đang lo vụ điểm hạnh kiểm đó.”
Ami vừa nói vừa cười khinh, còn Maika thì có vẻ như đang sốc.
“Bây giờ mới lo á?”
“Có như nào thì cũng kệ cô ta thôi.”
“Chắc vậy. Mà nè Shiori, từ đó giờ cậu có nói chuyện gì với Sendai-san không thế?”
Maika chuyển ánh nhìn của cô ấy từ Ibaraki-san sang Sendai-san rồi hỏi tôi. Ami cũng nắm tay tôi rồi nói “tớ cũng muốn nghe nữa”.
Là hôm Sendai-san tới tận lớp để gọi tôi ra.
Lúc đó Maika với Ami cũng bị ngạc nhiên lắm, do họ nói về Sendai-san cũng khá nhiều. Nói cho đơn giản thì, việc tôi bị Sendai-san gọi ra đã trở thành tâm điểm chú ý của bọn họ.
Mặc dù là lúc đó tôi có lôi đại ra một cái cớ khá hợp lý để bịp họ, cơ mà nếu họ vẫn hỏi tôi thế này thì chắc là chưa tin rồi.
Thấy hai người này trông có vẻ thích thú với vụ này lắm, tôi thở dài.
“Chuyện gì là chuyện gì?”
“Eh— Cậu đang toả ra một mùi khá là khả nghi đó nha~”
Maika nói như thể chắc chắn.
“Làm gì có chuyện gì đâu”
“Mà cũng đúng”
Nghe Maika nói câu đó làm tôi thấy hơi nặng lòng.
Nhưng chỉ hơi thôi, thật đó.
Không có buồn gì hết á.
“Giờ tổ chức luôn cái đại hội thể thao kia thì đỡ biết mấy nhỉ”
Như thể mất hứng thú với chuyện giữa tôi và Sendai-san, Maika than thở rồi hắt xì một cái. Tôi đáp “lẽ ra không mưa cũng nên huỷ buổi tập luôn cho rồi” rồi lại liếc nhìn Sendai-san.
Không biết cô ấy đang nói chuyện gì với Ibaraki-san mà trông có vẻ vui thế.
Tất nhiên, cô ấy không ngoái nhìn về phía tôi.
Từ khi lên năm ba, cảm xúc của tôi đối với Sendai-san dần dần trở nên mất kiểm soát.
Chân tôi thì cứ lề mề bước đi, nhưng tâm trí tôi thì lại đang chạy với vận tốc khác, có khi suýt chút nữa là bị tấp vô lề vì tội vượt quá tốc độ quy định. Lý trí tôi bắt đầu lung lay và dần trở nên vô tích sự.
Mình như con ngốc vậy.
Tôi đù đù ngước lên trời.
Cái thời tiết dở hơi này chẳng khác gì hôm tôi đưa Sendai-san 5000 yên ở tiệm sách.
Mới hết mùa mưa nên từ đó tới giờ chắc cũng mới gần một năm.
Khoảng thời gian này năm ngoái mình đang làm gì ấy nhỉ?
Tôi cố lục lọi ký ức mơ hồ trong đầu mình nhưng không được.
“Họ kêu bọn mình xếp hàng đi kìa.”
Trong lúc tôi đang mơ hồ đứng đó thì Maika ra thúc tôi một cái.
Mà dù sao đi nữa thì chỉ có duy nhất một điều tôi nhớ ra.
Hội thao năm ngoái chả có gì đặc sắc cả.